Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề Nghị Của Nữ Vương (02)

Tiểu thuyết gốc · 4488 chữ

Lại là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, viên đạn găm sâu vào bức tường sau lưng Quốc Vinh rồi dần tan biến. Vài phút yên ắng trôi qua, người thiếu niên đương vẫn còn sống, thậm chí đến cả một vết thương nhỏ cũng không có và hiện đang rất bình thản.

Biết rằng trò đùa của mình đã đi quá xa, Nữ Vương trưng ra nụ cười ngặt nghẽo đầy gượng ép.

- Rồi một ngày mai kia, nhóc sẽ trả giá vì sự ngạo mạn của mình đấy.

Quốc Vinh khẽ thở dài, đôi mắt cậu khép lại vẻ đầy chán nản. Nếu muốn doạ tôi thì cô phải diễn sâu hơn nữa cơ. Đáng lẽ cậu phải trả lời đối phương như vậy. Thật lòng mà nói, mấy lời bâng quơ kia tính ra cũng có vài tác động đến cảm xúc của chàng trai trẻ.

Chẳng cần phải đợi đến “ngày mai” đâu. - Quốc Vinh nghĩ thầm.

Hiện trên bờ môi khô rát đang là một nụ cười gượng gạo.

- Vậy dám hỏi Nữ Vương, nếu ngày mai tôi phải trả giá vậy còn hôm nay thì sao?

Phượng Hoàng từ từ hạ ô xuống, hướng ánh mắt hờ hững của mình về phía người thiếu niên.

- Chị đây thiết nghĩ, phạt một ly là được rồi.


Nhâm nhi vị đắng của ngụm cà phê đen không đường lan toả trong khoang miệng, người thiếu niên bất giác cất tiếng.

- Ngon quá.

Phượng Hoàng gật đầu đáp lại, trên bờ môi đậm sâu đang là một nụ cười dịu hiền.

Khi nghe đến đoạn “phạt một ly”, Quốc Vinh cứ ngỡ đấy phải là rum hay vodka chứ. Ai ngờ đâu điểm đến của hai người lại là một quán cà phê đồ cổ cách đó có vài trăm mét. Lại còn mạnh ai nấy trả (tiền) nữa chứ, thế thì làm sao gọi là phạt được nhỉ.

Nhìn về phía đối diện, ánh mắt lém lỉnh nơi Phượng Hoàng như đang nhắc khéo cậu rằng đừng có tọc mạch chuyện của phụ nữ. Thú thật dù cho có lợi thế của lớp tác chiến tầm gần chăng nữa thì việc đối đầu với một Vương với Quốc Vinh hiện tại vẫn là chuyện khó như lên trời.

Tốt nhất không nên chọc giận cô ta.

Có lẽ do đã quá chán nản, Quốc Vinh hấp tiếp một ngụm cà phê đắng ngắt, mắt thì láo liên qua lại như một cách để giết thời gian.

Tầng trệt của quán cà phê này khá hẹp, chỉ đủ để đặt hai bộ bàn ghế là hết cỡ. Vào lúc Quốc Vinh đến thì khu vực ấy đã được lấp đầy bởi một nhóm viên chức có tuổi, hình như đang họp bàn cái đó chẳng rõ. Cậu cùng Phượng Hoàng đành phải theo lối cầu thang xoắn ốc để lên tầng hai của quán. Trái ngược với sự chật chội cũng như phần nào đó là ngột ngạt bên dưới, không gian trên đây thoáng đãng hơn hẳn.

Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn xếp bằng gỗ đặt cạnh ban công. Từ đây có thể nhìn rõ được phần sân lát gạch khiêm tốn của quán, nơi được tận dụng để đặt thêm một bộ bàn ghế nữa. Chúng được chiếm lĩnh bởi hai vị khách nam tuổi ngoài bốn mươi đang chăm chú vào ván cờ đánh dở.

Như đã nói, đây là một quán cà phê kết hợp với trưng bày đồ cổ nên thay vì những vật trang trí thông thường, quán có đến cả trăm vật dụng kỳ lạ mà người thiếu niên chưa từng thấy qua bao giờ. Xen lẫn với đó còn có vô số những bức ảnh trắng đen nhắc nhớ về một Sài Gòn xưa quá đỗi lạ lẫm với Quốc Vinh, những bức tranh sơn dầu nhuốm màu thời gian thuộc vào trường phái hội hoạ đương đại những ngày đầu, những cuốn sách cũ được xuất bản từ thế kỷ trước có lẽ,… Tất cả đều góp phần tạo nên một bầu không khí trầm lặng và hoài cổ tách biệt gần như hoàn toàn với sự huyên náo của thế giới bên ngoài.

