Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu sát dài hơi

Phiên bản Dịch · 10250 chữ

Mục Hiển thấy ngày càng đông người tụ tập cạnh bức tường ở tây sương, biết không giấu được nữa, quay lại bảo chúng nhân: “Theo ta xuống xem, nhất thiết nghe theo hiệu lệnh của ta.”

Chúng nhân vào trong viện, đệ tử Thục Sơn tụ tập cạnh tường nghe thấy động tĩnh, ngoái lại nhìn Mục Hiển và chư vị điện phán, cùng yên lặng ngay. Mục Hiển bình tĩnh nhìn tất cả: “Các ngươi đi gọi hết đệ tử Thục Sơn lại đây.”

Chúng nhân vâng lời tản đi, thoáng sau đệ tử Thục Sơn vào đến viện tử, Mục Hiển đợi cho tất cả tập trung đủ mới thong thả lên tiếng: “Tối nay có việc trọng yếu cần nói.” Đoạn chỉ vào đóa hoa sen đỏ đột ngột nở trong đêm tối: “Các ngươi nhìn đi, đấy là ký hiệu của Xích Ngọc cung.”

Chúng nhân nhi nhao bàn luận, Mục Hiển đưa tay ra hiệu im lặng, nói tiếp: “Ký hiệu này xuất hiện ở đây chứng tỏ người Xích Ngọc cung cố ý gây hấn với Thục Sơn chúng ta, tiếp nữa là chuyến đi này của chúng ta đã bị theo dõi, chưa biết chừng lúc nào cũng có thể xảy ra những việc bất ngờ. Nên từ tối nay, chư vị điện phán sẽ thay nhau trông nom, ban ngày không ai được đơn độc ra ngoài, không có lệnh bài của ta thì không được rời xa đội xe. Hơn nữa ta sẽ sai hồn thú mang tin về cho chưởng môn phái hảo thủ đến, thành thử tất cả không cần hoảng sợ mà rối loạn tình hình, hiểu chưa?”

Có mặt toàn là đệ tử Thục Sơn chưa xuất sư và các kiếm đồng, nghe nói người Ma cung đến gây hấn thì hưng phấn át cả hoảng sợ, nhìn nhau hạ giọng bàn luận, hi vọng có cơ hội giao chiến với hảo thủ Ma cung, ít ra cũng tăng thêm kiến thức.

Mục Hiển nhận ra không ai sợ, lại bảo: “Còn một việc nữa, Trình Đào của Khí tông vì đột nhiên phát bệnh, được ta sai người đưa đến y quán gần đây rồi. Vị trí đó do Bạch Chỉ Vi thay.”

Chúng nhân dồn hết chú ý lên việc Ma cung gây hấn, nên không để ý đến việc Trình Đào. Mục Hiển tính trước rồi nên phất tay áo, ra hiệu cho chúng đệ tử tản đi.

Đường Mật vừa định đi, chợt nghe Mục Hiển nói: “Các ngươi ở lại một chút.”

Mấy người tận mắt thấy Trình Đào vong mạng theo Mục Hiển vào phòng, lão đứng trước cửa sổ giám sát bông sen trên tường bị xóa đi, tất cả lại bình tĩnh rồi mới nói: “Các ngươi phải bưng kín miệng bình về việc Trình Đào. Xích Ngọc cung làm thế này là hy vọng chúng ta hoảng sợ trước kỳ tỷ võ, nên tuyệt đối không trúng kế của chúng.”

Dứt lời, thấy mấy thiếu niên đều căng thẳng, lão lại an ủi: “Vốn chưởng môn và các vị tông chủ sẽ đến Hoa Sơn muộn hơn chúng ta một chút, hiện ta ta viết thư bảo họ đến trước, dọc đường lưu ý tình thế, quét sạch những kẻ khả nghi. Hơn nữa sẽ có các vị điện phán thay nhau canh đêm, có cao thủ Thục Sơn đến bảo vệ, các ngươi không cần cả nghĩ.”

Đoạn lão cho mấy đứa lui xuống, tiếp tục cũng chư vị điện phán nghiên cứu đối sách.

Về phòng, Đường Mật không sao ngủ được, chưa đầy một năm mà Xích Ngọc cung lại xuất hiện, khiến nó bất an vô cùng. Nó vẫn nhớ lúc ở địa cung có dung nham chảy qua, Đông Ngao tìm cách kéo nó lại gần với Hoa Tuyền, lúc đó nó không do dự từ chối, còn hiện giờ liệu có thản nhiên được thế không?

Từ lúc thấy mộ Hoa Tuyền, nó đã dao động…

Hoặc từ sớm hơn, từ lúc ở trong ảo cảnh kỳ dị, một giọng nói ẩn ước đã vang lên trong lòng: “Ta là ai, vì sao lại ở đây?”

Không biết từ lúc nào, vầng trăng tròn ngoài song cửa treo lơ lửng giữa trời, nó đi ra ngoài sân, không ngờ thấy Mục Hiển đứng một mình trong đêm, tà áo xám vô thanh vô tức hòa cùng bóng tối khiến người ta liên tưởng đến con cá lớn đang chìm vào lớp cát bụi dưới đáy sông, toát ra khí tức thần bí nguy hiểm, chỉ cần có cá con bơi qua là sẽ thò lên ăn thịt.

Nó lùi một bước, định lén lại gần thì nghe Mục Hiển bảo: “Đến đây.”

Nó lại lùi nửa bước theo bản năng, thầm thấy buồn cười, sao lại phòng bị như thế với một người từng được nó tín nhiệm.

“Đường Mật, là ngươi hả, nha đầu ngươi từ bao giờ trở nên rụt rè như thế?” Mục Hiển hỏi.

Đường Mật biết lão đang trêu chọc, lòng chợt rúng động, lại nghĩ việc nó biết bí mật của lão chưa hệ bị lộ, lại không ít người Thục Sơn ở gần đây nên bước thêm mấy bước: “Mục điện giám nhất định đang nghĩ cách đối phó Ma cung, con không quấy nhiễu nữa.” Đoạn nó xoay người, chuẩn bị bước đi.

“Việc đó đã an bài xong xuôi rồi, người Xích Ngọc cung không đáng sợ, lúc Hoảng còn sông từng dẫn đệ tử Thục Sơn đánh cho chúng đại thương nguyên khí, chúng lấy đâu ra nhiều hảo thủ. Ngươi đến đây, chúng ta trò chuyện.”

Đường Mật lên gần đi tiếp mấy bước: “À, nói chuyện gẫu vậy, tối nay trăng tròn quá.”

Người nghiêm túc như Mục Hiển khẽ cười.

Đường Mật nghe thấy tiếng cười, yên tâm hẳn, một người đang cười dù muốn sát nhân cũng sẽ do dự, nó bước thêm mấy bước.

“Đường Mật, ngươi là đứa trẻ đặc biệt, ta vẫn lưu ý ngươi.” Mục Hiển bảo.

“Điện giám quá khen, tư chất của mật chỉ hơn người khác một chút.” Nó biết rõ Mục Hiển không nói về việc đó nhưng vẫn cố ý.

“Ta không nói chuyện đó, ta nói về khí chất, so với các kiếm đồng khác, thậm chí với mọi người ở đây, ngươi cũng khác.”

“Điện giám quá khen, Mật từ bé lớn lên trong núi, không thấy người ngoài, nói hay thì bảo là hoa lan trong cốc vắng, khó nghe thì là không thấy bên ngoài.” Đường Mật tiếp tục lái đi, ngầm đoán ý Mục Hiển.

Khẩu khí của lão bình thường, hình như thật sự muốn chuyện gẫu: “Hơn nữa ngươi cũng biết giữ bí mật hơn bạn cùng trang lứa.”

“Điện giám nói đến việc Đọa Thiên chuyển thế?”

“Đúng, lúc ngươi đến Ngự Kiếm đường, việc đã được hai năm. Những người tận mắt thấy thảm kịch ngoài ta còn có Tiêu chưởng môn và chư vị tông chủ. Nói ra thật đáng cười, vì chúng ta luôn chờ đợi một việc, khi nó xảy ra thì đều hoang mang. Xưa nay ai cũng biết Đọa Thiên đại nhân sẽ chuyển thế sau trăm năm, giải quyết vấn đề kết giới suy giảm sức mạnh, pháp thuật áp chế ma huyết cũng sẽ được Người xử lý. Nói chung, Người chuyển thế thì mọi chuyển sẽ xong xuôi. Nhưng giờ đến lượt chúng ta phải tự xử lý.”

