Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vole City

Tiểu thuyết gốc · 6455 chữ

Tiếng chuông báo thức reo lên liên hồi khiến cho chủ nhân của nó dù muốn cũng chẳng thể nào làm ngơ được. Nặng nề vươn tay ra đầu giường, tắt đi thứ âm thanh inh ỏi, cô đã quá mệt mỏi sau một đêm dài trằn trọc rồi.

Không.

Nói cho đúng phải là hoảng loạn đến mất ngủ. Mọi thứ diễn ra lúc ấy thật khủng khiếp, chỉ mới nhớ lại cảnh tượng đó thôi đã khiến toàn thân cô run rẩy.

Ánh sáng từ vụ nổ đã vô tình làm lộ diện mạo đôi bên. Cô thấy hắn, hắn đã thấy cô dù chỉ trong khoảnh khắc thôi nhưng bấy nhiêu hẳn đã đủ.

Nếu là người bình thường chắc họ đã trình báo với cảnh sát từ lâu. Nhưng đối với loại trường hợp hy hữu như cô thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Chẳng lẽ bảo với họ rằng cô nhìn thấy một tên giết người cứa cổ nạn nhân bằng cây thước kẻ, rồi lý do cô thoát được là nhờ cái bình xịt nước hoa có chức năng hẹn giờ phát nổ à.

Nghe có vẻ khôi hài nhưng mọi thứ hoàn toàn là sự thật.

Đặt điều sao cho hợp lý kể cũng được thôi nhưng cô đâu có giỏi nói dối.

Đặc thù nghề nghiệp cả, sao số mình lại khổ thế này. - Sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm, dù sao thì cô cũng là kẻ sắp chết. Quan tâm quá nhiều tới mấy thứ đó để làm gì chứ, chi bằng cứ đánh tiếp một giấc no say.

Đôi mi dày nặng trĩu chỉ chực chờ sập xuống.

-Không!

Chẳng phải đã hạ quyết tâm phải sống cho đáng đến từng giây trong những ngày cuối cùng này nên cô mới ở đây hay sao, tại cái Vole City này.

Thế rồi như đã hạ quyết tâm, cô bật dậy khỏi giường, chuẩn bị cho một ngày mới.

Hiện tại đang là sáu giờ mười ba phút sáng.


Họ tên đầy đủ của cô là Nguyễn Thị Trà My, ba hôm nữa sẽ là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của cô.

Cũng là lần cuối nhỉ. Lần cuối.

Cố gắng cản ngăn những dòng suy nghĩ tiêu cực, cô tìm cho mình một chỗ ngồi nơi góc khuất, trên chiếc xe buýt rộng rãi hiện chỉ có năm người. Một cặp nam thanh nữ tú mặc đồng phục học sinh đang chuyện trò rôm rả, một cụ bà tuổi ngoài sáu mươi bên cạnh là cậu cháu trai ngoan ngoãn cứ hỡi chút thì cất tiếng hỏi han và bác tài vui tính cứ vài phút lại bắt chuyện với hành khách.

Một tổ hợp bình thường của buổi sớm, tràn đầy niềm vui, niềm hân hoan và tiếng cười rộn rã. Nhưng đối với riêng Trà My, cô khó mà hoà mình vào nó được. Để tiết kiệm thời gian, chiếc xe bắt đầu di chuyển xuống hầm, không gian chung quanh tối hẳn lại. Cửa kính trong suốt giờ đây chuyển thành một tấm gương phản chiếu những điều mà Trà My vốn dĩ chẳng muốn thấy.

Một vẻ mặt u sầu thiếu hẳn đi sức sống, một lối trang điểm nửa vời nếu không muốn nói chỉ nguệch ngoạc vài đường cho có. Mái tóc dài có nhiều cọng xơ rối chưa kịp chỉnh, đôi mi dày nặng trĩu vì mất ngủ, sóng mũi cao cảm giác cay cay và bờ môi khô rát. Cô lại quên thoa son dưỡng mất rồi. Như một cách để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình đi nơi khác, Trà My mở chiếc túi xách mang bên mình ra, lần tìm thỏi son màu hồng nhạt.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên không gì khác ngoài lọ nước hoa hiệu Vole. Trà My đã mua vội nó ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, như một cách để tự vệ khi cần thiết.

Ký ức kinh hoàng đêm qua lại kéo đến, thử hỏi lúc đó nếu cô không nhanh trí thì chắc cũng đã mất mạng rồi. Thứ sức mạnh kỳ lạ này quả thật rất hữu dụng, đương nhiên nếu chưa xét đến hậu quả nó để lại.

Quá sợ hãi, Trà My đóng ngay chiếc túi lại. Cô bắt đầu thở dốc, mặc cho việc bản thân chưa hề vận động mạnh.

Chiếc xe vẫn chưa ra khỏi hầm, Trà My chỉ đành đầu hàng trước ham muốn được nhìn thẳng vào nó. Dãy ký tự màu xanh lá ẩn hiện trên đầu hình ảnh phản chiếu của cô.

“6 ngày 13 giờ 24 phút 53 giây”

Đó chính xác là khoảng thời gian cô còn có thể sống.