Thời gian chốn này tựa như đã ngừng trôi từ rất lâu rồi - Quốc Vinh chẳng hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế.

-Đây là đầu đọc băng, cái hồi chưa có đĩa CD hay DVD người ta dùng mấy cuộn băng để lưu nhạc rồi lấy cái này để mở lên nghe.

-À vâng.

Trỏ tay vào đồ vật có dạng hình hộp màu đen được để ngay ngắn trên kệ trưng bày, Phượng Hoàng giải thích ngắn gọn về tên gọi cùng chức năng của nó. Rất may Quốc Vinh cũng thuộc vào loại thích tìm hiểu về những công nghệ ngày xưa, bằng không chắc cậu đã phải đánh tiếng hỏi thêm về CD và DVD rồi.

Người thiếu niên cũng không nhớ nổi rằng đây đã là vật thứ bao nhiêu được Phượng Hoàng diễn giải về tên gọi cùng tác dụng nữa rồi. Cuộc đối thoại giữa hai người từ đầu buổi đến giờ đa phần xoay quanh những vật dụng được trưng bày trên kệ, cách bài trí của quán hay các điều lạ lẫm xung quanh. Nhìn chung thì toàn mấy thứ vô thưởng vô phạt chẳng đi đến đâu hết.

Tuy biết làm mất nhã hứng của Nữ Vương sẽ là hành động tự sát nhưng chẳng lẽ cứ ngồi thế này đến sáng mai sao. Nhấp thêm một ngụm nhỏ từ ly cà phê đá không đường của mình, Quốc Vinh chán nản nghĩ.

Với tính khí của cô ta… Chả thể nói chắc được gì…

Không gian trong và ngoài quán được thắp sáng bởi vô số những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc. Biết nói sao đây, ánh sáng lờ đờ ám màu vàng nhạt phát ra từ chúng khiến cho cảnh vật xung quanh cứ mờ ảo thế nào ấy. Thứ hưởng lợi nhiều nhất từ điều đó hẳn chính là vẻ đẹp của người “thiếu nữ” đối diện cậu đây. Hình ảnh Phượng Hoàng lấy tay vén lọn tóc mái xõa dài, hạ người xuống để ngậm chiếc ống hút nhỏ nhắn thật sự gợi cảm quá mức cần thiết. Tuy ăn vận có phần kín cổng cao tường nhưng bấy nhiêu chỉ càng tôn thêm nhan sắc tuyệt thế của cô thôi. Nhất là vòng một như muốn tràn ra khỏi áo đó...

Người thiếu niên chợt nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Nói một câu thật lòng thì… Cô ta đẹp thật, đẹp hơn cả người thiếu nữ tuyệt sắc trong bức tranh sơn dầu treo cạnh bên nữa.

Một vẻ đẹp giả dối.

Suy nghĩ ấy tồn tại trong đầu cậu chưa đầy một giây.

- Nhóc đang nhìn cái gì đó?

- …

Quốc Vinh ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, Phượng Hoàng thấy vậy thì bật cười nghiêng ngả.

- Dễ thương ghê ta ơi. Nè! Hay tụi mình đổi địa điểm đi. Chị biết vài khách sạn dịch vụ tốt lắm, muốn đi thử một lần cho biết không?

- Đừng có chọc tôi.

Quay đầu đi chỗ khác, Quốc Vinh thấy mặt mình nóng ran. Tiếng cười khúc khích của Phượng Hoàng càng khiến cậu càng thêm phần xấu hổ.

- Thôi thôi thôi, đừng giận đừng giận mà. Đàn ông con trai ai lại đi chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt thế.

- Tôi không có giận.

Phượng Hoàng lấy tay che miệng, xem chừng vẫn chưa muốn dừng lại trò đùa quái ác.

- Thế sao tự dưng nhìn chị đắm đuối thế?