“Nhưng phương pháp xử lý tựa hồ quá thiên khích, ta nói đến việc Mục tông chủ.” Mục Hiển không đáp, thở dài: “Nếu là ngươi, sẽ dùng cách gì bảo vệ Thục Sơn.”

“Sao điện giám lại hỏi con?” Đường Mật hỏi ngược.

“Đấy là câu mỗi người Thục Sơn tự hỏi, không thích thì thôi. Mau về ngủ đi, ngày mai đi sớm.” Mục Hiển phất tay, ra hiệu cho nó đi.

Đường Mật ôm một bụng nghi vấn quay về, cảm giác tựa hồ có việc gì đó không hay sắp xảy ra, nhưng không nói rõ được là gì.

Từ hôm sau, đội xe Thục Sơn đổi hành trình mấy lần, cố ý lúc đi nhanh rồi lại chậm, tiện thể quan sát xem có bị bám theo không. Sau mấy ngày, tất cả vẫn bình an vô sự, hôm đó đội xe nghỉ chân ở ngoài rừng hoang, Mục Hiển chỉ huy mười tám cỗ xe vây thành một vòng tròn lớn rồi mỗi xe chọn ra hai đệ tử được điện phán phụ trách tuần tra vào ban đêm. Bốn người còn lại trong xe chia thành hai tổ, trông nom xe theo ca.

Xe Đường Mật có Trương Úy và Lý Liệt bị rút đi tuần tiễu, bốn người còn lại tự nguyện chia ra canh gác vào ban đêm, Vương Nhĩ muốn cùng tổ với Bạch Chỉ Vi, Đường Mật nhận thấy đây là cơ hội tốt để bắt chuyện với Hoàn Lan nên kéo áo ra dấu cho Chỉ Vi đồng ý.

Nó và Hoàn Lan phụ trách canh gác sau nửa đêm, ngồi cạnh đống lửa nhỏ ở sườn xe, hồi lâu vẫn im lặng.

“Hoàn Lan, ngươi mà giận một người, phải thế nào mới hết?” Sau rốt Đường Mật phá tan trầm mặc.

Đối phương không hề đáp.

Đường Mật ghé sát Hoàn Lan: “Ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không được hả?”

Vẫn trầm mặc.

Đường Mật thở hắt ra: “Được rồi, ta hiểu. Hoàn Lan, nhất định ngươi cho rằng ta, hoặc mấy người chúng ta, đã là bằng hữu thì nên thẳng thắn với nhau, nhưng lúc ta bày kế với Quân Nam Phù lại giấu ngươi, còn lợi dụng ngươi nên ngươi thất vọng, phải không? Việc này đúng là ta có chỗ không đúng, song mong ngươi nghe qua cho những cân nhắc của ta lúc đó.”

Hoàn Lan im lặng nhìn đống lửa, Đường Mật biết y đang lắng nghe: “Thích dùng mưa kế, lừa gạt người khác, những thứ này không ai thích cả. Nhưng việc của đầu to, với trí thông minh của ta chỉ nghĩ được cách đó. Ta biết nếu ta nói rõ thì là bằng hữu, dù khó xử, có thể ngươi vẫn giúp, nhưng như thế ngươi sẽ thành đồng mưu với ta, cùng ta gạt Quân Nam Phù, ta không thích thấy một Hoàn Lan như thế, cũng không muốn ngươi khó xử. Có điều ta đã sao, ta coi các ngươi đều là trẻ con, cho rằng các ngươi cứ làm theo lời ta là được. Ta cho rằng mình chỉ mang thiện ý, thế là đủ rồi. Sai lầm của ta là không tính đến giữa bằng hữu với nhau nên thành thật, nên, ta xin lỗi.”

Ngữ khí của nó chợt biến thành thương cảm: “Ngươi biết không, trong mộng ta từng nghe thấy một người nói rằng nếu ta đắc tội với người khác, y sẽ thay ta xin lỗi, nếu ta làm sai, y sẽ nhận tội thay. Những lời đó tuy nhiên cảm động nhưng không phải việc ta hy vọng. Ta hy vọng bản thân thật mạnh, không cần khiến ai lo lắng, cũng không ai chặn được bước tiến của ta. Nếu có thể, trước khi đi, ta hy vọng được đứng trước mặt các ngươi che chở mưa gió, như thế sau này khi hồi tưởng, các ngươi sẽ vĩnh viễn là thiếu niên đơn thuần.”

“Ngươi định đi đâu?” Hoàn Lan cuối cùng cũng lên tiếng.

Đường Mật nhận ra nói hớ, vội giải thích: “Ta nói là chúng ta sẽ lớn lên, đúng không? Không thể ở cạnh nhau mãi.”

Hoàn Lan ngoái lại, lần đầu tiên sau nhiều ngày nhìn thẳng vào nó: “Ta rất ghét ngươi chặn trước mặt ta.”

“Ta hiểu. Sau này không thế nữa, ta thề đấy. Chúng ta cùng mạnh lên, cùng lớn lên, được không?” Đường Mật hỏi.

“Được.” Nụ cười của Hoàn Lan lấp lánh dưới ánh lửa. Đường Mật chợt nghĩ: Y đích xác cười rất đẹp.

Lúc đó, ngoài xa chợt vang lên tiếng đao kiếm va nhau, cả hai nhìn nhau, cầm kiếm lao tới.

Lý Liệt và Trương Úy đang giao đấu với một người áo đen bịt mặt, cộng thêm mấy điện phán giáp kích nên người đó võ công tuy cao song không đủ ứng phó. Đệ tử Thục Sơn không ngừng bủa đến, người đó vội công kích mạnh mẽ mấy kiếm, lách mình qua khe hở lướt đi.

Mấy điện phán giao đấu với hắc y nhân tiếp tục đuổi theo, Mục Hiển lướt tới hỏi Lý Liệt: “Sao thế? Có người bị thương?”

Lý Liệt hơi nhợt nhạt: “May mà chư vị điện phán đến kịp, chỉ có một người bị thương nhẹ, không sao.”

Mục Hiển nhíu mày hồi lâu: “Xem ra người Ma cung vẫn bám theo chúng ta, thấy chúng ta nghỉ chân ngoài nơi hoang dã liền đến làm loạn. Bất quá sao chúng tránh được hảo thủ bám theo của Thục Sơn chúng ta nhỉ?”

“Có phải chúng không bám theo mà trong chúng ta có nội ứng của chúng, liên tục cung ứng tin tức?” Lý Liệt hỏi.

“Có ai đó dùng hồn thú đưa tin chăng?” Đường Mật xen lời.

“Không, để đề phòng việc này, ta đã sắp xếp, hồn thú nào rời đi cũng bị phát hiện.” Mục Hiển đáp.

Lý Liệt chợt biến sắc: “Mục điện giám, theo con.”

Mục Hiển vội bảo chúng nhân tản đi rồi bám theo Lý Liệt đến chỗ xe Đường Mật. Đường Mật và Hoàn Lan cũng toát mồ hôi đi theo.

Cạnh xe ngựa trải một tấm da thú, Vương Nhĩ đang ngủ say sưa, nhưng vì là người luyện võ nên nghe tiếng động liền phi thân bật dậy. Lý Liệt đến trước mặt y, xuất kiếm chỉ vào yết hầu: “Vương Nhĩ, bỏ túi thơm ra.”

Vương Nhĩ rũ mắt nhìn xuống lưỡi kiếm trên cổ, biết là hết cách, ngoan ngoãn cởi túi thơm trên eo xuống. Mục Hiển đưa lên mũi ngửi, túi thơm này không có mùi vị gì, hơi biến sắc: “Là hương đưa tin.”

Xe Đường Mật ngoài sáu người vốn có, giờ thêm Mục Hiển.

Vương Nhĩ bị trói chân tay, cúi đầu lặng lẽ vào xe. Mục Hiển hỏi: “Chưa từng nghe nói người Xích Ngọc cung biết phối chế hương đưa tin, theo ta hiểu thì loại mùi thơm dành cho chó săn ngửi này chỉ có người Thất Tinh giáo biết chế. Vương Nhĩ, giải thích đi.”

Vương Nhĩ ngẩng mặt lên, gương mặt bình thường vốn thản nhiên giờ trấn tĩnh cực độ: “Không sai, ta là con giáo chủ Thất Tinh giáo, từ lúc sinh ra đã không học võ công bản giáo, đợi khi đủ tuổi lên Thục Sơn học nghệ, nghe ngóng tin tức.”