Nghĩ đoạn thì nó đã chuyển thành “6 ngày 13 giờ 24 phút 03 giây” rồi.

Cách đây vài tháng, Trà My đã vô tình phát hiện ra khả năng kỳ lạ này. Cô bắt đầu nhìn thấy những con số phản chiếu trong gương, hay theo cách gọi của riêng Trà My là những chiếc “đồng hồ sinh mệnh”.

Cô đặt cái tên đó bởi chúng cho người mang biết được chính xác thời gian họ còn lại trước khi…

Chết.

Trà My lại bắt đầu run rẩy, cô lấy hai tay ôm lấy ngực mình, mắt ngấn lệ. Dù đã dặn lòng phải học cách chấp nhận nó nhưng đâu đó trong cô vẫn không ngừng e sợ. Cảm giác bị lưỡi hái tử thần treo lủng lẳng trên đầu là thứ phải thật sự trải nghiệm thì mới hiểu hết được. Và đó là điều quá sức đối với một người trẻ như cô, Trà My vẫn còn quá nhiều điều muốn làm, cô chưa sẵn sàng đón nhận cái chết.

- Cô gì ơi, cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi chở đến bệnh viện không?

- A không. Cám ơn.

Chẳng biết tự khi nào mà Trà My đã tâm điểm của mọi sự chú ý, bác tài thậm chí còn dừng hẳn xe lại để xuống tận nơi hỏi han.

Ai cũng lo lắng cho cô cả, Trà My thấy mình thật có lỗi quá.


Tâm trạng đã dần ổn định, cái gì đến thì cũng phải đến thôi, ai lại không phải chết chứ, Trà My thấy mình thật ngốc khi cứ mãi để đống cảm xúc tiêu cực đó ảnh hưởng đến bản thân.

Cô đã quyết rồi, trong những ngày cuối cùng này phải sống cho hết mình. Thật ra đấy cũng là lý do chính khiến cô quyết định chuyển đến nơi đây: “Đặc khu kinh tế: Vole City chi nhánh Biển Đông”.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây mười năm, vào một ngày không mấy đẹp trời khi trận động đất mạnh đến 9 độ Richter làm rung chuyển toàn bộ khu vực Đông Nam Á. Nguyên nhân thì đến tận ngày nay thì vẫn chưa rõ nhưng hậu quả lớn nhất nó để lại là một hòn trảo trồi lên từ đáy Biển Đông.

Diện tích của hòn đảo khá lớn, lên đến hơn 2000 km vuông. Nằm ở rìa Đông Nam của quần đảo Trường Sa – Việt Nam. Sở hữu vị trí đắc địa cùng nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, không khó để hiểu khi nó được tất thảy các quốc gia trong khu vực đua nhau tuyên bố chủ quyền.

Từ Việt Nam, Phi-lip-pin, Đài Loan, In-đô-nê-xi-a… đến cả ông lớn Trung Quốc cũng phải nhọc công sửa từ “Đường Chín Đoạn” thành “Đường Mười Đoạn” để bao nốt món hời đúng kiểu từ trên trời rơi xuống này.

Với tình trạng mâu thuẫn chính trị phức tạp, cùng nguy cơ xảy ra chiến tranh. Hi vọng về việc mở rộng lãnh thổ của những nước nhỏ tưởng chừng đã tắt ngấm cho đến khi một diễn biến đầy bất ngờ xảy ra.

Từ bên bờ Đại Tây Dương xa xôi, một quốc đảo nhỏ bé mang tên Zandoza bỗng dưng nhảy vào cuộc chơi. Là đất nước duy nhất trên thế giới cất giữ đến hơn mười ba quả bom Ares có sức công phá khủng khiếp, đủ để làm bốc hơi toàn bộ sự sống trên lục địa Á-Âu chỉ trong một phát bắn. Sở hữu Vole Company - Tập đoàn đa ngành, đa quốc gia quyền lực nhất hành tinh. Chính trường quốc tế đã dạo ấy đã một phen chao đảo vì từ xưa đến nay Zandoza được biết đến là đất nước hiền hoà, luôn đứng trung lập trước mọi tranh chấp.

Lại nói về tình trạng của Biển Đông lúc đó, sau khi ông lớn Trung Quốc thấy khó mà bỏ qua thì các nước nhỏ còn lại cũng chẳng dám mơ mộng nữa. Hòn đảo đương nhiên nằm gọn trong tay Zandoza.

Điều kỳ lạ ở đây là đất nước xa xôi kia lại chẳng mấy mặn mà với vùng đất mình vừa có được. Thay vào đó họ chọn cách trao trả hòn đảo lại cho “chủ nhân chân chính” của nó là Việt Nam, khởi đầu cho dự án: Đặc khu kinh tế Vole City chi nhánh Biển Đông.

Cụ thể thì trên lý thuyết, quốc gia hình chữ S mới là chủ nhân của hòn đảo, họ cho Vole Company thuê đất để “làm ăn”, độ khoảng 99 năm thì phải. Nhưng trên thực tế thì ảnh hưởng của chính quốc Việt Nam tại chốn này lại khá mờ nhạt. Mặc cho các chính sách đôi bên đã ký với nhau rõ ràng vô cùng hợp lý.

