Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ván Thứ Nhất (03)

Tiểu thuyết gốc · 1711 chữ

Vẫn theo quy tắc cũ khi mở đường vào Tâm Giới: Vào ở đâu thì xuất hiện ở đó, vào ở đâu thì ra đúng chỗ đó. TL mất thêm vài giây choáng váng trước khi xông thẳng ra khỏi buồng vệ sinh nữ.

Ngoái nhìn đi khắp chốn, một sự tĩnh lặng đến rợn người bao trùm cả ngôi trường. Khoảng sân rộng lớn ồn ào và huyên náo giờ đã vắng tanh, lớp học thì toàn bàn ghế trống, những đoạn hành lang lót gỗ dài dằng dặc chìm trong cảnh đìu hiu, chỉ còn là cái vỏ rỗng không hơn không kém.

- Mày đâu rồi hả thằng chó kia!? Dụ tao tới đây rồi biến mất tăm là như nào? Hả?!

Tiếng gào của TL vang vọng khắp chốn, phá tan sự tĩnh mịch của không gian đương nhiên là chỉ trong khoảnh khắc. Hắn đã lùng sục một vòng quanh trường nhưng chẳng thấy Đổ Tà ở đâu cả nên đâm bực.

Nếu tên khốn đó vẫn kiên quyết lẩn trốn thì TL chỉ còn nước phải chạy một vòng quanh thành phố để tìm gã thôi.

Và đấy rõ là chuyện không tưởng.

Đỗ Tà vốn nổi danh với khả năng che giấu hành tung thuộc vào dạng bậc thầy. Việc phải tìm gã giữa ma trận của nhà cao tầng và các nút giao thông chằng chịt đường lớn ngõ hẻm của Vole City chả khác nào mò kim đáy bể.

Tên khốn đó có thể trốn ở đâu được chứ?

TL thầm nghĩ, đúng ra là đang hỏi bản thể còn lại của mình, tức PL. Mấy cái việc động não này chưa bao giờ là điểm mạnh của hắn cả.

- Nghĩ gì mà lâu thế hả? Chúng ta chỉ có chín mươi phút thôi đấy, thời gian của thằng chó kia thậm chí còn ít hơn, lạng quạng một hồi con tin cũng chẳng còn để cứu đâu!

Đúng như những gì TL vừa nói, mỗi Thực Thời Nhân chỉ có thể ở trong Tâm Giới tối đa chín mươi phút liên tục (quy tắc này cũng áp dụng với người thường), vượt quá ngưỡng đấy sẽ chết ngay tại chỗ. Nên nếu Đổ Tà đã có mặt ở đây từ trước thì đồng nghĩa với đó, gã sẽ phải rời khỏi Tâm Giới sớm hơn TL.

Đương nhiên, chẳng có lý do khiến hắn phải vác theo “cái của nợ” kia ra ngoài hết, như thế rất dễ gây chú ý. Lựa chọn khả dĩ nhất của hắn là tiêu thụ con tin hoặc tệ hơn là để mặc họ lại trong Tâm Giới đến chết. Riêng TL nghiêng về lựa chọn thứ hai hơn vì một khi đã mang danh là Tà thì hiếm có kẻ nào thèm thuồng chút thời gian ít ỏi của người thường lắm.

Thằng khùng với máu đỏ đen ấy đang dùng tính mạng của con tin để làm PL xao nhãng. TL nhận ra điều đó nhưng hắn cũng đành bó tay vì với khả năng che giấu hành tung thuộc vào dạng bậc thầy, một khi Đổ Tà đã muốn trốn thì dẫu có lật tung cả Vole City lên cũng chưa chắc đã tìm được hắn.

Chẳng thế mà Nữ Vương – kẻ nắm quyền chi phối một phần ba thành phố tội lỗi, cũng phải hạ mình để nhờ đến sự trợ giúp của Tà Long. Chừng đó đủ để thấy trong lần trở lại của mình, Đổ Tà đã lên kế hoạch rất chặt chẽ để không gì có thể cản hắn đạt được mục đích.

Còn hắn ta muốn gì thì… TL cũng chịu, tâm lý của mấy thằng điên hết thuốc chữa vốn không có cách nào đoán định được.

Đang suy nghĩ rất lung thì một chuỗi những tiếng nổ rền vang khiến TL chú ý.

Nó xuất phát từ một toà cao ốc hình trụ được lát kính cả bốn mặt, lấp lánh dưới ánh nắng mai. Đáng tiếc là cảnh tượng đẹp đẽ ấy đã bị phá tan bởi liên tiếp những vụ nổ liên hoàn. Vô số tấm kính cường lực vỡ tan dưới áp lực lớn, để lộ ra nội thất tương đối phổ thông của các khu văn phòng bên trong.

Điểm thú vị ở đây là nếu xem mặt tiền của toà nhà trên là một tờ giấy khổng lồ thì những ô kính bị vỡ đang xếp thành hình một mũi tên đi lên chỉ thẳng lên sân thượng của nó.

TL lẩm bẩm trong miệng.

- Khỏi cần nhắc đâu PL, đến tao cũng biết đó là bẫy.

Nhưng trong tình huống này thì không đạp bẫy không được rồi.

Cạnh.

Chiếc hộp bài bên hông trái của TL bật mở, hắn rút từ trong đấy ra một lá bài.


Lặng nhìn dãy số điện tử ẩn hiện trong chiếc thang máy hiện đại đến hại điện. Đã là tầng thứ 46 rồi và TL chỉ còn cách sân thượng của toà nhà vài giây nữa thôi.