Mục Hiển bảo: “Hừ, học thì sao, võ công của bản môn khác hẳn tà giáo, ngươi tưởng học được là về truyền được cho giáo chúng hả?”

Vương Nhĩ thản nhiên đáp: “Ta biết không thể nên không định như thế. Cha chỉ bảo ta học lấy bản lĩnh, có điều ta bảo mình là con giáo chủ Thất Tinh giáo thì Thục Sơn chịu thu nhận sao? Còn về nghe ngóng tin tức thì Thục Sơn là chí tôn võ lâm, việc xảy ra ở đây ảnh hưởng đến cả giang hồ, ta không tin trừ ta ra không còn tai mắt phái khác cài vào.”

Mục Hiển không muốn dây dưa với việc này: “Các ngươi định thế nào?”

“Hắc y nhân đó không liên can đến bản giáo.” Vương Nhĩ biết biện hộ cùng vô dụng: “Hương đưa tin chẳng qua để người bản giáo tìm được ta dễ dàng, dù gì mình ta ở Thục Sơn thì cha cũng không yên tâm, tin hay không thì tùy. Vương mỗ sẵn lòng thề với trời cao, chưa từng làm việc gì hổ thẹn với Thục Sơn.”

Mục Hiển biết có hỏi cũng vô ích, quay sang hỏi Lý Liệt: “Ngươi đề phòng y từ sớm, có phát hiện gì không?”

Lý Liệt đáp: “Thưa điện giám, hôm qua Liệt chỉ ngẫu nhiên phát hiện túi thơm của Vương Nhĩ không có mùi gì, lúc đó hơi bất ngờ nhưng hôm nay nghe điện giám bảo không hiểu người Ma cung bám theo chúng ta bằng cách nào thì chợt nhớ đến trên giang hồ có hương đưa tin. Còn bình thường hành vi của y thế nào thì Liệt không để ý.”

“Điện giám, Lan và Vương Nhĩ có qua lại, đi đường cũng ở cạnh nhau, không phát hiện y có hành động gì khả nghi.” Hoàn Lan cũng nói.

Mục Hiển sầm mặt: “Việc khả nghi tất không làm trước mặt các ngươi, chỉ mỗi việc mang túi hương đưa tin là đủ khả nghi rồi, giam Vương Nhĩ vào xe của ta, tỷ võ xong sẽ xử lý. Các ngươi không làm lớn việc này, vị trí của Vương Nhĩ do Trương Úy thay.”

Sau việc đó, đội xe Thục Sơn cẩn thận đề phòng, dọc đường không xảy ra chuyện gì nữa, qua nửa tháng là đến được tiểu trấn dưới chân Hoa Sơn.

Xa đội vào trấn, Đường Mật liền ngửi thấy mùi thơm thoạt có thoạt không, hít sâu một hơi. Bạch Chỉ Vi bảo: “Là đàn hương.”

Một lúc sau, cả toán mới biết nguồn gốc mùi đàn hương. Trước cả khách sạn có hai mươi cỗ xe ngựa đẹp đẽ đóng bằng gỗ tử đàn hảo hạng, nên mùi đàn hương mới thoảng khắp không khí.

“Người xuất gia thích đàn hương, quả nhiên không sai, ngay cả xe cũng đóng bằng tử đàn…” Trương Úy thở dài.

Bạch Chỉ Vi gõ vào đầu gã: “Đầu óc ngươi đúng là cổ quái, sao lại không nghĩ mấy cỗ xe đó quý giá, có khác gì đóng bằng vàng đâu.”

“Gặp Mộ Dung Phỉ phải hỏi, Tề vương của y dùng xe ngựa gì, có xa xỉ thế không.” Đường Mật chen lời.

Hoàn Lan đáp: “Lúc Tề vương hết tiền phải hỏi mượn Thanh Nguyên tự, ngươi bảo y xa xỉ được đến đâu.”

Đang lúc nói chuyện, mấy tiểu hòa thượng từ trên xe lục lục tục tục đi xuống, tuổi cũng ngang với đệ tử Thục Sơn, tuy trọc đầu lại mặc tăng bào nhưng vì còn nhỏ nên chỉ đảo mắt là toát lên vẻ hoạt bát.

Bọn Đường Mật chưa từng thấy nhiều đích tiểu hòa thượng như thế, đều hiếu kỳ nhìn qua cửa xe. Chúng hòa thượng tất nhiên biết đội xe Thục Sơn đã tới, nhưng không nhận được hiệu lệnh nên chỉ dám lén nhìn, duy hòa thượng tuổi tác gần ngang với bọn Đường Mật ngoảnh nhìn, đôi mắt lấp lánh còn nháy nháy với các thiếu niên Thục Sơn.

Đường Mật thấy y khả ái, liền vẫy tay.

Tiểu hòa thượng đó toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhọn, vẫy tay lại với nó.

“Tuệ Tâm.” Phương trượng đi đầu gọi tiểu hòa thượng đó.

Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm rụt cổ, thè lưỡi với Đường Mật rồi mới quay đi.

Thị trấn này không lớn, chỉ có một khách sạn, nếu hòa thượng Thanh Nguyên tự ở rồi thì không đủ cho chúng nhân Thục Sơn, cũng may nhóm Tiêu Vô Cực đã đặt trước phòng nên hòa thượng Thanh Nguyên tự đến sớm hơn nhưng đành nghỉ ở ngoài trấn. Hai đội nhân mã Thục Sơn và Thanh Nguyên tự gặp nhau ngoài cửa khách sạn, một vào một ra, sát na lướt qua vai nhau liền liếc nhìn, hàm ý tất nhiên không cần nói.

Đường Mật không hiểu hòa thượng Thanh Nguyên tự đàm luận thế nào về Thục Sơn, bình thường ở Thục Sơn hiếm khi nhắc đến Thanh Nguyên tự, dù không nói ra nhưng ai cũng biết căn cơ võ công và pháp thuật của Thục Sơn bắt nguồn từ Thanh Nguyên tự, song hiện tại Thục Sơn lại chiếm ưu thế. Quan hệ giữa hai bên vì thế cũng cực kỳ vi diệu.

Vì ngày hôm sau vào Hoa Sơn, cộng thêm nhóm Tiêu Vô Cực đã sắp xếp trước ở tiểu trấn nên Mục Hiển đồng ý cho các thiếu niên dọc đường không đi cùng xe được kết bạn vào trấn đi dạo.

Đường Mật và bốn bạn cùng xe đi dạo trên con phố náo nhiệt nhất, ngoài xa thoảng mùi thơm quyến rũ khiến người ta muốn ăn. Đường Mật kéo Bạch Chỉ Vi tìm đến chỗ có mùi thơm, hóa ra là một quán mỳ không lớn lắm, chủ quán là một đôi chị em chừng mười ba, mười bốn.

Quán đầy khách, có không ít đệ tử Thục Sơn.dm đang không biết làm gì thì Lý Liệt đi theo vẫy tay với một đệ tử Thuật tông: “Lâm An, hay quá.”

Nhận ra Lý Liệt, Lâm An cũng cao hứng: “Lý Liệt tới đây mau, ta giới thiệu với mọi người.” Đoạn y nháy mắt với mấy thiếu niên ăn vận theo lối kiếm đồng. Thấy không đủ chỗ cho bọn Lý Liệt ngồi, y mắng: “Các ngươi tránh ra.”

Mấy kiếm đồng đó là đuôi của Lâm An nên không dị nghị gì, đứng dậy nhường chỗ, Lâm An thuận tay kéo Lý Liệt ngồi xuống: “Mau thử đi, hoành thánh ở đây ngon lắm. Ta vừa gọi một bát mì thịt gà, ngươi thử xem ăn kèm với gì?”

Đường Mật hỏi tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn: “Lão bản, có gì ngon không?”

Tiểu cô nương đó đáp: “Canh thì có gà, thịt, canh chua và rau, thức ăn kèm có cá, thịt lợn, thịt dê, thịt gà hoặc thập cẩm. Nếu các vị muốn ăn thịt lợn xào hẹ hoặc thịt dê xắt thì cũng được. Các vị muốn ăn gì?”

Đường Mật không ngờ ở chỗ nhỏ thế này lại có mì khá như thế, bất giác lấy làm lạ: “Vậy ăn mì canh gà tam tiên đi.”

Không lâu sau, mì được mang lên, Lý Liệt gọi một bát mì canh chua, đưa lên mũi ngửi, nhíu mày: “Sao mùi dấm nồng thế nhỉ?”

Tiểu cô nương nhiều tuổi hơn đáp ngay: “Không cho dấm thì sao gọi là canh chua?”