Chỉ có người Việt Nam hoặc mang quốc tịch Việt Nam mới được định cư lâu dài tại Vole City.

Ngôn ngữ sử dụng trên đảo phải là tiếng Việt,

Ưu tiên cho các công ty Việt Nam mở chi nhánh trên đảo.

Bộ máy chính quyền cùng lực lượng trị an của thành phố do chính phủ Việt Nam toàn quyền lựa chọn, đương nhiên dưới sự tư vấn của Vole Company.

Còn gì nữa không nhỉ?

Trà My ước gì trước đó đã chăm theo dõi chương trình thời sự quốc tế hơn, đến tận gần đây thì cô mới biết, rằng thông tin mà chúng cung cấp hữu ích đến nhường nào.

- Người Việt chúng ta có được thành phố này là nhờ ông ấy cả. Tôi ngưỡng mộ ông ấy nhất đó!

- Ơ... ừm…

Bác tài nói vọng lại từ ghế lái, màn hình trên xe đang phát chương trình thời sự buổi sáng. Vẫn như mọi khi, những tin sốt dẻo nhất luôn là về Trương Thế Vinh – Tổng giám đốc Vole Company chi nhánh Biển Đông cùng những định hướng chiến lược để phát triển thành phố trong tương lai của ông.

Hình ảnh một người đàn ông cao lớn trong bộ vét tông màu đen xám, sơ mi trắng thắt cà vạt chỉnh tề, mái đầu đen nhánh cắt tỉa gọn gàng, gương mặt chính trực cùng giọng nói đanh thép… tất cả tạo nên hình tượng của một nhà lãnh đạo xuất chúng. Người ta vẫn thường truyền tai nhau rằng, sở dĩ năm đó Zandoza chịu giúp Việt Nam giành lấy hòn đảo này cũng do quyết tâm của ông, khi đó vẫn còn là một thư ký ở tổng bộ Vole Company. Một tấm gương sáng được các thế hệ thanh thiếu niên nơi đây ngưỡng mộ.

Đến Vole Hai rồi phải ráng làm sao vớ được anh nào cỡ ông Vinh thì nhà mình không còn gì phải lo nữa.- Nhớ lại câu nói của mẹ trước khi lên máy bay đến đây khiến cô bật cười khoan khoái.

- Mẹ nghĩ con tới cái thành phố này để làm gì cơ chứ?

Đấy thấy chưa, chỉ cần suy nghĩ tích cực rồi mọi thứ cũng qua. Cứ cái đà này có khi lát nữa cô quên sạch mọi thứ về tên sát nhân đêm qua luôn cũng không chừng.

Đùa chút thôi chứ làm gì được đến mức đó, cá nhân Trà My thấy mình thật ích kỷ vì đã không giúp lực lượng trị an lôi hắn ra ngoài ánh sáng.

Nhưng biết phải làm sao vì với mức độ nghiêm trọng của vụ án, việc cô bị cảnh sát giữ lại thành phố một tuần hay nửa tháng là chuyện hết sức bình thường. Trà My chỉ còn sống được chưa đến bảy ngày, ít ra thì cô muốn được chết bên cạnh những người mình yêu thương. Vé máy bay cũng đã đặt rồi nếu làm lớn chuyện ra có khi chẳng kịp về để nhìn mặt cha mẹ lần cuối mất. Vả lại như đã nói từ trước, có giải thích cũng chẳng ai tin đâu. Với lượng thời gian sống ít ỏi còn lại, tốt nhất cô vẫn nên dùng nó cho bản thân mình.

Trà My chắp tay thành khẩn, cầu cho những oan hồn trên cao hãy bỏ quá cho sự ích kỷ này.

Thôi chết, cô lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực nữa rồi.

Quên đi. Quên đi. Quên hết đi.

Cô lắc đầu quầy quậy.

- Cô gì ơi. Cô thật sự không sao chứ?

Bác tài lại nói vọng xuống, vẻ đầy lo lắng. Có lẽ hình ảnh phản chiếu của cô trên tấm gương chiếu hậu trong xe đã khiến ông chú ý.

Chẳng biết tựa khi nào, trên xe chỉ còn mỗi mình Trà My ngồi lại. Thật ra phương tiện di chuyển thường dùng của cô là tàu điện ngầm cơ, nhưng vì lo rằng nếu đến đó quá sớm thì sẽ khó mà bình tâm lại kịp nên cô chọn xe buýt, thứ dường như chỉ dành riêng cho khách du lịch vì tốc độ di chuyển chậm đến đáng ngạc nhiên của nó.

- Không. Không sao ạ.

- Ồ vậy thì tốt. Làm tôi cứ tưởng cô vừa bị thất tình và đang nghĩ quẩn nữa cơ. Tôi ngốc thật đấy, trông cô đẹp thế cơ mà.

Đi kèm với đó là nụ cười chất phác của dân lao động.

Người gì đâu thật thà thế không biết, Trà My chỉ muốn thốt lên như vậy. Cái gì gặp nhiều quá rồi cũng quen, quả thực từ lúc đến Vole Hai điều làm cô ấn tượng thứ hai chính là sự tốt bụng của người dân nơi đây.

