Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 1406 chữ

Chương 4

Edit: Rika

“A Dung, thật ra thuật pháp cất ra Quỳnh Chi Vân là do thượng thần Huyền Khê dạy ta, vật liệu cũng lấy từ Đào Đô sơn mà ra. Gần đây trong nhà ta thật sự có việc bận, không rãnh dạy muội. Đây là phối phương, chính muội tự học đi, ta cũng đã nói với Hổ Miêu rồi, hắn sẽ để uội tiến vào phía sau Đào Đô sơn”. Nói xong, Chức Nữ nương nương liền quay đầu bỏ đi.

A Dung cầm phối phương, mừng mừng rỡ rỡ đi vào Đào Đô các. Thế nhưng, con Hổ Miêu đáng chết kia sớm đã nằm ngoài cửa , còn chưa nói hai lời, đã đem nàng ném vào phía sau Đào Đô sơn, mặc nàng hô hào thế nào, cũng chỉ có thể hoạt động ở phía sau Đào Đô sơn, căn bản không thấy được mặt của Huyền Khê. Tiểu A Dung nhịn không được trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của con Hổ Miêu.

Trên phối phương chỉ ghi hai nguyên liệu, một là Trân Quỳnh Lý (quả mận ngọc), hai là Tinh Chi Mật (Mật ong thủy tinh)

Nhưng Mận Ngọc là dị chủng của thiên địa, ở Đào Đô sơn chỉ có một gốc. A Dung đi hai vòng trên núi, tránh thoát vô số công kích và đùa giỡn của tiên cần tiên thú, cuối cùng cũng tìm được cây Mận Ngọc. Trên cây đầy quả tỏa sáng chói mắt, A Dung hoan hô một tiếng bổ nhào tới, kết quả nghênh đón nàng, là vô số khỉ và vượn từ không trung xuất hiện, hơn một nghìn con khỉ giơ móng vuốt cùng nhau chụp nàng, nàng cố gắng dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ ra để thoát khỏi đám khỉ này.

Một thân bị thương, máu chảy đầm đìa, từ đó A Dung bắt đầu chiến đấu vinh quang với dám tiên vượn. Liên tục một tháng, vô luận là A Dùng dùng cách nào, sắc dụ, thức ăn dụ, cưỡng bức, chửi đổng và vô số thủ đoạn khác, chỉ cần nàng tiếp cận cái cây trong vòng năm thước, vượn và khỉ đều hướng tới mặt nàng mà không kích, không nương tay chút nào.

Mỗi khi nàng ở dòng suối nhỏ lau rửa vết thương trên người, con Hổ Miêu kia lại mạc danh kỳ hiệu xuất hiện, ôm bụng cười ta, phát ra tiếng kêu khó nghe. A Dung cắn răng, liều mạng áp chế suy nghĩ bóp chết con Hổ Miêu kia, tự an ủi mình: “Nàng là người, không nên cùng với con thú hổ không ra hổ, mèo không ra mèo mà tính toán”

Cứ như vậy, A Dung và vượn, khỉ giằng co trong ba tháng, vết thương giảm dần, bước đi cũng nhanh hơn, thế nhưng cũng chẳng hái được quả tới tay.

Có một ngày, A Dung ẩn nấp ở trên một cái cây không xa trên sườn núi, từ xa xa nhìn đàn vượn bao quanh cây Mận Ngọc, nàng buồn rầu, vô kế khả thi. Lúc đang chuẩn bị khóc lớn một hồi, hai mắt mông lung đẫm lệ, chỉ thấy thượng thần Huyền Khê tuyết y nhợt nhạt, váy dài phiêu diêu bay tới. Hắn đến gần cái cây, đứng cách năm thước, tiện tay ném mấy con cá nhỏ xuống dưới tàng cây, chỉ thấy vượn và khỉ một trận tranh nhau, bên trên còn có vài con hái quả ném xuống cho thượng thần Huyền Khê. Huyền Khê hái được quả, khóe môi nở ra một nụ cười, phiêu diêu đi xa.

Bên này A Dung bị nụ cười của Huyền Khê làm cho hồn phách bay đi cả nửa ngày, lúc Mão Nhật tinh quân vội vàng tan việc, nàng mới ‘A’ một tiếng chạy thẳng tới dòng suối nhỏ. Huyền Khê ném ra mấy con cá chính là một loại Thanh Thạch ngư đặc biệt của dòng suối này. Nàng không kiên nhẫn để câu cá, cởi bỏ áo khoát nhào vào dòng suối dùng tay bắt cá. Bắt chụp bắt chụp, bất tri bất giác nàng đã đi theo dòng suối nhỏ đi thật xa, phía trước dòng suối là một đầm nước sâu. A Dung bị dòng suối nhỏ đẩy đi, tức khắc chui vào đầm sâu, sau khi uống mấy ngụm nước, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên được. Nàng há to mồm thở dốc, sau đó, miệng không thể khép lại.