Lý Liệt lắc đầu, đưa bát cho Lâm An: “Lâm An, ta đổi cho ngươi.” Lâm An không nói gì, đón lấy bát mỳ rồi đưa bát của mình cho Lý Liệt.

Mỳ ở đây quả thật ngon, Lý Liệt ăn hết bát này đến bát khác, hận không thể thử hết mọi vị, đến khi căng bụng mới trở về.

Cả toán đi chưa được bao lâu, Lâm An đi cùng chợt ôm bụng ré lên: “Ối, đau bụng quá.”

Chúng nhân cho rằng y ăn nhiều nhưng thấy sắc mặt y xanh đen, hiển nhiên đã trúng độc, Lý Liệt vội kêu: “Không ổn, trúng độc rồi. Hoàn Lan, mau về gọi Mạc điện phán; Trương Úy mau quay lại bắt hai người bán mỳ.” Không ngờ độc phát quá ư bá đạo, khi Mạc Thất Thương đến thì Lâm An đã thất khiếu lưu huyết, không thuốc nào cứu được. Trương Úy về báo rằng hai tiểu cô nương bán mỳ đó đã chạy mất tích rồi.

Mạc Thất Thương lo lắng việc này sẽ truyền khắp tiểu trấn, vội gọi xe ngựa đưa mấy thiếu niên cùng thi thể Lâm An về khách sạn. Mục Hiển được báo trước, bọn Đường Mật vừa về là bị gọi đến phòng lão hỏi han tình huống. Lý Liệt kể lại kỹ càng, còn bọn Đường Mật đứng im phăng phắc.

Mục Hiển nhíu mày trầm ngâm hồi lâu: “Lý Liệt, lần đầu tiên gặp người bịt mặt, nhát kiếm đầu tiên của y nhắm vào ai?”

Lý Liệt ngẫm nghĩ: “Vào con, nhưng con tránh được.”

“Lần thứ hai gặp gỡ, y tấn công ai?”

“Vẫn là con. Ý điện giám là Ma cung định giết con?”

Mục Hiển nói: “Xem ra càng rõ ràng. Nếu không phải ngươi chê mùi vị mì thì chúng đã đắc thủ rồi. Hơn nữa chưởng môn và các tông chủ đến đây đã điều tra rồi, hai tiểu cô nương bán mỳ đó nhất định mai phục sẵn từ trước, nếu mới đến thì thoát sao được vòng giám sát của chưởng môn.”

Lý Liệt hơi biến sắc: “Điện giám muốn nói là việc này được dự mưu lâu lắm rồi?”

Mục Hiển gật đầu: “Đúng.” Đoạn nói với mấy người còn lại: “Các ngươi lui đi, ta muốn nói riêng với Lý Liệt.”

Bọn Đường Mật rời khỏi phòng Lý Liệt, Bạch Chỉ Vi hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Đường Mật lắc đầu: “Ta thấy không ổn, tình hình cho thấy như thế nhưng ta vẫn còn điểm chưa nghĩ thông, có lẽ bản thân Lý Liệt khiến người ta không nhìn thấu.”

“Nhưng dù thế nào chúng ta cũng cùng lên Hoa Sơn.” Trương Úy chợt nói.

Dù xảy ra việc đệ tử thảm tử nhưng tỷ võ vẫn diễn ra. Hôm sau, người Thục Sơn và Thanh Nguyên tự chia ra lên Hoa Sơn. Nơi này được chọn để tỷ võ vì địa thế hiểm trở, lại có một ngọn núi chơ vơ, hai bên hợp lực vây lại thì ngọn núi trở thành trường đấu không có ngoại nhân can thiệp.

Hai mươi người phụ trách phòng thủ đi cả canh giờ rồi, Đường Mật và đội ngũ tấn công mới chuẩn bị xuất phát. Mục Hiển đến bên Lý Liệt, hỏi đầy quan tâm: “Lý Liệt, nếu gặp tình huống nguy hiểm thì dứt đứt Lung linh ti.”

Lý Liệt cười bình thản: “Yên tâm.”

Mục Hiển đi rồi, Đường Mật mới hiếu kỳ hỏi: “Linh lung ti là gì?”

Lý Liệt lắc cổ tay, trên đó có buộc một sợi dây kim ti ba màu: “Vật này đây, tay Mục điện giám cũng buộc một sợi, nếu tại hạ gặp nguy hiểm, dứt đứt sợi dây này là ông ta sẽ biết vị trí, ngự kiếm đến cứu.”

“Mục điện giám lo rằng ngươi sẽ gặp sát thủ trên núi?” Đường Mật lại hỏi, cả hai đã đến trước mặt hòa thượng Thanh Nguyên tự phụ trách lục soát.

Lý Liệt giang tay ra cho hòa thượng kiểm tra, vừa đáp: “Đúng, cô nương có lo không?”

“Lo chứ.” Đường Mật đáp, đến trước mặt một hòa thượng khác, vì nó là con gái nên hòa thượng không lục soát, chỉ sai một đôi linh khuyển mẫn cảm với bảo vật ngửi một hồi. Đường Mật thấy linh khuyển không phản ứng, định đi thì hòa thượng kiểm tra đột nhiên gọi lại: “Vị nữ thí chủ này, ngực sao lại gồ lên như thế?”

Đường Mật cười ranh mãnh: “Vị sư phụ này có thấy nữ tử nào ngực không thế chăng?”

Hòa thượng đỏ lừ mặt, không dám nhìn nó thêm nữa. Đường Mật thuận thế rời khỏi chỗ lục soát, khẽ vỗ vào ngực nói với con khỉ trong đó: “Ngươi coi, thiếu tí nữa là lộ, nguy hiểm quá, ngươi không nên theo chân ta.”

Ai nấy đều qua được kiếm tra, sau đó chia thành đội ngũ chuẩn bị tấn công lên núi. Lý Liệt vì nhiều tuổi nhất, võ công cực cao nên lúc tập luyện được chỉ định làm đội trưởng, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ là đội phó. Tất cả đều quen thuộc với địa đồ Hoa Sơn, đoạn đường đầu cực kỳ dễ dàng, không lâu sau, Lý Liệt đi đầu chợt giơ tay cho chúng nhân dừng bước: “Phía trước có điểm không ổn.”

Hoàn Lan nhìn khu rừng trước mặt nói: “Yên tĩnh quá mức.”

“Ừ, cả tiếng chim cũng không, chắc là bày kết giới gì đó.” Mộ Dung Phỉ nói đoạn, xạ một đạo phù chỉ vào rừng. Đợi lá phù chui vào rồi, y vung kiếm chém lên không, hỏa quang rực sáng rồi tắt ngóm, khu rừng vẫn y nguyên, điểm khác duy nhất là xuất hiện sinh cơ của đại tự nhiên, tiếng chim hót trùng ngâm véo von xa gần.

“Không phải kết giới lợi hại gì, hình như là cảnh cảnh chúng ta đi tiếp sẽ gặp nơi họ bố phòng.” Mộ Dung Phỉ nói.

Lý Liệt gật đầu: “Chúng ta theo kế hoạch.”

Nói cho đúng, kế hoạch tấn công này có công lớn của Đường Mật.

Khi tổ tấn công thảo luận chiến pháp đều tập trung vào vấn đề làm cách nào công kích từ chính diện. Đường Mật nhìn địa đồ, cảm giác tuy địa thế Hoa Sơn hiểm trở, rừng rậm mịt mùng, chỉ có hai lối lên ở phía nam và bắc, nhưng vách đá dựng đứng phía đông và tây cũng đáng để thử một phen, bèn hỏi: “Có thể từ vách đá mà trèo lên chăng?”

Điện phán phụ trách dạy tấn công lên núi nói: “Trước đây, Thanh Nguyên tự và bản phái từng có người thử cách này nhưng không thành công. Vì thứ nhất, leo vách không chỉ cực kỳ nguy hiểm mà hao phí quá nhiều thể lực, tốc độ cũng chậm, rất dễ lên đỉnh chậm hơn đối phương, dù lên được cũng vì kiệt lực mà không chống nổi công kích. Thứ hai vì lúc leo lên không còn năng lực phòng vệ, nếu bị đội phòng ngự của đối phương phát hiện thì tất thua.”

Lúc còn ở thế giới cũ, Đường Mật từng tham gia một câu lạc bộ dã ngoại, cũng hiểu được leo núi là thế nào, bèn bảo: “Leo vách đá đúng là nguy hiểm, lại hao phí thể lực nhưng nếu chúng ta thiết kế được trang bị hợp lý thì sẽ tiết kiệm được không ít thể lực, nguy hiểm cũng ít hơn.”

