Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Nương

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

Chào các độc giả.

Tại hạ họ Trương danh một chữ Hư, cách đây không lâu vừa trở thành một xuyên việt giả.

. . .

"Vậy ngươi nói tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Trương Hư hỏi.

Bất quá hắn không thốt ra miệng, mà bằng ý niệm.

Trong thần thức hải của Trương Hư, nổi lên hư ảnh một chiếc giường ngọc phấn, bên trên có một thân ảnh mờ mờ ảo ảo nằm duỗi người.

Căn cứ vào dáng hình yểu điệu thon thả, liền có thể xác định đây là một nữ nhân.

Việc thân hình nàng mờ ảo không phải là nàng cố tình biến hoá ra, mà sự thật là nàng quá yếu ớt, có thể sống sót đến tận bây giờ không phải là bản thể, mà chỉ là một luồng thần niệm yếu ớt.

Linh lực từ thân thể nàng tản ra yếu ớt mông lung.

Phảng phất như ngọn nến trong bão tố cuồng phong, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Cái lúc Trương Hư vừa xuyên không, gặp phải thần niệm nàng bị dòng hỗn độn loạn lưu lôi cuốn đi khắp nơi không thể dừng lại. Vừa gặp nhau, nàng may mắn được Trương Hư bắt lấy, cuối cùng an toàn an trú trong thể nội của hắn.

Nếu chậm một chút, phỏng chừng nàng đã bị lỗ đen không gian phía sau nuốt chửng.

Hỏi ra mới biết, nàng là Mị Nương.

Lúc đó Trương Hư không khỏi kinh hãi, chính mình tùy tiện quơ tay, liền bắt được một truyền kỳ sống?

"Cứ nằm yên chờ đợi thời cơ thôi."

Mị Nương lười biếng đáp. Tiện tay biến ra cây quạt tròn phe phẩy.

"Chị gái, dù sao ngươi cũng là đại năng thượng cổ, từng khoe bản thân thực lực cường đại mà không có cách thoát khỏi nơi này sao?"

Trương Hư nhịn không được nói.

"Ngươi cứ Tĩnh Quan Kỳ Biến. Không nên hành động lỗ mãng. Pháp lực của ta bây giờ cạn kiệt thấy đáy. Muốn rời khỏi đây cũng không phải là không có cách, chỉ là phải hao tổn đại giới..."

Mị Nương đáp lại, giọng điệu của nàng không vui.

"Ngươi nghĩ đại năng thượng cổ là vạn năng hay sao? Không nên đòi hỏi quá đáng nha."

Trương Hư chỉ là tiện miệng nói vậy. Thật sự hắn không trông chờ nàng cứu hắn ra.

Nói về chuyện cách đây không lâu, thời điểm vừa xuyên không, hắn phát hiện chính mình bị giam trong ngục thất. Xung quanh là một màn u tối, phạm nhân các phòng giam xung quanh không ngừng rên rỉ cầu xin, có gào thét, có cười đùa... Hệt như một đám người điên.

Dò hỏi một số phạm nhân hắn mới biết, phàm là người bị mang vào đây chắc chắn đều sẽ nhận án tử hình.

Chẳng trách tinh thần đám người này lại hỗn loạn như vậy. Biết mình chắc chắn sẽ chết, có thể sẽ làm ra nhiều điều điên cuồng.

Đương nhiên, cũng có nhiều người buông xuôi nằm chờ chết.

Trương Hư nhấn mở mà hình giả lập hệ thống. Bên trái có một thanh cấp độ được chia thành nhiều cấp, đỉnh điểm là 1000.

Mà hiện tại thanh tiến độ này tối đen.

Thanh cấp độ này tương ứng với tu vi của hắn. Điều này có nghĩa tu vi hiện tại của hắn bằng không.

Tại góc phải trên cùng của màn hình, có một số 0 tròn trĩnh.

Số 0 này biểu thị tích điểm hiện tại của hắn.

Góc dưới cùng của màn hình, có biểu tượng cửa hàng. Bất quá bên trong trống không, không có bất kỳ vật phẩm nào.

| Danh tính: Trương Hư |

| Tu vi: 0/100 (Không thể tu luyện) |

| Thần hồn: 0/100 (Không thể tu luyện) |

| Công pháp: 0/3 (Không thể ghép) |

| Thần thông: 0/3 (Không thể ghép) |

Hệ thống này chỉ có một chữ sát.

Giết một người, sẽ rơi ra linh phiến ngẫu nhiên của bốn đề mục trên.

Nhưng bây giờ trong căn ngục thất này, ngoài các song sắt lớn bằng cổ tay, rơm rạ trải làm đệm nằm, cùng một bát nước, làm gì còn ai khác.

"Đi vào, đừng phản kháng."

Âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền tới. Cái ngục áp tải một nam nhân đầu tóc rối bời bù xù đi đến.

Hắn mở cửa ngục thất của Trương Hư ra, một chân đạp nam nhân kia vào, đóng cửa ngục lại rồi rời đi.

"Mẹ kiếp, đám quan chó, đừng để lão gia ta ra ngoài, nếu không các ngươi sẽ không có một ngày sống yên ổn."