Còn ấn tượng nhất ư, hẳn chỉ có cái đó thôi.

- Không biết cô thì sao chứ tôi chưa bao giờ chán cảnh này cả.

Bác tài lại chủ động bắt chuyện.

Chiếc xe băng băng trên con đường lớn đẹp đẽ, trước mặt là một cái cổng chào cao phải đến vài chục mét được trang trí lộng lẫy với những hoạ tiết bắt mắt. Hình vẽ chim lạc được vẽ cách điệu trên nền trắng, ở nơi trung tâm là hình ảnh của chiếc trống đồng gợi nhắc đến văn hoá cổ Việt Nam. Hai chân trụ cứng cáp được lát đá cẩm thạch đẹp đến không tì vết, cổng hướng về phía chính Đông vừa hay hứng trọn ánh Mặt Trời bình minh cùng tia nắng ấm dịu dàng.

Trên trục đường chính, cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới. Thú thật rằng nếu không có chúng chắc cô cũng chẳng tài nào nhận ra rằng mình đang ở Việt Nam cả. Hai bên đường là hàng dài những toà cao ốc san sát nhau, có một số kiến trúc mang tính nghệ thuật với hình dáng kỳ lạ tưởng chừng chỉ có thể nhìn thấy ở những nước phát triển. Ngay bên dưới là hệ thống các nút giao thông chằng chịt gồm cầu vượt, đường cho xe ô tô, đường dành riêng cho người đi bộ, các tuyến tàu điện ngầm xen kẽ… Tất cả được thiết kế cũng như vận hành một cách chỉn chu và trật tự đến đáng ngạc nhiên.

Nổi bật nhất trong số tất cả phải là toà nhà chọc trời Vole Center với biểu tượng hình con chuột vàng khổng lồ đang tha một miếng pho mát. Đã không ít lần Trà My lấy làm thắc mắc, tại sao lại là chuột đồng nhỉ. Có vô số loài thú đáng quý khác mà, tại sao nhất thiết phải chọn thứ động vật gặm nhấm đáng ghét ấy chứ. Thực ra thì khác hẳn với cái tên, bạn gần như không thể tìm thấy con chuột nào ở Vole City cả.

- Đúng là tập đoàn và quốc gia số một thế giới có khác. Mới nhìn qua ai thì dám nghĩ cái đống này được xây chỉ trong mười năm cơ chứ. Cô thấy có đúng không?

- À vâng.

Bác tài lại bắt chuyện, có lẽ do sự cô đơn của cái nghề này đã khiến chú ấy cởi mở đến vậy. Đến chín trên mười người tìm đến Vole City là để tìm cho mình một việc làm tốt, chính sách đãi ngộ cho người lao động nơi đây có thể nói là tốt nhất thế giới rồi. Bởi thế nên hiếm có ai mất công xin thị thực đến đây chỉ để “ngắm cảnh” lắm, dù sao thì nguồn thu chính của thành phố cũng không phải từ du lịch. Bằng chứng là chiếc xe buýt vắng tanh này đây. Đến tận bây giờ mà chính quyền vẫn giữ thứ phương tiện thừa thãi này lại đã là phép màu rồi.

- Không biết cô thấy sao chứ riêng tôi thì ở đây để kiếm tiền thôi. Đủ rồi thì về quê sống đời dân dã vẫn hơn.

Trong lúc cô không để ý, câu chuyện có vẻ đã bị lái đi một khoảng khá xa. Nhận thấy cứ để người ta độc thoại thế cũng kỳ, cô mới lựa lời đáp lại.

- Tại sao vậy chú?

Bác tài trầm ngâm hồi lâu, một tay trên vô lăng, tay còn lại gãi đầu như đang cố tìm ra thứ ngôn từ phù hợp nhất.

- Ờ, thì… ở đây tốt thật: Lương cao, công việc nhẹ nhàng, không khí trong lành, người dân thân thiện, phụ nữ cũng đẹp nữa hề hề - Nụ cười đãi bôi ấy không giấu được sự hoang mang nơi sâu thẳm - Nhưng tôi cứ thấy… nó… không phải cái Việt Nam tôi muốn sống. Ôi! tôi nói cái gì vậy nhỉ, cô xuống trạm nào thế?

- Ở ngay phía trước thôi.

- Ô hô! Thảo nào tôi cứ thắc mắc tại sao cô đẹp thế, ra là làm việc ở đây à?

Trà My chỉ biết cười trừ trước câu nói ấy.

Chuyến đi nào rồi cũng phải có đích đến, nơi làm việc của Trà My đã hiện ra trước mắt.

Cô chào tạm biệt bác tài dễ mến, nhẹ nhàng bước xuống chiếc xe buýt màu xanh nhạt. Không cần đoán cũng biết là nó cũng do Vole Company sản xuất. Phải nói đây là công ty thành công nhất thế giới trong việc tạo ra một hệ sinh thái của riêng mình.