Lý Liệt nói: “Chưa tính việc cô nương trang bị nhanh đến đâu, dù được thì làm cách nào giải quyết vấn đề bị công kích trên vách đá?”

Nó ngẫm nghĩ: “Ta cho rằng núi cao thế này mà leo từ vách lên tất nhiên không ổn, nhưng chúng ta có thể tách ra một đội, bắt đầu leo từ vị trí chưa đến lưng chừng núi rồi vòng qua đội phòng thủ chủ lực của Thanh Nguyên tự, quay lại sơn đạo, cùng đội kia giáp công toán hòa thượng. Hoa Sơn sở dĩ khó tấn công vì vách núi dựng đứng, bên thủ có lợi thế địa hình, nếu chúng ta có thể tấn công từ trên xuống, chẳng phải cũng chiếm địa lợi ư?”

Mộ Dung Phỉ tán đồng: “Không sai, nếu thế đội vòng qua vách đá có thể tách ra mấy người trực tiếp lên đỉnh núi đoạt cờ. Đội này chiếm ưu thế địa hình, một người có thể ngang với năm người, không cần dốc toàn bộ lực lượng đấu với Thanh Nguyên tự làm gì.”

Hoàn Lan phụ họa: “Chỉ là đội leo vòng này không được để lộ hình tích. Nếu đối phương phát giác, nhận ra đội ngũ tấn công của chúng ta không đủ hai mươi thì sẽ nghĩ ra những người còn lại đi lối khác, tất nhiên sẽ tuần tra vách đá. Ngoài ra, đội tấn công chính diện cần thực lực cực mạnh, đủ thu hút toàn bộ người Thanh Nguyên tự, bằng không chỉ cần họ còn dư lực tuần tra trong núi, rất dễ thấy có người leo theo lối vách.”

Đúng như Hoàn Lan nói, kế hoạch này muốn thành công cần cực kỳ cẩn thận, chúng nhân đều cho rằng nếu suy tính chu toàn thì đúng là chủ ý để thủ thắng không tệ. Nên cùng chia ra chuẩn bị mọi việc. Đường Mật kéo "thiên địch" Âu Dương Vũ đi chế tạo ‘trang bị leo núi chuyên dụng.’

Cả hai tìm các loại vật liệu để thí nghiệm, ví như vật có độ dai và chịu lực kéo tương tự dây ni lông nhân tạo để làm dây thừng, rồi thử cách để chống lại lực ma sát. Dùng cả tinh thiết luyện từ vẫn thạch, kim loại để đúc kiếm tốt nhất, chế tạo khóa an toàn. Sau cùng, trước khi xuất phát cũng hoàn thành được “trang bị.”

Lý Liệt vẫy tay với hai mươi người, liền có năm người bước tới, đều là đệ tử Thục Sơn có ưu thế thể lực được y chọn ra, lúc tập luyện thì mỗi ngày năm người này đều học kỹ xảo leo núi. Y phục trách tổ từ vách đá vòng lại tập kích còn đội ngũ công kích chính diện do Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ dẫn đầu.

Chúng nhân không vội chia ra, mười hai người còn lại tản đi tìm khắp vạt rừng quanh đó, xác nhận không có địch nhân nào, Lý Liệt mới dẫn năm người rời đi.

Đường Mật nhìn theo bóng y, lòng chợt thoáng qua một tia bất an, vội gọi: “Lý Liệt, đợi đã.”

Lý Liệt quay lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Đường Mật cởi một dây chuông trên eo xuống, nhét vào tay y: “Tặng ngươi, mang lại vận may cho ngươi, có việc gì thì nhớ hô cứu.”

Lý Liệt nhìn dây chuông, nhớ rằng cách đây khá lâu, Đường Mật từng tặng y ‘tín vật định tình’, trên mặt thoáng qua nụ cười rồi đáp thản nhiên: “Đa tạ”, trước khi nhét dây chuông vào ngực.

Mộ Dung Phỉ nhìn theo nhóm Lý Liệt lẫn vào rừng cây tiến về vách đá phái đông, đoạn y móc ra sáu lá phù hình người, lầm rầm khẩu quyết biến sáu tấm phù thành hình người thật. Những đệ tử các tông khác cũng thi thố pháp thuật, gia tăng lực phòng ngự cho mấy con rối.

Mấy con rối này không chỉ hiện hình khi bị công kích mà cũng không thể hành động linh hoạt như người thật, chỉ khi đứng là không khác gì con người. Thành ra Đường Mật và Âu Dương Vũ thiết kế liên châu nỗ bắn được hai mươi mũi liên tục cho sáu ‘người giả’. Con rối thì chỉ lặp lại được động tác nhả tên.

Chúng nhân trang trí xong xuôi cho sáu con rối, mười bốn người còn lại chia thành hai tổ. Tổ đầu gồm tám người, kể cả những đệ tử võ công cao nhất như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, cùng sáu con rối tạo thành một tổ thoạt trông có tới mười bốn thành viên, phụ trách chính diện tiến công từ sơn lộ. Theo chiến thuật, tám người này dốc toàn lực bảo đảm cho sáu con rối đứng sau không bị công kích quá độ, dù được bố trí pháp thuật phòng ngự nhưng nếu bị công kích nhiều lần tất sẽ hiện hình.

Sáu người trong tổ kia bao gồm ba người bọn Đường Mật, nhiệm vụ là đi lại trong rừng gai bụi, hấp dẫn các hòa thượng phòng thủ, tìm cách thu hút họ đến sơn đạo có Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, rồi hai lộ nhân mã hợp lại cầm chân đối phương, đợi cho bọn Lý Liệt vòng qua vách đá đến sau lưng đội nhân mã Thanh Nguyên tự.

Đường Mật dẫn năm người vào rừng, vung kiếm chặt cây gai, gian nan tiến bước, chừng được một tuần trà chợt nghe có tiếng động chói tai từ xa vang lên, qua kẽ hở cành lá, nó thấy một ngọn pháo hoa màu lam bay lên không.

“Năm.” Đường Mật thấp giọng, tiếp đó pháo hoa màu lam vút lên không, Đường Mật đếm tiếp: “Mười.” Vừa đếm xong, một ngọn pháo hoa đỏ lại bay lên, sau đó không còn ngọn nào dù đợi khá lâu.

“Tổng cộng nhóm Hoàn Lan gặp mười hai đối thủ.” Nó bảo cả nhóm: “Còn tám hòa thượng tuần du bên ngoài, chúng ta mau lôi kéo chúng, nhân số nhóm Hoàn Lan ít hơn. Dây dưa sẽ lộ sơ hở.”

Nó chưa dứt lời, từ chỗ vút lê pháo hoa lại vẳng tới tiếng kim thuộc va nhau. Bạch Chỉ Vi bảo: “Tựa hồ là tiếng các hòa thượng gõ bát, họ cũng truyền tin thì phải.”

Chúng nhân không nghe ra tiếng gõ lúc cao lúc thấp là ý gì nhưng đoán được đang báo cho các hòa thượng phòng thủ rằng còn sáu người nữa chưa xuất hiện. Chúng nhân bèn cố ý phát ra tiếng động khi di chuyển, hy vọng nhanh chóng dụ đối thủ tới.

Thoáng sau, phi điểu gần đó đều sải cánh lên không, Trương Úy từ bé quen đi săn bảo: “Đến rồi.”

Chúng nhân dừng bước, bạt kiếm chờ đợi, không ngờ hồi lâu vẫn không thấy bóng đối thủ. Chúng nhân nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, Đường Mật lại lo lắng, có phải đối thủ phát hiện bọn Lý Liệt ẩn mình ở vách đá chuẩn bị leo lên.

Nhận ra nó lo lắng, Trương Úy đoán được: “Có lẽ, địch nhân thấy chúng ta đông hơn nên quay về tìm trợ thủ. Chưa biết chừng lại là việc hay, kiên nhẫn chút nữa.”

Đường Mật nghĩ cũng đúng, dẫn năm người tiếp tục áp sát chỗ Hoàn Lan, một lúc sau ánh sáng mờ dần, nó nhận ra không ổn, phất tay bảo: “Dừng, hình như vào trận rồi.”

Trương Úy nghi hoặc: “Trận gì?”