- Tôi chỉ đang… - Bị đưa vào thế bí, rất may là người thiếu niên vẫn kịp nghĩ ra đối sách hợp lý -… Thắc mắc tại sao lại là một ly cà phê sữa đá rẻ tiền thôi? Chẳng phải cô thích đồ uống có cồn à?

Người “thiếu nữ” nhìn xuống chiếc đang ly uống dở của mình, cô ta thậm chí còn cười to hơn.

- Vậy nhóc định làm gì sau khi chuốc say chị hả? Khai mau!

- Cô mà cũng say được sao?

Nhấp tiếp một ngụm cà phê đắt ngắt, xét về tửu lượng thì cả một tên nát rượu như TL cũng không có cửa để đọ với con người này. Cậu phải chấm dứt trò đùa quái ác này trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bờ môi đậm sâu khẽ nhoẻn lên, giọng nói ngọt ngào đến lạ.

- Thì say vì cái khác. (say tình đấy ^^)

Người thiếu niên suýt chút nữa chết vì sặc.

Thế mà cũng nghĩ ra được à?! - Quốc Vinh thật chỉ muốn buông lời cảm thán.

- Trình trai tân như nhóc không có cửa để đọ với người từng trải như chị đâu. Nói thật đi! Nhóc nhìn cái gì hả?

Phượng Hoàng phe phẩy ngón trỏ, miệng cười tươi như hoa. Trái ngược với đó là hình ảnh "cậu bé" Quốc Vinh phải khó khăn lắm mới tạm ngưng được cơn ho sặc sụa của mình.

Chí ít thì cậu muốn vớt vát lại chút gỉ đó gọi là danh dự.

- Ừ thì… tôi nhìn cô.

- Vậy trông chị thế nào?

Có vẻ như cậu vừa để cho cảm xúc nhất thời lấn át lý trí.

- Hơi đắt.

Lúc chợt nhận ra những điều mình vừa nói ngu ngốc thế nào thì đã trễ, nụ cười trên môi của Phượng Hoàng lập tức đông cứng. Ánh nhìn sắc lạnh của con người ấy như đang muốn nhắc nhớ cậu rằng kẻ đối diện mình dù sao cũng là thủ lĩnh tối cao của Hội Lạc Phượng - Một trong năm nhân vật quyền lực nhất tại thế giới ngầm của Vole Hai. Quốc Vinh cần phải cẩn thận hơn trong lời ăn tiếng nói nếu không muốn phải chết tức tưởi.

May mắn thay, cảnh tượng đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, Phượng Hoàng nhanh chóng tiếp lời, giọng đỏng đảnh.

- Có vẻn vẹn ba mươi năm thôi chứ mấy. Nhóc cũng thiệt tình… Cứ thích moi móc đời tư con gái nhà người ta không à! Giận rồi đó nha!

Thông thường sẽ chẳng ai gọi một người phụ nữ đã qua ba mươi bảy cái xuân xanh là “con gái” đâu.

Cô nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi hả? Hành xử cho đúng mực dùm tôi một cái! Quốc Vinh chỉ nghĩ trong đầu chứ nào có dám nói ra. Cậu rất ghét phải hùa theo mấy trò đùa vớ vẩn của cô ả, nhưng chuyện đã lỡ thành ra thế này rồi thì cũng hết cách.

- Ờ… vậy phải làm sao để cô nguôi giận đây?

Phượng Hoàng cố tình nói to.

- Nhóc nói gì cơ? Chị nghe không rõ!!!

Đi kèm với đó là động tác lắng tai nghe ngóng trông rất giả tạo.

Đập vào màng nhĩ người thiếu niên bấy giờ là tiếng cười khúc khích của ai đó phát ra bên dưới, xem chừng những vị khách quanh đây đã hiểu lầm nghiêm trọng quan hệ giữa Quốc Vinh và Phượng Hoàng rồi.

Trời đất ơi! Xấu hổ quá đi mất.

Dù chắc đến chín phần là cô ta đã nghe rõ từng chữ, Quốc Vinh vẫn phải lặp lại lời mình vừa nói.

- Làm sao để cô nguôi giận đây?

Nữ Vương nhí nhảnh đáp.

- Hì hì đơn giản thôi mà. – Gương mặt lém lỉnh ánh lên nụ cười hạnh phúc – Đừng có gọi cô này cô nọ nữa. Nghe xa cách quá à! Bộ trông chị đây già lắm hay sao? Giờ nói lại nè, nhóc gọi đằng này bằng gì ấy nhỉ?