Nhưng đến cả miếng giẻ lau sàn hay cuộn giấy vệ sinh cũng của hiệu Vole thì liệu có quá tham lam rồi không. Xét trên một khía cạnh nào đó, cô cũng là nhân viên của Vole tuy rằng loại công việc này có hơi đặc biệt một tí.

Lấy ra chiếc gương cầm tay, chỉnh trang lại quần áo trên người sao cho thật chỉnh tề, việc mà cô làm cần thiết phải như vậy

Thân hình cân đối không quá gầy, vòng một nảy nở với những đường nét uốn lượn đẹp như tranh vẽ đi cùng với nước da trắng ngần cùng gương mặt thanh thoát hiếm có. Nếu chỉ nhìn sơ qua, có lẽ người khác sẽ hiểu lầm rằng đây là cô diễn viên hay người mẫu nào đó đến đây để du lịch chứ không phải dân công sở ngày làm tám tiếng. Rất may, bộ âu phục tẻ nhạt trên người Trà My đã phần nào kéo cô lại đúng với nghề nghiệp của mình. Có lẽ đến chính Trà My cũng không hề nhận ra, rằng với một vẻ đẹp trời ban như thế, cô có ra sao thì mọi người cũng sẽ vui vẻ chấp nhận thôi.

- Một ngày làm việc hết mình. Cố lên!

Cô tự trấn an mình như thế.

Kính kong!

Tiếng chuông báo hiệu vang lên ba hồi.

Thôi chết dở.

Bảy giờ ba mươi phút sáng, cô đã trễ giờ làm hơn nửa tiếng.

Trà My ba chân bốn cẳng chạy thục mạng qua cổng lớn, nơi có hàng chữ mạ vàng to và rõ.

“TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG VOLE – QUẬN 3”


Cầm trên tay tập giáo án soạn nửa vời, cô ngại ngùng đứng trước cửa lớp, ai đời làm giáo viên lại đến trường trễ bao giờ, xấu hổ chết đi được.

Chiếc bảng điện tử hiện lên dòng chữ : “Lớp 11A”.

Cánh cửa tự động bật mở.

Thôi chết cô quên mất, trường vừa chuyển sang xài cửa tự động từ tuần trước.

- Chào các em, xin lỗi cô đến muộn.

Dáng đi thong dong cùng nụ cười niềm nở cũng không giấu được sự ngại ngùng trên gương mặt Trà My. Nhưng sau một hồi thì cô chợt nhận ra, rằng hầu như chẳng có học sinh nào quan tâm đến điều đó cả.

Sỉ số lớp rơi vào khoảng mười bảy, con số đáng mơ ước ở những trường cấp ba trong nước. Nghĩ lại thì cô cũng đã rời Việt Nam đâu nhỉ, chắc từ nay Trà My nên gọi đây là một “Việt Nam khác” thì sẽ đúng hơn.

Cô nhìn lại một vòng căn phòng rộng rãi, vẫn như mọi khi các học sinh được chia làm hai nhóm vô cùng rõ rệt.

Nhóm thứ nhất, khoảng bảy tám em gì đó. Trà My thường gọi vui bằng tên cái tên “Con nhà người ta” và đúng thật là tên sao nghĩa vậy. Các học sinh trong nhóm này đều là nhân tài được tuyển chọn trên khắp mọi miền đất nước, nhập cư vào Vole City theo diện học bổng. Với mục tiêu cao ngất là có được một vị trí ở Vole Company trong tương lai, có thể tóm gọn quá trình học tập của các em ấy trong hai từ thôi “điên cuồng”. Cá nhân Trà My rất có thiện cảm với nhóm này dù rằng đa phần thời gian lên lớp, mấy em ấy xem cô như người vô hình.

Nhìn lại tấm thẻ giáo viên mình mang trước ngực, hàng chữ đẹp đẽ được in bằng mực đen ngay ngắn.

“Nguyễn Thị Trà My

Giáo viên bộ môn: Lịch sử Việt Nam”

Chương trình giáo dục ở Vole City chú trọng nhiều vào việc đào tạo nhân lực cho Vole Company, không khó để hiểu vì sao môn học của cô bị xem nhẹ đến vậy. Sau nhiều lần dự giờ ở những lớp khác, Trà My hiểu rằng khối lượng kiến thức mà học sinh nơi đây phải nạp vào hàng ngày rõ vô cùng khủng khiếp. Việc phải chú tâm vào bài giảng lịch sử đậm chất truyền thống của cô sẽ khó được đón nhận.

Phải, Trà My thú nhận rằng đến chín phần mười lý do cô được đứng trên bục giảng ngày hôm nay là nhờ ngoại hình của mình. Thử nghĩ xem một cử nhân với tấm bằng sư phạm loại khá ở một trường không mấy danh tiếng, nếu đem so với những giáo sư tiến sĩ có vô số cống hiến được mời tới đây để giảng dạy thì… Trà My thiết nghĩ mình nên dừng ngay cái việc so sánh khập khiễng này lại.

Dù chẳng ai thừa nhận, nhưng là người trong nghề, cô biết rằng môn học của mình chỉ là thứ yếu trong mắt của các học sinh. Cứ nhìn cái cách tuyển dụng giáo viên của cái trường này xem. Nhưng cá nhân Trà My cũng không buồn lắm, nhất là sau khi được nhận tháng lương thử việc đầu tiên.