“Ngươi không thấy là ánh sáng mờ hẳn hả?” Đường Mật hỏi, chợt nhớ rằng Trương Úy tuy hiện giờ nhìn được ảo ảnh nhưng phải ảo ảnh mạnh lắm mới ảnh hưởng được đến gã liền hưng phấn kêu lên: “Hóa ra là ảo ảnh, tiếc là mấy tiểu hòa thượng này pháp lực không đủ, đầu to, chúng ta xông ra.”

Trương Úy hiểu ra, cầm kiếm lên: “Mọi người theo sau ta, đừng nhìn đi đâu.”

Đường Mật theo sau gã, mặc kệ cảnh vật bên mình biến ảo thế nào cũng một lòng nhìn gã, đi chừng hơn mười bước, phía trước vang lên tiếng nói non nớt: “A di đà phật, đúng là cao thủ Thục Sơn, không bị mê hoặc, thật khiến người ta bội phục.”

Nó nhìn lên, ảo ảnh tứ phía tan biến, cách một trượng có một tiểu hòa thượng chắp tay đứng, là Tuệ Tâm đã gặp ngoài khách sạn.

Đường Mật bật cười: “Ngươi cũng là cao thủ, một mình dám đấu với sáu người bọn ta.”

Tuệ Tâm được tán dương liền cười khẽ: “Không phải sáu, là tám.” Đoạn quát khẽ: “Bãi trận.”

Theo hiệu lệnh của Tuệ Tâm, bảy hòa thượng hiện thân vây lấy tổ Đường Mật. Nó liền hiểu ngay, các hòa thượng tạo thành ảo ảnh nhằm nhiễu loạn tai mắt cả tổ trước khi bao vây. Nhiệm vụ của nó là đấu du kích, thì chạy đông chạy tây trong rừng là tốt nhất còn đấu chính diện kiểu này không chỉ không đạt mục đích dẫn dụ địch nhân mà rất có thể vì địch đông hơn mà ta thiệt hại toàn quân. Nên nó thầm tính cách thay đổi tình thế.

Trận thế hòa thượng Thanh Nguyên tự bày ra có tên Bất động minh vương trận, bất động là tấm lòng từ bi không thể lay chuyển nên khả năng tấn công của trận này không cao nhưng kiên cố dị thường, tám hòa thượng cùng phòng thủ, đến độ nước chảy không lọt, bọn Đường Mật đấu hồi lâu tuy không hạ phong nhưng không công phá được.

Đường Mật cũng nhận ra trận thế của đối phương chỉ nhằm vây khốn tổ mình, liền hiểu ra chiến thuật của Thanh Nguyên tự. Nhất định họ cho rằng chiếm được địa lợi nên với mười hai người ngăn chặn mười bốn người bọn Hoàn Lan tuyệt đối không thành vấn đề; với họ, uy hiếp lớn nhất lại là đội đi theo đường rừng như bọn Đường Mật, thành thử phát hiện sáu người thì chỉ cần vây khốn chặt chẽ là xong, đợi cho phe mình ung dung lên núi đoạt cờ. “Đầu to, Chỉ Vi, chúng ta phải hành động rồi, nếu bị mấy hòa thượng giam chân ở đây thì thua chắc.” Đường Mật lùi lại giữa trận: “Hai ngươi nghe đấy, kiếm hồn của chúng ta tuy bị trói buộc một phần sức mạnh nhưng có thể hòa cùng nhau, uy lực chưa chắc kém đi. Chi bằng chúng ta bày ảo trận đối phó với họ, để hai người khác nhân cơ hội xông ra theo khe hở.”

Bạch Chỉ Vi thấy cách nào không tệ, hỏi: “Được, xem ba chúng ta tạo được ảo ảnh gì.”

Đường Mật ngẫm nghĩ: “Hòa thượng thường cả ngày thanh tu, chúng ta tạo náo nhiệt cho họ. Ngươi nói xem chúng ta từng thấy cảnh gì náo nhiệt?”

Trương Úy và Bạch Chỉ Vi gần như dị khẩu đồng thanh: “Hội đèn Nguyên tiêu.”

“Vậy để họ xem hội đèn.” Đường Mật nói xong mới nhớ ra Trương Úy chỉ có một chút tâm lực, lúc thi pháp thì tâm đau nhói, liền dặn: “Đầu to, ngươi cần dựa vào sức mạnh kiếm hồn, đừng cưỡng cầu tâm lực.”

“Yên tâm, ta biết cân nhắc.” Trương Úy gật đầu.

Đường Mật dùng cả hai tay nắm chuôi kiếm, thầm nói với kiếm hồn ẩn tàng trong cái lược: “Chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, lần trước ngươi gọi được Đào hoa chướng, chứng tỏ ngươi vẫn muốn thể hiện thân thủ, đúng không? Mong ngươi chấp nhận sức mạnh của ta, dù thân thể của ngươi không thể kiếm hình nhưng ta cam đoan sẽ mang lại cho ngươi vinh diệu của một cây tuyệt thế danh kiếm.”

Khoảnh khắc dứt lời, nó cảm giác được linh hồn cây kiếm khẽ run lên.

Cả ba tựa lưng vào nhau thành hình tam giác, giơ kiếm ngang ngực ngưng tụ tâm lực.

Dần dần, cả khu rừng u ám hẳn, thoạt sáng thoạt tối như ánh đèn lấp lóe. Tiếp đó tiếng người lao xao vang lên, cảnh đêm Nguyên tiêu xuất hiện. Lưu quang bay múa, ngư long quẫy mình, cảnh tượng tục thế náo nhiệt vây lấy tám tiểu hòa thượng, nhất thời ánh mắt họ đều hoang mang.

Tuệ Tâm đột nhiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt chắp tay, niệm bất động minh vương chú. Trong tiếng niệm phật non nớt, ảo ảnh do bọn Đường Mật tạo ra mơ hồ dần, nó vội thét: “Tăng lực, tăng lực tiếp.”

Bạch Chỉ Vi vừa tăng lực vừa nhận ra không ổn, hóa ra sau lưng ướt đẫm, biết mồ hôi của tru thấm sang, vội hỏi: “Đầu to, không được nữa thì nói.”

“Được mà.” Trương Úy đáp gọn.

Đường Mật hô to với hai đệ tử Thục Sơn: “Hai ngươi mau thoát đi.” Hai đệ tử đó nhận lệnh, vung kiếm tấn công một tiểu hòa thượng, tọa thành lỗ hổng thoát ra. Đường Mật thấy thế, đưa tay đỡ Trương Úy: “Đi mau, phá trận rồi.”

Cả ba theo hai đồng bạn thoát khỏi Bất động minh vương trận, lôi kéo tám hòa thượng hút về phía nhóm Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ. Đường đi trong rừng vất vả, một lúc sau mới gặp toán Hoàn Lan đang đối công cùng hòa thượng Thanh Nguyên tự. Đường Mật thấy từ xa có mười hai tiểu hòa thượng phòng thủ sơn đạo, ngoái lại nhìn tám hòa thượng đang đuổi sát, xác định đủ hai mươi đối thủ đã tụ tập đủ, liền phóng pháo hoa.

Pháo hoa sáu màu nở bừng trên không.

Thiếu niên Thục Sơn ở khắp núi gần như cùng ngẩng lên mỉm cười.

Tình thế chỗ Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không tệ, những hòa thượng phòng ngự bên Thanh Nguyên tự lợi dụng địa thế sơn đạo, dùng đá đắp lên một công sự phòng ngự đơn giản. Cả hai đặt sáu con con rối vào cỗ liên châu nỗ sau cùng rồi tách ra hai người chuyên tâm phòng ngự cho mấy con rối. Sáu người còn lại không vội tiến công mà tập trung chống đỡ tên bắn tới hoặc pháp thuật của hòa thượng Thanh Nguyên tự. Hai bên giằng co nhau ở sơn đạo.

Cả hai nhìn thấy pháo hoa, ngoảnh nhìn vào rừng thì nhóm Đường Mật đang áp sát, đều lấy làm hoan hỉ. Hoàn Lan bảo Mộ Dung Phỉ: “Tặng lễ vật cho toán Đường Mật, thế nào?”

Mộ Dung Phỉ đáp ứng: “Được.”

Bốn trong số các hòa thượng phòng thủ trên sơn đạo phụ trách thi triển pháp thuật công kích và bảo vệ chúng nhân, tám hòa thượng còn lại chia thành hai tổ chuyên bắn tên, tổ đầu bắn hết tên liền lùi xuống lắp, tổ thứ hai lập tức thay thế. Thanh Nguyên tự cũng chẩn bị đầy đủ trước khi đến, không chỉ đầy đủ tên bắn mà tám hòa thượng này đều là hảo thủ xạ tiễn, sử dụng toàn cung cứng bắn một lần được ba mũi tên. Nhóm Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ tuy ứng phó được nhưng chưa được ngơi tay phút nào giữa màn mưa tên dày đặc.

Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ vung kiếm xông lên gạt tên, dựa vào khinh công siêu phàm cùng Ma La vũ biến hóa đa đoan, nháy mắt đã gần như áp sát trước mặt các hòa thượng bắn tên. Cả hai nắm bắt đúng thời cơ tổ hòa thượng thứ nhất bắn hết tên, tổ thứ hai vừa vào vị trí, vung kiếm chặt đứt trường cung của bốn đối thủ.

Bốn hòa thượng phụ trách bảo vệ liền phản ứng, bốn cây trường kiếm xuất thủ tấn công Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ. Bốn hòa thượng này toàn là cao thủ, cộng thêm từ trên tấn công xuống, vài chiêu là bức lùi hai gã. Có điều hai gã chỉ muốn tạo cho bọn Đường Mật cơ hội tên ngừng bắn, đủ thời gian quay về trận doanh.

Mười bốn người Thục Sơn tụ tập lại, cộng thêm sáu con rối bắn liên châu nỗ, giằng co với đối phương không khó. Cứ thế một lúc, Tuệ Tâm trong tổ phòng ngự chợt kêu to: “Hỏng rồi.” Đoạn quay sang nói với một thiếu niên tăng nhân: “Tuệ Hải sư huynh, có khi chúng ta trúng kế rồi, Thục Sơn sao lại chỉ tử thủ thế kia, với thân thủ hai người vừa xung kích sao họ không thử tấn công lên nhỉ? Tử thủ chẳng phải tốt hơn cho chúng ta ư? Nữ kiếm đồng vừa dẫn đội thoát khỏi Bất động kim cương trận, vì sao không nghĩ cách lên núi mà lại quay về phối hợp? Còn nữa, mấy người bắn nỏ ở phía cuối kia bố trí kỳ quái quá, họ bắn từ dưới lên, lực công kích không cao, tối đa chỉ yểm hộ được cho người khác tấn công, vì sao Thục Sơn lại phải cử người ra bảo vệ họ, tựa hồ họ mới là trung tâm tấn công?”

Hòa thượng Tuệ Hải nhíu chặt mày ra lệnh: “Toàn bộ công kích tập trung vào toán đệ tử Thục Sơn bắn liên châu nỗ.”

Chúng tăng nhận lệnh, tập trung tên và pháp thuật vào sáu thiếu niên cầm liên châu nỗ. Nhóm Đường Mật nhận ra đối phương đổi mục tiêu công kích, liền cùng xông lên.

Tuệ Hải nghiến răng, cầm trường kiếm lên vung tay phóng phi kiếm. Nhát kiếm này khí thế bức nhân, tốc độ cực nhanh, chúng nhân Thục Sơn đang chống đỡ đòn tấn công của những hòa thượng khác, muốn chặn cũng không kịp. Nhát kiếm đó đột phá pháp thuật phòng ngự bố trí trên mình một con rối, đâm xuyên qua.

Kiếm phong màu bạc phất lên, một hình người bằng giấy xuất hiện.

Hình người giấy vừa hiện, Tuệ Tâm hít một hơi khí lạnh: “Còn sáu người không ở đây.”

Tuệ Hải kinh hãi, biết sáu đệ tử Thục Sơn không có mặt mới là mối uy hiếp lớn nhất, cố ép mình bĩnh tĩnh lại: “Tuệ Tâm, dẫn mười người tìm sáu đệ tử Thục Sơn kia, ở đây toàn rừng gai bụi, không thể đi nhanh được, mới đây thì chúng chưa thể lên đến đỉnh núi được. Còn lại, phải tra xét cả vách đá, nơi đó dựng đứng, nếu leo lên nhanh hơn đi xuyên rừng nhiều, không thể không đề phòng.”

Tuệ Tâm nhận lệnh, chọn người xong định đi thì chợt nhận ra có điểm không ổn, hỏi Tuệ Hải: “Sư huynh, để lại mười người có đủ không?”

Tuệ Hải hiểu ý Tuệ Tâm, e phe mình ít người hơn, không chống nổi thế công của Thục Sơn, nhưng giờ tình thế bức bách, thoáng nghĩ rồi bảo: “Không sao, chúng ta chiếm địa lợi, có thể lấy một địch trăm, nhất định tử thủ ở đây được. Đệ mau đi, sáu người đó có lẽ là tinh nhuệ Thục Sơn, nhất định các đệ phải đủ nhân thủ.”

Đường Mật từ xa thấy Tuệ Tâm dẫn nửa nhân mã rút đi, biết đối thủ đi tìm bọn Lý Liệt, lo lắng bọn y trong thời gian ngắn như vậy có kịp leo lên vách đá chưa, vội đeo sợi dây chuông màu vàng vào tai, tiếng gió rít lên ràn rạt trong đó, thi thoảng còn vang lên tiếng kim loại va vào đá đinh đinh đương đương, biết rằng sáu người vẫn đang leo, liền nóng lòng bảo Mộ Dung Phỉ: “Hỏng rồi, tổ Lý Liệt vẫn chưa đến vị trí.”

Mộ Dung Phỉ không kịp thắc mắc vì sao nó biết: “Chúng ta rút mấy người đi chặn toán hòa thượng.”

“Không được, rút ít người thì không tác dụng gì, lấy mười người đi thì ở đây tính sao, chúng ta đổi kế hoạch thôi.” Hoàn Lan bảo.

Mộ Dung Phỉ hiểu ngay: “Chúng ta cứ tấn công lên?”

“Đúng, các hòa thượng này dám lấy mười chọi mười bốn là quá tin vào địa thế. Mộ Dung Phỉ, với tình hình ban nãy thì năm chúng ta cũng chặn được mưa tên.”

Bọn Đường Mật hiểu ngay năm người mà Hoàn Lan nói tới chính là năm người học Ma La vũ, ban nãy y và Mộ Dung Phỉ đã ngăn được mưa tên của đối phương thì năm người có thể phá được là hoàn toàn có thể. Hiện tại đối phương trừ tám tiễn thủ chỉ có hai người có thể phòng ngự, đích xác là thời cơ tấn công tốt nhất cho Thục Sơn.

Chủ ý đã định, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan sắp xếp chín người còn lại yểm hộ và phòng ngự cho cả nhóm. Cả hai cùng Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy nắm bắt thời cơ xông lên.

Năm người cố ý mở ra một khoảnh khắc, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ xông lên vẫn như lúc tiếp ứng Đường Mật, đúng thời điểm tổ thứ nhất của Thanh Nguyên tự bắn hết tên, tổ thứ hai vừa lấp chỗ trống. Hai gã vẫn chặt đứt trường cung của đối thủ, bức Tuệ Hải và một hòa thượng chịu trách nhiệm phòng thủ khác phải bạt kiếm ngăn chặn.

Kiếm thuật của Tuệ Hải và hòa thượng đó đều cực cao, lại chiếm ưu thế địa hình, dù võ công như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ cũng không chiếm được thượng phong. Ba người nhóm Đường Mật lướt tới với tốc độ không ngờ, bốn người đối phương vừa kịp cầm cung lên bố phòng, ba đứa vung kiếm chặt đứt trường cung. Chín đồng bạn chịu trách nhiệm yểm hộ thấy mưa tên bị ngăn lại, lập tức lao tới với tốc độ nhanh nhất.

Bốn người bị bọn Đường Mật chặt đứt trường cung, do không còn đồng bạn chuyên trách phòng ngự nào tiếp ứng, chỉ biết hoảng hốt tuốt bội kiếm ra cận chiến. Tuy nhiên các xạ thủ này đứng trên công sự phòng ngự, bọn Đường Mật mỗi lần tấn công đều phải dựa vào khinh công nhảy lên, cũng may bốn người này là hảo thủ xạ tiễn, tạo nghệ kiếm pháp không được như đồng bạn, bốn đấu với ba cũng chỉ ngang nhau. Bốn cung thủ bị Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ chặt đứt cung lúc trước định lui xuống thay cung mới, thấy tình hình nguy cấp nên cùng bạt kiếm áp chế bọn Đường Mật.

Nhưng cơn mưa tên, mối uy hiếp lớn nhất với Thục Sơn đã bị trừ bỏ, chín người còn lại nhanh chóng xông lên công sự phòng ngự gia nhập vòng chiến, dựa vào ưu thế nhân số cùng kiếm pháp, một chốc sau đã áp chế được tám tiễn thủ rồi hợp lực vây công hai hòa thượng bị Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ cầm chân.