Đúng là với vẻ ngoài trẻ trung của Phượng Hoàng thì cách gọi của Quốc Vinh có hơi không phù hợp thật. Nói là thế như việc ép bản thân phải gọi một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình bằng từ đó khiến cậu nổi hết cả da gà.

- C…h…

Ngoái nhìn sang phía đối diện, Nữ Vương đã đặt một tay lên chiếc ô ngoại cỡ dựng cạnh bàn, cậu trai hai mươi tuổi đầu chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận số phận.

- Chị.

Cảm giác như có cái gì đó trong người mình vừa vụn vỡ, gương mặt như đi đưa đám của Quốc Vinh càng khiến cô ta thêm phần thích thú.

- Đúng rồi đó! Từ đây trở đi phải gọi như thế nghe chưa?! Không có cô cháu gì ở đây hết.

Người thiếu niên khẽ gật đầu, nụ cười méo xệch trên môi cậu trôn giả tạo hơn bao giờ hết.

- Rồi! Giờ thì nói đi? Nhóc muốn gì ở chị nào?

- …

Ớ?!

Quốc Vinh suýt nữa đã bật ngửa khỏi ghế vì câu hỏi quá chi ngớ ngẩn.

Chẳng phải chính cô là người "lùa" tôi tới đây sao?!

Người thiếu niên đã đạt đến giới hạn chịu đựng. Nữ Vương hiển nhiên đã nhận ra điều đó, chẳng là cô ta vẫn muốn đùa dai.

- Giỡn tí thôi mà, làm gì căng vậy?

Cậu đến phát điên vì bà “chị” khó chiều này mất. Thú thực là sau câu nói đó, Quốc Vinh chỉ muốn bỏ đi ngay và luôn thôi. Nhưng rồi thiết nghĩ không có lý nào đường đường Nữ Vương của Hội Lạc Phượng lại lặn lội đường xá xa xôi chỉ để đùa với cậu cả.

Phượng Hoàng thấy vậy cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.

- Hôm nay chị đến đây là có vài việc muốn bàn với nhóc.

Quốc Vinh còn nghe được cả phần “vui chơi bấy nhiêu đủ rồi” trong đó.

Nữ Vương lấy trong túi váy ra chiếc điện thoại thông minh có ốp lưng màu hổ phách, sau vài thao tác như thể đang soạn tin nhắn, cô mỉm cười với cậu.

- Đây là thù lao, như đã hứa.

Quốc Vinh cũng nhanh chóng kiểm tra chiếc điện thoại thông minh với mặt kính đã vỡ. Trên màn hình điện tử hiện lên một thông báo.

“Phượng Hoàng vừa chuyển tặng bạn 1763 năm.”

Người thiếu niên chỉ biết thở dài trước con số ấy. Đáp lại hành động của cậu là cái xua tay đầy ẩn ý của Phượng Hoàng.

- Nếu nhóc thấy từng này ít quá thì cứ nói thẳng ra, không cần phải ngại đâu. Đây chỉ mới là lượng thời gian lấy được từ việc giết chết con “cẩu” đó thôi. Còn phần của các chị em đóng góp sẽ được chuyển tới sau vài ngày nữa. Đương nhiên nếu nhóc chịu hợp tác lâu dài với Hội Lạc Phượng thì quyền lợi nhận được sẽ không dừng lại ở đó thôi đâu.

Quốc Vinh khẽ lắc đầu, ý cậu nào có phải thế.

- Tôi… - Cậu khựng lại rồi tiếp - Chúng tôi không làm điều này vì thù lao hay cái gì đó tương tự. Nếu vì để che giấu sự can thiệp của Nữ Vương trong vụ này thì miễn cưỡng nhận một lần cũng được. Phiền chị nói lại với các thành viên trong hội, rằng Tà Long chưa từng có ý thiên vị cho bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào hết. Hắn sẽ săn lùng bất cứ ai nếu họ dám phạm luật.

Phượng Hoàng chống tay gác cằm, cô ngắm nhìn cậu như thể đang ngắm một thứ trang sức quý hiếm.