Vì những lý do trên cô đã biến những tiết học của mình thành thời gian xả hơi cho các học sinh, đương nhiên cô vẫn soạn đề cương ôn tập để gửi cho các em ấy. Dù sao thì nếu so với mặt bằng chung thì đề thi “Lịch sử Việt Nam” khá dễ, chủ yếu là thuộc lòng rồi chép lại. Có lẽ vì thế mà Trà My nhận được rất nhiều sự yêu mến của các cô cậu học trò. Đương nhiên không phải từ nhóm “Con nhà người ta rồi”, dù có được nghỉ ngơi giữa giờ thì các em ấy vẫn sẽ lấy môn khác ra để học thôi.

Hôm nay cũng chẳng có ngoại lệ nào.

- A cô My tới kìa mọi người.

Một nữ sinh trong tà áo dài ra hiệu cho cả lớp. Chỉ có một nửa trong số đó là có phản ứng rõ rệt. Các em ấy cất lên tiếng chào, mắt vẫn không rời chiếc điện thoại cảm ứng. Người chơi game, kẻ nhắn tin, lướt web, đọc báo, tám chuyện,… nói chung là cực kỳ đa dạng.

Trà My thấy rằng chỉ đặt biệt danh cho một nhóm thì thật bất công nên cô cũng hay gọi vui các thành phần này bằng “Con ông cháu cha”. Đương nhiên chẳng có ý xúc phạm gì đâu, chỉ có sao nói vậy thôi. Phần lớn học sinh trong nhóm này có cha mẹ làm chức lớn trong Vole Company nên hiển nhiên được nhập cư vào thành phố ngay từ khi mới sinh. Cá nhân Trà My lại thích nhóm này hơn các “Con nhà người ta” một chút, có lẽ vì sự cởi mở và hoà đồng của các em ấy.

Lai nhắc đến việc trễ giờ làm của Trà My, cô đã báo với nhà trường rằng sức khoẻ bản thân dạo này không được tốt lắm nên chí ít cũng cải thiện phần nào quan hệ với các đồng nghiệp. Nhưng liệu họ sẽ nhắm mắt làm ngơ đến bao giờ nữa đây.

Cô buông một tiếng thở dài, nhưng nghĩ nhiều làm gì chứ. Đằng nào Trà My cũng đâu có sống được tới lúc đó.

Trời ơi đã bảo không được nghĩ tới nữa mà. Quên đi. Quên đi.

Nhìn lại đồng hồ tiết dạy của cô chỉ còn mười phút, ít nhất cũng phải làm cho tròn nghĩa vụ đã.

Lướt qua bảng danh sách lớp học được gửi thẳng tới điện thoại của cô khi vừa bước vào trường, lớp 11A lại vắng mất một học sinh. Tuy không phải là giáo viên chủ nhiệm nhưng Trà My ít nhiều cũng có vài lo ngại cho thành tích của lớp trong tháng này. Đối với học sinh nơi đây thì thứ hạng cá nhân luôn phải gắn liền với sự thành công của tập thể. Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến lời phê trong học bạ cũng như con đường vào đại học của các em ấy về sau. Tất cả thành viên hẳn đã nỗ lực rất nhiều trong suốt thời gian qua, có thể nói là hơn hẳn các lớp khác, ấy vậy mà lại bị kéo lùi chỉ bởi một nam sinh thiếu trách nhiệm.

Lý Quốc Vinh à? Cái tên đẹp thế này.

Ai đời đi học mà lại cúp cua cả tháng trời cơ chứ.

Trà My cảm thấy hơi lo cho tương lai của cậu học sinh này. Dù có là con cháu nhà ai chăng nữa cũng đào đâu ra việc làm khi đến cả cấp ba cũng không tốt nghiệp được. Chính sách tuyển dụng của Vole vô cùng khắt khe, dù có gia thế như nào cũng phải trong tay tấm bằng trước đã rồi tính tiếp.

Đúng là tuổi trẻ, suy nghĩ chẳng tới đâu hết. Nếu Trà My có thêm thời gian, điều đầu tiên cô làm chắc chắn lôi cậu ta đến trường bằng mọi giá. Tặng cho thằng nhóc một bài giáo huấn dài dằng dặt về cuộc đời và sự khó khăn của nó. Một vài ký ức chẳng mấy đẹp đẽ trước khi công việc trong mơ này bỗng dưng ùa về. Sự cay đắng đó, cô không muốn bất kỳ người học trò nào của mình phải nếm trải cả.

Xem bà cô có mỗi việc đến lớp đúng bảy giờ sáng cũng làm chẳng xong ảo tưởng kìa. Suy nghĩ ấy khiến cô bật cười khô khốc. Vẫn như mọi khi câu hỏi đầu tiên của cô sau lời chào luôn chỉ có một.

- Đề cương của ngày hôm nay cô đã đăng lên trang chủ của trường, các em nhớ tải về nhé. Có ai có thắc mắc gì về bài học hôm trước không?