Giữa hồ có một tấm đá Ngọc Bích, trên đó là một tuyệt sắc nam tiên, tựa hồ hắn mới tắm xong, y phục nửa mở, da thịt như ngọc, tóc dài đen bóng chảy xuống, đôi mắt thần quang nhấp nháy. Chỉ thấy ngón tay trơn bóng của hắn nhẹ nhàng vẩy nước, tà tà liếc nhìn A Dung, nhẹ giọng hỏi con Hổ Miêu bên người: “Kia là cái gì?”

Hổ Miêu chán quát vươn vai, đối với A Dung tàn bạo nhe răng.

Trong hồ cá bắt đầu chạy trốn, A Dung không thể làm sắc nữ nữa, bất chấp quần áo xốc xếch, ở trong đầm nước lăn qua lăn lại bắt cá. Lại ngẩng đầu, Huyền Khê sớm đã không thấy.

Thừa dịp bóng đêm, nàng lén lút đi tới cách cây Mận Ngọc năm thước, vượn và khỉ trên cây đã hưng phấn dao động. Xét thấy nhân phẩm của chính mình trong lòng đám vượn và khỉ không tốt như thượng thần Huyền Khê, A Dung quyết định ném cá nhiều hơn. Thế là, nàng đem mấy chục con cá vất vả bắt được toàn bộ nắm tới, vượn và khỉ đón một trận ‘Mưa cá’ hưng phấn hét chói tai. Sau một trận ầm ĩ, vượn và khi rốt cục nhớ tới phải cảm ơn A Dung, không hẹn mà cùng nhau trèo lên cây, mỗi một con hái một quả, hướng phía A Dung ném tới. A Dung không hề chuẩn bị, chỉ có thể để mặt mũi bầm dập nằm bò trên mặt đất chờ lũ khỉ ném quả xong.

Tiếp đó, A Dung tiến vào chiến đấu cùng Mật thủy tinh. Nghe nói Mật thủy tinh trên thiên hạ chỉ có những con có tiên khí nồng đậm, thân thể như hạt gạo, trừ hai đầu mắt đỏ tươi, còn lại toàn thân trong suốt như thủy tinh. Nọc của chúng khá kinh người, sản lượng mật thưa thớt, thế nhưng Mật thủy tinh có thể trị liệu vết thương cho tiên nhân bị thương khi độ kiếp, là bảo bối ngưng thần tĩnh khí phòng ngừa tâm ma. Đáng tiếc, với ánh mắt không tốt của A Dung, nàng tìm kiếm mất tám ngày mới thấy được một ổ ong nhỏ.

Đối phó với loài ong này, không có cách nào dùng trí, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công.

Lần đầu tiên, A Dung bị một con ong chích một phát, nháy mắt liền bất tỉnh, mê man năm ngày đêm. A Dung vì đói mới tỉnh lại, nhìn chằm chằm con Hổ Miêu đại kẻ thù của nàng đang cười ha ha, hung tợn bỏ vào miệng mình một quả Mận Ngọc.

Lần thứ hai, A Dung tiếp cận đến tổ ong trong vòng năm thước, hôn mê bất tỉnh, ngất ba ngày đêm.

Lần thứ ba, A Dung tiếp cận đến tổ ong trong vòng ba thước, lại lần nữa ngất hai ngày đêm.

Lần thứ tư, A Dung chỉ đợi giơ tay lên là có thể ôm lấy tổ ong, đáng tiếc, nàng lại hôn mê một ngày đêm.

Một lần cuối cùng, A Dung ôm tổ ong hôn mê một đêm. Sau khi tỉnh lại dùng mặt heo đối với tổ ong mà cười ta, làm cho con Hổ Miêu sợ tới mức ngưng hẳn sự nghiệp cười nhạo nàng, cong đít bỏ chạy, bỏ mặc Huyền Khê phía sau, không bao giờ muốn gặp nữ yêu quái này nữa.

Vào đêm nữ yêu quái đối mặt với đống quả Mận Ngọc và buồng ong trong suốt phát ngốc, đã tập hợp đủ nguyên liệu, giờ nên làm cái gì?

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Thượng Thần, Ta Là Kiếp Trước Của Ngài của Mặc Khê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.