- Chị đây cứ tưởng chỉ có TL mới nói được mấy lời lạnh lùng ấy thôi chứ? Mà thôi kệ đi, chị cũng biết thừa nhóc sẽ từ chối thẳng thừng rồi. Ta vào việc chính luôn chứ?

Quốc Vinh nghe thế liền gật đầu. Cậu biết rất rõ, rằng nếu chỉ có vài trao đổi đơn giản thế này thì một hai tin nhắn đã quá đủ rồi. Dự rằng những điều sắp tới mới là mục đích chính của Nữ Vương khi tìm đến tận đây.

Phượng Hoàng khuấy nhẹ ly nước đã tan đá của mình, mắt hơi cụp xuống, chất giọng hạ thấp lạnh như băng.

- Đổ Tà đã tái xuất.

Người thiếu niên bất giác cảm thán.

- Không thể nào!

Vẫn giữ trên mặt một vẻ điềm nhiên lạ lùng, Phượng Hoàng tiếp lời như đang cố trấn an chàng trai trẻ.

- Thoạt đầu nghe tin chị cũng bán tính bán nghi. Nhưng khi các chị em trong hội lần lượt bị tấn công với thủ pháp tương tự nhau. - Cô thở dài một tiếng rồi tiếp - Chị không muốn tin cũng không được.

- Nhưng bằng cách nào cơ chứ?! Rõ ràng hắn đã… Hắn đã…

Quốc Vinh ấp úng nói không thành tiếng.

- Bình tĩnh đi nhóc à! Chuyện Đỗ Tà đã bị Tà Long tiêu diệt thì Thực Thời Nhân nào chả biết. Rất có thể đây chỉ là một tên mạo danh nửa mùa thôi.

Nghe đến đây thì người thiếu niên mới có thể tạm trấn tĩnh.

- Nhưng nói gì thì nói chị cũng phải hỏi lại cho chắc. Có thật chính tay nhóc đã kết liễu tên điên nghiện cờ bạc ấy không?

Quốc Vinh nghe thế thì khẽ lắc đầu, tâm trí cậu đắm chìm trong cơn hoang mang tột độ.

- Chúng tôi… đã… xẻ hắn ra làm hai… theo lý thì không có cách nào để phục hồi một vết thương cỡ đó trong thời gian ngắn cả.

Nữ Vương chợt cắt ngang.

- Tức là nhóc vẫn chưa giết được hắn?

Bình tâm nghĩ lại… Cũng không có gì chắc chắn rằng hắn đã chết cả.

Tâm trí của người thiếu niên giờ đây là một mớ hỗn tạp giữa các suy tính, lập luận và lo lắng. Nếu quả thực hắn ta còn sống sau chuyện đó thì cớ sao lại im hơi lặng tiếng suối cả năm trời chứ. Chưa kịp nghĩ thông thì lời nói của Phượng Hoàng lại một lần nữa lay động màng nhĩ cậu.

- Vậy thì chưa chắc đây đã là kẻ mạo danh đâu.

Cô lấy trong túi váy ra một quân bài rồi đặt nó lên bàn, Quốc Vinh nhận ra ngay hình dáng đó.

- Bài lệnh.

- Đúng thế. Thực Thời Nhân có ma khí là bài lệnh, ngoài Đỗ Tà ra thì còn có thể là ai nữa đây?

Nhưng Bài Lệnh đâu thể tồn tại quá lâu ngoài Tâm Giới chứ, đây rõ ràng là đồ giả. Quốc Vinh những tưởng là thế cho đến lúc chạm tay vào lá bài. Độ nặng, độ dày, chất liệu, kích thước, hoa văn, mực in… Tất cả đều khớp với những điều cậu biết về bài lệnh.

- Nói ra có hơi xấu hổ nhưng dù mang danh Nữ Vương thì chị đây cũng không thể sử dụng bài lệnh trong thế giới thực được. Nếu đây không phải một trò bịp và Đỗ Tà còn sống thật thì hắn sẽ là mối đe doạ khôn lường cho các chị em trong Hội Lạc Phượng.

- Vậy ra chị muốn tôi…

Phượng Hoàng giờ đã về lại với hình tượng của Nữ Vương cậu từng biết, ánh nhìn sắc sảo cùng gương mặt vô hồn tựa hồ chẳng có chút cảm xúc. Hai bàn tay trắng nõn đan vào nhau rồi đặt lên bàn, giọng nói tuy thanh thoát như có sức nặng đến ngàn cân.