Một câu hỏi đậm chất lấy lệ. Đáp lại Trà My chỉ độc sự im lặng của đám học trò bên dưới. Dám cá là mấy em ấy thậm chí còn chẳng thèm ôn lại bài cũ trước khi đến lớp. Cảm giác chán nản dâng trào trong cô.

- Có ạ! Em có một câu hỏi.

Một cánh tay giơ lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Nếu hỏi ai trong các học sinh có thể xếp được vào cả hai nhóm kể trên, hẳn chỉ có thể là cậu ta thôi. Lý Quốc Cường, một nam sinh gương mẫu đúng nghĩa với thân hình cao ráo, gương mặt lãng tử cùng giọng nói nhỏ nhẹ thu hút phái nữ. Vận trên người bộ đồng phục của học sinh Việt Nam với quần tây cùng áo sơ mi trắng, Cường nổi bật hẳn trong đám đông bạn bè cùng trang lứa vì sự quý phái và vẻ đẹp trưởng thành. Điều quan trọng nhất là cậu luôn có thứ hạng cao trong mỗi kỳ thi, dù rằng Trà My chưa thấy cậu học hành nghiêm túc bao giờ.

Niềm hân hoan của một nhà giáo trỗi dậy trong cô.

- Cô đang nghe đây, em thắc mắc điều gì?

Đáng tiếc chúng chỉ kịp tồn tại có vài giây ngắn ngủi.

- Hình như ba ngày nữa là sinh nhật cô?

Trà My hiểu được dụng ý đằng sau câu hỏi đó.

Một tay chỉnh lại tóc mái, cô đáp lại, giọng hơi ấp úng. Cách đây mấy hôm cũng chính cậu nhóc này đã ngỏ lời yêu đương với cô. Kiểu tình huống tưởng chừng chỉ có thể tìm thấy trong phim Hàn Quốc đó, ban đầu cô tưởng đó chỉ là đùa vui thôi nhưng ai ngờ không phải. Thật chẳng thể hiểu nổi thằng bé này nghĩ gì trong đầu khi phun ra mấy lời đó nữa.

Tụi trẻ ngày nay mơ mộng nhiều quá đâm ra ảo tưởng hết rồi thì phải. Nền giáo dục tiên tiến của Vole City xem chừng cũng vài kẽ hở.

Đương nhiên cô đã từ chối thẳng thừng nhưng xem chừng cậu ấm này không chịu từ bỏ dễ dàng thế.

- Đúng rồi. Ngày mốt cô sẽ lên máy bay về Việt Nam… ấy nhầm, về quê nghỉ phép. Có việc gì không em?

Cậu chàng bật cười, lấy từ trong hộc bàn ra một cái hộp nhỏ được trang trí bắt mắt.

- Do không thể đến dự nên thay mặt cả lớp, em có món quà tặng cô.

Ồ!!!

Cả lớp đánh tiếng, trừ nhóm “Con nhà người ta” đang bận ôn bài cho môn học kế tiếp. Trà My tỏ vẻ ngại ngùng, mặt đỏ ửng. Đương nhiên là cô biết rằng đây không phải quà của lớp.

Lúng túng nhận lấy món quà rồi đặt nó lên bàn giáo viên, giọng nói của Quốc Cường lại vang lên.

- Cô mở nó ra xem luôn đi ạ?

Như thể đây là kịch bản dựng sẵn, các học sinh trong lớp trừ nhóm “Con nhà người ta” đồng thanh hô vang.

Mở đi. Mở đi. Mở đi.

- Cái này… có hơi…

Trà My đứng hình hồi lâu trước khi quyết định chiều ý tụi nhỏ, dù sao cậu bé cũng có lòng thành. Nhưng đừng hiểu lầm, cô không có ý định tiến xa hơn trong cái mối quan hệ này đâu.

Chẳng là khi con người ta cận kề cái chết, họ thường muốn làm nhiều thứ hơn cho người xung quanh thay vì mình.

Kể cũng tội cho thằng bé.

- Xin lỗi, em đến muộn.

Bỗng một chất giọng lạ lùng khiến cô chú ý.

Từ phía cửa ra vào đáng lẽ phải trống đang có một thiếu niên… À không, một học sinh mới đúng.

Khoanh tay trước ngực lễ phép, cậu tiến gần về phía bục giảng, khẽ cúi chào.

Trên người bộ đồng phục ố vàng với nhiều vết thâm kim chi chít, quần tây đen cáu bẩn đi với đôi giày thể thao thủng lỗ chỗ. Cặp táp màu lông chuột sờn cũ, lắm lem đến khó hiểu. Thứ duy nhất trông có vẻ ổn trên người cậu là cái đồng hồ điện tử màu đen được thiết kế khá đẹp.

Dù chưa một lần tự hào về chiều cao thuộc vào hạng người mẫu của mình nhưng cô vẫn phải thảng thốt vì độ nhỏ con của cậu bé này. Với chế độ dinh dưỡng cũng như chương trình giáo dục tiến bộ ở Vole City, ở tuổi của cậu đáng lẽ cũng phải vượt mốc một mét sáu mươi từ lâu rồi chứ. Trà My chênh cậu nhóc phải đến hơn một cái đầu, điều mà từ lúc đặt chân đến thành phố này, cô chưa một lần gặp phải.