Tuệ Hải thấy thoáng cái trên công sự phòng ngự đã đứng đầy đệ tử Thục Sơn liền biết đại thế đã qua, không cần phản kháng vô ích nữa, hối hận vô cùng ném kiếm đi: “Người Thục Sơn giảo trá cơ biến, chúng ta thua rồi.”

Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ thấy chính lộ thông lên đỉnh núi đã được thông, biết rằng đã thắng trận này liền dẫn đội tiến lên. Đường Mật lo lắng cho Lý Liệt, gọi mấy người đi theo tăng viện, nó dẫn ngươi chưa tới vách đá thì gặp một đệ tử Thuật tông cùng tổ với Lý Liệt, chính thị Trình Nhung từng cùng Mộ Dung Phỉ đến đốc thúc.

Sau lưng Trình Nhung là hai hòa thượng Thanh Nguyên tự đuổi sát, nó liền gọi những người khác đến giúp chặn lại rồi kéo Trình Nhung ra hỏi: “Trình Nhung, Lý Liệt đâu?”

“Bọn ta vừa leo lên vách đá thì thấy người Thanh Nguyên tự ở ngoài xa, Lý Liệt bảo tất cả phân tán, tự nghĩ cách rũ bỏ đối thủ, nên giờ ta cũng biết y ở đâu” Trình Nhung đáp.

Đường Mật thầm nghĩ Lý Liệt biết mình gặp nguy hiểm mà vẫn cho tất cả phân tán, thật không hiểu sống chết là gì, bèn bảo Trình Nhung: “Trình Nhung, đại đội nhân mã chúng ta đột phá từ sơn đạo, ngươi dẫn cả toán tiếp ứng tổ của mình, ta đi tìm Lý Liệt.”

Đường Mật lại nhét dây chuông vào tai, nín thở lắng nghe, hình như có tiếng thở nặng nề truyền lại, ẩn ẩn ước ước vang lên ân thanh giao đấu. Nó nghĩ: Có phải Lý Liệt thụ thương rồi không, aao thụ thương mà vẫn đấu với ngươi khác? Nếu đấu với Thanh Nguyên tự, thụ thương rồi thì dừng tay chẳng hơn ư? Nó đi đi lại lại, chăm chú phân biệt xem âm thanh từ hướng nào truyền đến rõ nhất đoạn thử đi mấy bước theo hướng đó. Vài lần như vậy, nó xác định được hướng của Lý Liệt, lập tức chạy thật nhanh tới.

Càng đến gần, âm thanh vang bên tai càng thật. Nó nhận ra âm thanh giao đấu và tiếng thở còn cách một đoạn nữa thôi, nếu tiếng thở là Lý Liệt thì âm thanh giao đấu phải do người khác phát ra mới đúng. Điều này khiến nó liên tưởng rằng Lý Liệt bị tập kích thụ thương, chắc y đã dứt đứt Linh lung ti gọi Mục điện giám đến cứu viện.

Ý nghĩ này khiến nó yên tâm hơn, cùng lúc chợt nghe tiếng vang đùng ***c rồi tiếng thét ‘A’ chói tai, sau đó tất cả đều yên tĩnh, ngay cả hơi thở của Lý Liệt cũng không còn nghe được.

Đường Mật đoán rằng đã xảy ra việc gì đó, những không nghe thấy gì nên không đoán được nên đi đâu, nhất thời đứng nguyên một chỗ. Đang lúc hoang mang thì bên tai vang lên giọng Mục Hiển đứt quãng: “Liệt nhi, hóa ra… Cháu không thụ thương hả….”

“Không sai, với võ công của ông, nếu không đánh lén, trê đời còn ai giết được ông?” Giọng Lý Liệt băng lạnh cất lên, tiếp đó là mấy chữ đầy phẫn hận: “Đại bá.”

Tiếng gọi “đại bá” của Lý Liệt như sét giáng xuống đầu Đường Mật, hiểu ngay vì sao y được cho phép rời khỏi Kiếm tông và xuất hiện ở Ngự Kiếm đường bất cứ lúc nào. Chỉ là tướng mạo y và Mục gia huynh đệ khác nhau, chắc giống với mẫu thân Bình Nguyên quận chúa, có khả năng y là con tư sinh, người cha chết đi chỉ đóng vai trò che mắt được mẫu thân y dựng lên.

“Sao, cháu tưởng ta giết Hoảng hả?” Giọng Mục Hiển hơi ngừng lại, thở hồng hộc, tựa hồ dồn sức để nói tiếp, một lúc sau mới cất giọng: “Nên cháu tạo ra bằng chứng giả khiến ta tưởng người Ma cung muốn giết cháu, dẫn dụ ta đến đây, giả trang bị hắn đả thương rồi nhân lúc ta đấu với hắn mà đánh lén ta? Hay, đúng là mưu kế hay, chỉ là Liệt nhi, ta chỉ không hiểu cháu dựa vào đâu mà cho rằng ta giết Hoảng?”

“Ta không hy vọng là ông, tiếc rằng ông xử lý sạch sẽ đến đâu cũng vẫn để lại chứng cớ. Vì sao ông không giết kiếm đồng tận mắt chứng kiến ông giết cha ta? Lẽ nào đấy là đồng đảng của ông?”

“Sao, nó cho ngươi biết là ta giết Hoảng? Với tính cách của ngươi sao lại dễ dàng tin nó?”

“Ông biết là ta không dễ dàng tin ai, việc này không ai cho ta biết mà ta dùng thuật Khuy hồn đọc bí mật ẩn tàng trong lòng tiểu cô nương đó. Từ bé ông đã hận cha ta, sau đó lại mê luyến yêu thuật, cuối cùng bày kế tại địa cung, dùng khắc tinh Thi vương giết cha ta. Ta đọc được hoàn chỉnh sự kiện này như vậy.”

Lòng Đường Mật chợt dấy lên hàn ý, không nhớ ra mình trúng thuật Khuy hồn của Lý Liệt lúc nào. Lý Liệt nói tiếp: “Nói ra thì tiểu cô nương đó không đơn giản, tâm tư thâm trầm hơn tuổi nhiều, chả trách được ông chọn là trợ thủ. Lần đầu tiên gặp mặt, ta cố ý nhân lúc tiểu cô nương đó nhập mê vì xem ca múa mà sử dụng thuật Khuy hồn, không ngờ trong tình hình đó, tiểu cô nương vẫn kháng cự được. Thế mới khiến ta nghi ngờ, bỏ thêm công sức ở cạnh ả, hy vọng sau rốt sẽ khiến ả không phòng bị nữa, bất quá rồi cơ hội cũng đến, ta cứu ả một lần, nhân lúc ả buông lỏng tâm tư để hỏi được điều ta cần biết.”

Đường Mật đã hiểu, hóa ra suy nghĩ nó tự hình thành trong đầu lại là căn cứ để Lý Liệt xác định Mục Hiển là hung thủ. Chợt Mục Hiển khẽ thở dài: “Việc ở trong lòng nhất định là thật ư? Tận mắt nhìn thấy cũng là sự thật chăng?”

Không hiểu có phải do lão thụ thương quá nặng, câu nói thốt ra cực nhẹ mà vang vào tai Đường Mật lại khiến lòng nó run lên, cơ hồ nắm bắt được gì đó, nhưng nói rõ được là gì. Nó chợt cảm thấy nhất định có vấn đề, không đơn giản như vẫn tưởng, phải lập tức tìm thấy Lý Liệt nói chuyện mới khả dĩ. Nên nó tiếp tục dựa vào âm thanh vang lên bên tai, đi tìm vị trí của y.

Lý Liệt cười lạnh: “Còn một chứng cớ nữa, là thủ dụ của ngươi sai thân tín bắt giữ tân chưởng môn sau khi tỷ võ kết thúc, cha ta biết được từ trước nên ngăn lại. Tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ ngươi mà cũng nhắm đến chức chưởng môn hả? Vì thế mà giết huynh đệ ruột, thật chết không hết tội.”

Đường Mật vừa đi vừa toát mồ hôi với những lời Lý Liệt nói, đột nhiên minh bạch mọi thứ, hoảng sợ tăng tốc chạy đến chỗ tiếng nói.

“Bất quá, hiện tại ông chết trong tay điệt nhi cũng coi là thiên đạo báo ứng.” Đường Mật nghe thấy câu này, biết Lý Liệt sắp h

Bạn đang đọc Thục Sơn Thiếu Niên của Hạ Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.