- Nhóc cũng biết đấy, nhờ ơn con “rắn độc” kia mà tình hình giữa các hội nhóm ở Vole City đang căng thẳng hơn bao giờ hết. Nếu để ai đó phát hiện một trong Tứ Vương đích thân xung trận thì đại chiến sẽ nổ ra mất. Chị đây lại không thể ngồi một chỗ nhìn các thành viên trong hội chết dần chết mòn được. Thế nên hôm nay chị đến gặp nhóc với đề nghị hợp tác như sau: Hội Lạc Phượng sẽ cung cấp tất cả những hỗ trợ cần thiết và một khoảng trả công hậu hĩnh nếu nhóc giúp chị nhổ đi cái gai trong mắt này. Nhóc thấy thế nào?

Quốc Vinh thừa biết rằng đây chỉ như một phép thử nho nhỏ của Nữ Vương. Nếu cậu có thể may mắn tiêu diệt Đỗ Tà thêm một lần nữa thì quá tốt, cô ta cùng Hội Lạc Phượng cũng chẳng mất gì nhiều. Trái lại nếu cậu thất bại và bị giết thì Nữ Vương sẽ có cớ để đường đường chính chính loại bỏ mối nguy cho hội. Chưa kể trong thời gian đôi bên còn hợp tác thì cậu - Với vai trò một con tốt thí, sẽ cung cấp cho cô ta những thông tin quan trọng về thứ sức mạnh mới vẫn còn là ẩn số của kẻ thù.

Đường nào cũng ăn chặt cả.

Thiết nghĩ ở Vole City có nhiều hơn một con “rắn độc” đấy.

Chưa dừng lại ở đó, cô ta thừa biết rằng Quốc Vinh chẳng có lý do gì để từ chối hợp tác hết. Nhiệm vụ của Tà Long dẫu sao cũng là săn lùng những kẻ ngang nhiên phá luật cơ mà. Cậu đã bị Nữ Vương nắm thóp ngay từ đầu rồi, lời đáp sau đây, chỉ để cho có lệ thôi.

- Tôi đồng ý.

Nữ Vương nhanh chóng trở lại với vẻ nhí nhảnh thường trực, đánh dấu hồi hết cho màn thoả thuận nghiêm túc.

- Nhóc dễ thương hơn chị nghĩ đấy. Thế? Chừng nào mới định bắt tay vào việc? Có cần chị đây trả công trước bằng một đêm nồng cháy không nào?

Quốc Vinh thì ngược lại, chẳng còn hơi đâu để hùa theo trò đùa ngớ ngẩn của cô ta. Đối thủ lần này có thể là một trong Tứ Tà đấy, lần theo dấu hắn sẽ hết sức khó khăn. Cậu cần phải lên kế hoạch ngay trong đêm nay nếu không muốn liều mạng với kẻ mà mình còn chẳng rõ lai lịch. Ít ra thì với sự giúp sức của Hội Lạc Phượng, cậu sẽ không phải lần mò trong vô vọng như vụ trước.

- Cái đó xin kiếu! Tầm vài hôm nữa tôi sẽ về Vole Hai, cũng chưa nói chắc được chính xác sẽ là ngày nào. Nhưng chị có thể an tâm, nếu có thông tin về hắn, tôi sẽ báo lại cho chị ngay.

- Vậy thì nhất trí nhé!

Phượng Hoàng chìa tay về phía cậu.

Người thiếu niên mất đến vài giây thẫn thờ trước khi đưa tay ra bắt lại.

Bờ môi đậm sâu ánh lên nụ cười toả nắng.

- Hợp tác vui vẻ.

- Ờm… Hợp tác vui vẻ.

Những tưởng mọi thứ sẽ kết thúc sau cái bắt tay đầy thiện chí ấy. Tiếc rằng Nữ Vương vẫn cứ thích làm người khác phải bất ngờ.

- Cuối cùng cũng bỏ được công việc qua một bên! Thật là thoải mái quá đi! Thôi giờ đừng nói mấy thứ nhàm chán ấy nữa. Nói về nhóc đi há! Cảm giác thế nào khi trở thành một kẻ bám đuôi?

Mắt phải của người thiếu niên hơi nhíu lại.