Thể trạng thì vào loại trung bình, không mập cũng chẳng ốm nhưng xét trên góc độ cơ bắp thì hẳn cậu đã từng chơi một môn thể thao nào đó nên trông khá rắn chắc. Gương mặt hài hoà, nhưng đồng thời cũng chẳng có gì đặc sắc hay nổi trội. Đôi mắt một mí không thể gọi là sắc sảo, sóng mũi thấp hơi tẹt xuống rõ là chưa hề trang điểm trước khi rời khỏi nhà, bờ môi nứt nẻ trông khá thô và vô cùng kém thu hút, mái đầu chẻ ngôi ngay ngắn kể ra cũng tạm nhưng đối với môi trường mà ai cũng có chút gì đó “ăn diện” như vầy thì tổ hợp kia sẽ trở thành thảm hoạ.

Nhìn chung thì nếu thả cậu ta vào bất cứ một nơi nào khác trên cái đất Việt Nam này thì bấy nhiêu cũng thường thôi. Nhưng đây là Vole City - Thành phố của lối sống hiện đại và văn minh thì nó lại khá lạc điệu. Nếu không muốn nói rằng có hơi khác người.

- Tên… tên… tên…

Trà My ấp úng, nói không ra tiếng.

Trỏ tay về phía cậu học sinh “kỳ dị”, toàn thân cô run rẩy đến toát mồ hôi lạnh.

Cũng khó trách được cô, bởi dẫu có là người điềm tĩnh đến đâu thì khi đối mặt với tình huống này cũng phải thế thôi.

Hình bóng ấy, chính là của tên sát nhân đêm qua. Thậm chí đến bộ đồ hắn mặc trên người cũng giống y hệt. Đáng lẽ cô phải nhận ra đó là một học sinh từ sớm chứ, giờ thì biết làm sao đây.

Làm sao đây?

Giật lùi lại vài bước, Trà My vẫn chẳng thể nói cho tròn câu.

Ngoái nhìn về chiếc túi xách có chứa vũ khí của mình, cô chỉ vừa định vươn tay tới nó.

Cánh tay nhỏ thon bị chộp lại một cách thô bạo.

Ánh mắt của hai người lần đầu chạm nhau.

Điều kỳ lạ là kẻ đối diện trông còn hoảng loạn hơn cả Trà My. Gương mặt cậu đơ ra, miệng thở hổn hển, toàn thân run rẩy như đứa trẻ hư sắp bị đánh đòn.

- Đừng nói với em… người hôm qua…

- Á!!! Cứu… (tôi với)

Trà My chưa kịp hét lên thì một bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng cô. Trong một chốc bất cẩn, cô trượt chân ngã ngửa ra, kéo theo đó là cậu thiếu niên do mất điểm tựa cũng té nhào.

Cả hai tạo ra một tư thế vô cùng nhạy cảm, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến nó.

Có ai đó cứu tôi với.

Có tên giết người ở đây, chính mắt tôi đã trông thấy.

Bắt hắn lại, mau bắt hắn lại.

Đó là những điều cô muốn nói nhưng không thể, người ngoài chỉ nghe được có mỗi tiếng rên của cô mà thôi. Với thể trạng của nam giới, cậu học sinh “kỳ dị” đã gượng dậy trước và hiện đang ngồi xổm trên bụng Trà My. Một tay vẫn khoá chặt miệng cô, chỉ bằng cánh tay còn lại, cậu ta dễ dàng gạt đi những đòn phản công vô nghĩa. Trà My cố vùng vẫy hai chân nhưng chúng cũng chẳng đem lại kết quả gì đáng kể.

Đám học trò trong lớp thấy vậy cũng lao vào can ngăn, cố tách hai người ra nhưng cậu nam sinh ấy rõ quá lì lợm.

Một người, hai người rồi ba người, gắng hết sức cũng không thể kéo cậu ta ra, cứ như tượng đá vậy. Đến khi người thứ tư bắt đầu dồn sức thì Trà My đã biết chắc rằng hi vọng của mình giờ đã hết.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi điều tồi tệ tiếp theo.

Cảm giác ươn ướt nơi gò má khiến cho Trà My thấy hơi khó hiểu. Nó quá lạnh để là nước mắt của cô.

Những thứ cô nhìn thấy sau đó mới thật lạ lùng.

Cậu ta đang khóc, mếu máo như một đứa trẻ.

Gương mặt tội nghiệp cùng thứ biểu cảm hiền lành đó, rõ không thể xuất phát từ một tên giết người máu lạnh.

- Em xin cô! Đừng có ép em! Xin cô, xin cô đấy!

Chú thích:

1.Trong tiếng Anh Vole là chuột đồng.

2.Đường Chín Đoạn: Tên gọi khác của Đường Lưỡi Bò vì khi vẽ trên bản đồ thì nó có chín đoạn.

3.Vole Hai: Cách gọi tắt dân dã của người Việt Nam dùng để thay cho "Vole City chi nhánh Biển Đông" để dễ phân biệt với Vole City (Hay Vole Một) ở Zandoza.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.