Nam nhân tóc rối bời không cam lòng, hai tay bám chặt song sắt, hướng về phía những tên cai ngục kia hét với theo.

Tất nhiên là không ai thèm để ý đến hắn, một kẻ sắp chết.

"Ngươi nhìn cái gì, muốn ta móc mắt ngươi ra?"

Hò hét khản cổ chán chê, nam nhân tóc rối quay lại thấy Trương Hư đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi tức giận vung một câu.

Trương Hư không đáp lại hắn. Âm thầm hỏi Mị Nương.

"Chị gái, có thể giết chết kẻ này hay không?"

Mị Nương không hiểu hỏi:

"Tại sao? Ngươi và hắn đều là phạm nhân, tại sao lại muốn giết hắn?"

Trong tình huống bình thường, người cùng cảnh ngộ cần phải đoàn kết cùng vượt qua khó khăn nha.

Thằng nhóc này bỗng nhiên nổi sát tâm là có ý gì? Chẳng lẽ hắn là một sát nhân biến thái, thích giết người làm niềm vui?

Trương Hư không biết hình tượng bản thân trong mắt Mị Nương đang lao dốc nghiêm trọng. Đương nhiên hắn sẽ không để lộ hệ thống ra, nên chỉ nói:

"Ta tu luyện một loại thần thông, lấy giết người tăng thực lực."

"Còn có thứ này?" Mị Nương kinh ngạc. "Ngươi tu luyện tà công?"

Trương Hư đáp:

"Ngươi không cần để ý nhiều như vậy, cuối cùng là có thể giết hắn hay không?"

Mị Nương thấy hắn không muốn nói nhiều, biết bản thân mỗi người đều có bí mật, nên nàng không tiện nhiều lời.

"Có thể."

Mị Nương không bài xích người tu luyện tà công. Những cường giả thời thượng cổ kia, không phải tu vi mỗi người đều được đắp lên bằng núi xương biển máu hay sao?

"Vậy thì tốt rồi."

"Đúng, ngươi để chính ta sử dụng sức mạnh, ngươi không cần ra tay."

Trương Hư vui mừng gật đầu nói. Sở dĩ hắn đề nghị như vậy, là e ngại nếu Mị Nương giết người trước mắt, hệ thống sẽ không nhận định là hắn giết, cuối cùng không được chút phần thưởng gì.

Mị Nương không hiểu vì sao hắn muốn như vậy, nhưng không nói nhiều liền đồng ý.

Vào lúc này, nam nhân tóc rối kia ngồi dựa vào tường, ra lệnh với Trương Hư:

"Thằng nhóc, mau mau tới đấm bóp cho tổ sư gia của ngươi."

Trương Hư không nói gì, đứng dậy tiến lại gần.

Nam nhân tóc rối không ngờ Trương Hư nghe lời đến như vậy, gật gù hài lòng:

"Thực sự không nghĩ tới ngươi chỉ là con chuột nhỏ nhát gan."

Thể nội Trương Hư loé lên hồng mang, chợt hắn vung tay, xích sắt trên thân vang lên lẻng kẻng.

"Ngươi..."

Nam nhân tóc rối trợn tròn mắt kinh hoàng. Sau đó ý thức lâm vào màn đêm tối.

Trương Hư một quyền đấm vỡ nát đầu nam nhân tóc rối, máu tươi, dịch não trắng tung toé be bét như pháo hoa. Hắn không để ý dịch vật hôi tanh vẩy lên cơ thể, mà chỉ chú ý một mảnh linh phiến màu trắng rơi ra.

Linh phiến màu trắng đại biểu cho tu vi, màu đỏ là thần hồn, màu lam là công pháp, màu lục là thần thông.

Linh phiến rơi ra, tự động bay đến thân thể hắn, trong nháy mắt, thanh tu vi liền tăng đến 100/100.

Trương Hư nhấn nút tu luyện, khí tức của hắn cấp tốc dâng lên. Trong thể nội, một toà linh đài cấp tốc trồi lên.

Hắn đã chính thức là tu luyện giả.

Hệ thống tu luyện tại thế giới này gồm các cấp: Nhất Phẩm luyện da bắt đầu hấp thụ linh khí tu luyện, Nhị Phẩm luyện nhục, Tam Phẩm thối cốt, Tứ phẩm luyện huyết, Ngũ phẩm luyện tủy.

Tu vi đạt đến Ngũ phẩm, liền có thể câu thông quy tắc thiên địa. Tỉ như hoả, thủy, mộc, thổ, kim. Hiếm hơn là lôi, phong, băng, ám, quang...

Tu vi Lục Thất Phẩm tăng lên độ cảm ứng quy tắc. Đạt đến Bát Phẩm, đả thông kinh mạch toàn thân. Cửu Phẩm khai mở linh hải trong đan điền, tồn trữ linh lực.

Đương nhiên, hiện tại Trương Hư chỉ là một Nhất Phẩm giả.

Bạn đang đọc Thượng Cổ Ma Tiên sáng tác bởi 144XK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 144XK
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.