Chị đang tự nói mình đấy à?

Quốc Vinh thật rất muốn phản pháo nhưng nghĩ đoạn lại sợ lỡ lời nên thôi.

- Tôi chỉ làm thế để phòng hờ, ngoài ra không có ý gì khác.

- Đấy đâu phải cái chị đây muốn hỏi.

Muốn gì nữa đây?

- Cô gái kia có gì hấp dẫn để khiến nhóc tì cho chị leo cây với cái lý do ngớ ngẩn: “Tôi bận không tới được.” – Cô gằn giọng lên – Hả!?

Vẫn còn để bụng chuyện đó sao? Quốc Vinh nheo mắt đầy khổ ải.

- Cho… cho tôi xin lỗi.

- Sai! Sai! Sai! Lại sai nữa rồi. Trả lời thật lòng xem nào, nhóc thích cô ta hả?

Câu đùa của Nữ Vương dường như xoáy thẳng vào thứ gì thầm kín bên trong cậu.

- Ơ không.

- Nhìn cái mặt đần thối đó kìa, nói dối không biết ngượng.

Phượng Hoàng lấy tay che đi nụ cười hí hửng. Quốc Vinh thì đâm bực, giờ không lẽ bảo cậu nói thẳng ra là: “Nếu hết việc rồi thì mời cô đi dùm cho!”. Nhưng thiết nghĩ tạm thời vẫn chưa phải lúc để một mất một còn với Nữ Vương nên người thiếu niên vẫn gắng sức kìm chế.

- Thôi không đùa nữa, chị hỏi thật. Tại sao Tà Long của chúng ta lại mủi lòng chỉ vì một cô gái thế?

Hai bên đang trong giai đoạn hợp tác, tốt nhất là không nên làm phật ý đối phương. Dù sao thì người ta cũng đã xuống nước đến vậy rồi. Có lẽ đã đến lúc cậu nên thật thà về vài chuyện.

- Vì cô ấy là người rất tốt.

- Chỉ vậy thôi ư? Không còn gì khác à?

Lại một câu hỏi đầy ẩn ý nữa đến từ Nữ Vương.

- Phải! Chỉ có vậy thôi.

Phượng Hoàng nhặng xị lên, hệt như một đứa trẻ nhõng nhẽo đòi quà.

- Nhóc biết gì không? Đôi khi chị lại thích sự thẳng thắn của TL hơn đó.

- Tôi không phải TL.

Thành thật xin lỗi nhưng tôi chưa ngốc đến độ bộc bạch bản thân trước một con quái vật đội lốt người.

Đấy là một lời đáp thẳng thắn, chỉ là không phải kiểu “thẳng thắn” cô ta đang mong đợi thôi.

- Nhóc làm chị đây mất hết cả hứng.

Phượng Hoàng đứng dậy khỏi ghế, tay phải chộp lấy chiếc ô đang tựa trên bàn trước khi quăng lại cho cậu một câu cụt ngủn. Quốc Vinh còn chẳng buồn bận tâm, cậu lại làm tiếp một ngụm cà phê đắng ngắt.

- Câu hỏi cuối nhé. Tà Long thật sự là ai thế?

Cất bước đi được một khoảng tầm ba mét, Phượng Hoàng đánh tiếng hỏi vọng lại.

Dù cô ta đang quay lưng về phía cậu Quốc Vinh vẫn thừa sức đoán được, rằng ngự trên bờ môi đậm sâu kia đang là một nụ cười ranh mãnh.

- Cả hai.

Câu trả bật ra cùng lúc với tiếng sấm vang dội. Những cơn gió bắt đầu nổi lên và chỉ trong chớp mắt, mưa rơi như trút nước. Tiếng rằng bấy nhiêu chưa đủ để cản lại bước chân của Phượng Hoàng. Chẳng biết cô ta có nghe được gì không nhưng với cái gật đầu đó thì chắc là rồi đấy.

Từ trên ban công tầng hai, Quốc Vinh có thể nhìn thấy chiếc ô màu xám tro giương cao giữa đất trời. Bóng hình kiều diễm nhanh chóng lẩn khuất vào màn đêm tĩnh mịch, bỏ lại phía sau hình ảnh người thiếu niên vẫn đang nhâm nhi vị đắng của ly cà phê đen không đường.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.