Nếu phải nói ra thì hắn cũng khá ngạc nhiên khi PL lại gợi ý rằng “hai đứa” nên đi bằng thang máy thay vì cuốc bộ lên bảy chục tầng. Lý do cũng thật giản đơn, nếu Đổ Tà đã cất công phát “thiệp mời” thì tức là hắn thật sự muốn nói chuyện. Mà đã muốn nói chuyện thì không ai lại đi ám toán đối phương theo cách hèn hạ như chặt dây cáp giữa chừng hay đặt bom trong thang máy hết.

Nghĩ bụng là thế nhưng TL vẫn nắm chặt cây thước kẻ trong tay, ánh sáng lờ mờ trong thang máy sẽ sớm nhường chỗ cho những tia nắng ấm đầu tiên trong ngày. Đã là sân thượng thì chắc không có bóng râm đâu nhỉ? Thiên phú Thợ Săn Bóng Tối của hắn xem như vứt luôn rồi còn gì.

- Cái tên này, vẫn ranh ma như thế!

Cạnh.

Hộp bài bên hông của TL bật mở, hắn rút từ trong đó ra một lá bài, sự ma sát của nó với những lá bài khác phát ra một tiếng “xuýt” bắt tai.

- Chúng ta cũng phải chuẩn bị đâu vào đấy trước khi tiếp hắn chứ nhỉ?

Khẽ chạm tạo vật mỏng manh vào cây thước kẻ trên tay, ngọn lửa xanh xám bủng lên bao phủ lấy toàn bộ chiều dài của món vũ khí chết người.

Ma khí thực thể

Giọng đọc khản đặc vang lên, TL phẩy mạnh cánh tay đang cầm thước. Thứ văn phòng phẩm tầm thường ấy giờ đã trở về với hình dạng thật là một thanh đoản kiếm dài đúng ba mươi centimet. Tay cầm là thân rồng, chuôi kiếm là đuôi rồng, đốc kiếm là đầu rồng đang ngậm, lưỡng thép với hoạ tiết gợn sóng tựa hồ như một con rồng đang uốn lượn trên trời cao… Nếu không phải bị sắc đen kìm hãm thì hẳn đây sẽ là một món vũ khí cực kỳ hoa mỹ, đúng như cái tên của nó: Đoản Kiếm Long Đàm.

Một tiếng chuông hiệu ngân vang, cánh cửa buồng thang máy mở ra. Ánh sáng từ ngoài tạt vào khiến hắn chói mắt, quả nhiên khi thiên phú không còn hoạt động nữa thì TL cũng chẳng hơn một người bình thường là mấy.

Từ phía ngoài ban công, hai lá bài lệnh bất ngờ phóng tới tự như hai chiếc phi tiêu sắc lẹm nhắm thẳng vào yết hầu của TL.

Keng! Keng!

Sát Nhân Thảm Đỏ vung kiến lên đỡ, nếu so về độ sắc bén thì thứ ám khí thanh mảnh kia rõ ràng không có cửa với thanh đoản kiếm trên tay hắn.

Hai lá bài lệnh bị cắt làm bốn mảnh trước khi rơi xuống nền gạch cứng.

TL thừa biết rằng đấy chỉ mới là màn chào hỏi thôi, chứ Đỗ Tà mà muốn đánh thật thì chắc hắn đã đổ máu không ít rồi.

Mất thêm vài giây nữa để thị lực của Sát Nhân Thảm Đỏ thích nghi với sự thay đổi của nguồn sáng, vừa đủ để hắn nhận ra sự rộng lớn của không gian.

Đỗ Tà đứng đó, chễm chệ ở vị trí trung tâm của khoảng sân thượng trống trải, trên tay hắn lúc này… Đáng tiếc chả có gì sất.

Xem chừng con tin đã...

Chất giọng trầm bổng của Đổ Tà cắt ngang dòng suy nghĩ của TL.

- Cách cầm kiếm ngược... Cậu là TL nhỉ? Tiếc thật, tôi muốn chơi ván này với PL hơn.

TL tặc lưỡi khinh bỉ, hắn giương thanh đoản kiếm trên tay lên, dõng dạc tiếp lời.

- Xin lỗi vì đã làm mày thất vọng nhưng tụi tao không có rảnh để chơi với mày. Con tin đâu rồi?

Sát Nhân Thảm Đỏ cần một lời khẳng định chắc chắn.

Gã thanh niên mặc vest đen chắp tay ra sau, gương mặt bóng bẩy ánh lên nụ cười ngẫu hứng.

- Nếu tôi bảo chúng đã chết rồi thì sao?

TL nghe thế, nhoẻn miệng cười tươi.

- Vậy thì tao cả mừng, khỏi vướng tay vướng chân.

Nghe thì hơi vô tình chứ đối với TL mà nói, nếu phải chọn giữa việc để xổng gã này và hy sinh một người vô tội thì hắn sẽ chọn cái thứ hai. Bởi lẽ một khi Đổ Tà còn sống, số người chết chắc chắn sẽ không dừng lại ở con số một.

- Thế thì chắc tôi phải làm cậu thất vọng rồi, chúng vẫn còn sống.

Sẽ là nói dối nếu TL bảo rằng mình không thấy vui khi nghe câu đó, thế nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ dửng dưng.

- Vậy càng tốt, tao xử mày xong rồi cứu nó vẫn chưa muộn. Mà khoan… chúng?!

Đấy danh từ chỉ số nhiều và nếu hắn đoán không lầm thì…

- Chả cần phải đoán già đoán non làm gì cho phí công, trong tay tôi hiện có bốn đồng phỉnh.

TL hơi nhăn mặt.

Tận bốn cơ à?

Mới nghĩ tới đấy thôi thì Sát Nhân Thảm Đỏ đã thấy trước một tương lai mệt mỏi rồi.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.