Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

Nghĩ ngợi chính ta vẫn còn chưa có thê tử đâu lấy ra hài nhi, nhưng dĩ nhiên là không thể nói như vậy được nếu không biết hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào có thể mất mạng đi nụ cười ẩn hiện trong bóng đêm làm toàn thân lạnh lẽo dương trướng

Khụ khụ ho khan vài lần ta um đến giờ phút vẫn chưa có nữ nhi đâu giống nói phát ra bình tĩnh thường thường.

Trong màng đêm nét mặt thiếu niên cố nhịn cười đang định đi đến đốt đèn hù nhau bao nhiêu đó cũng đủ làm rồi nếu còn tiếp tục nữa chỉ sợ hắn lại ngất nữa.

Đang châm chú quan xác bóng người trong bóng tối thấy đối phương im lặng không nói gì đưa tay tựa như đang muốn làm gì đó.

Ờ tuy ta không nữ nhi a nhưng mà ta quen biết một vị bằng hữu chí thân nhiêu năm ta và hắn từng là huynh đệ tối của nhau điểm quan trọng a là hắn có vài người nữ nhi vẫn chưa gả đi đâu nếu hả ha ta không ngại giới thiệu cho đâu a.

Còn về vấn đề được hay không thì ta cũng bất lực đi nét mặt căng thẳng chờ đợi trong bóng tối đối phương đáp lời.

Còn có chuyện như nay từ văn khẽ giật mình trầm ngâm suy nghĩ thoáng qua mà thôi đi a.

Bước chân đi đến ngọn đèn khẽ nháy vài lần vào bén lửa rất nhanh soi sáng căn phòng nét mặt lão bản biến ảo không ngừng tức khắc từ văn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng thì ra trong lúc hắn đi đốt đèn.

Dương dướng đã lấy đâu ra nguyên chiếc ghế xong đến dập hắn túi bụi mặc dù mình võ công đầy mình nhưng cũng không thể chống được sự bất ngờ kết quả.

Tiếng hét lớn liền tục truyền ra từ giang phòng hàm xóm người không biết sẽ nghĩ đến dương lão bản thật có hứng đâu thế mà khà khà ..

Trên chiếc bàn thiếu niên bình tĩnh nâng cao lên ly trà cánh tay cầm lấy ly có vẻ run run rẩy rẫy làm nước nóng không khỏi tràng ra khuôn mặt một mắt nhìn thấy đường hắn là quá bình thường vẫn còn một mắt không phải sao.

Uống cạn ly trà.

Nét mặt co giật giật dương trướng không biết nói gì thật là hắn đã cạn lời rồi, ta chưa thấy ai như ngươi nữa đêm lại treo tường vào có chuyện mai nóI chết ai nha.

hắn bình tĩnh trà lời ngươi lúc sáng không phải đã bảo rồi đi 50 đồng à ta suy nghĩ rất lâu cuối cùng hắc hắc cười thiếu niên đặc xuống ly nước cũng không quá tệ.

Lúc sáng ngươi đã nói không cần còn gì nét mặt có chút trêu đùa mà nói ra ta kỳ thật sự nể ngươi đi tường cao như vậy cũng treo vào được.

Cảm xúc có chút ký động thiếu niên ta nói khi nào nha u hắn hơn nghĩ đến quả thật mình có nói như vậy đi mà có hay không thì sao chứ.

Lão bản dương trướng lắc đầu đứng dậy theo ta nói với thiếu niên một mặt đang ngồi thẫn thờ .

Tốt theo sau lưng nam tử từ văn được ném đến một căn phòng gì đó rất nhiều màu đen

Ngươi tạm thời ở đây đợi ngày mai ta ngủ dậy rồi tính dương dướng vươn lưng mệt mỏi trở về giang phòng mình.

Chỉ để lại thiếu niên đứng lặng trước cửa căng phòng tối ôm ta kỳ thật rất sợ bóng tôi u, nhưng đối lúc cũng rất thích đi vào màng đêm hắn trở về nơi yên bình nhất ánh mắt hằng lên vẻ thoải mái.

Tắc kè tắc kè không hợp lúc một âm thanh vang vọng lên rất quen thuộc.

Thế là ánh nến lủng lẳng troi nổi trong căn phòng bền ngoài nhìn vào sẽ thấy một cảnh vô cùng quỷ dị một cục lửa bay qua lại.

Ngươi ở đâu có ngon ra đây mối thù ta đây phải báo đám cắn ta hôm nay không bẻ đuôi ngươi từ văn ta thành quỷ cũng sẽ nhất định...

Kọt kẹt tiếng đồng liên tục chuyền ra chiếc giường lung lây.

Sáng sớm khí trời thanh mát giải độc hít vài hơi lấy sức từ văn từ phòng đi ra ánh mắt bình tĩnh trên tay trái nắm lấy một chiếc đuôi rụng của tắc kè hoa nha đây là ngươi ép ta.

Mu bàn tay im đầy dấu răng cũng lợi hại đấy chỉ bất quả chỉ đến thế mà thôi ...

Cũng coi là báo thù rồi.

Sáng sớm tinh mơ dương trướng từ nhà đi ra nét mặt có hơi không tốt ngươi rước cuộc tối qua làm cái trò gì đâu vừa gặp được thiếu niên hắn đã lập tức chất vấn.

Có chút ngại ngùng rãi đầu ta là tìm chăn mà tìm ngoài không thấy nói ra câu nay thời điểm hắn còn không tin.

Tìm chăn sao la hét như vậy ánh mắt đánh giá từ văn một lược thôi đi hôm mau đi ăn còn có sức làm việc đâu nói rồi dương trướng bước đi thiếu niên theo sát sau lưng.

Ở bàn mặt bàn lớn trước xếp đầy nhưng món kỳ lạ trên dương trướng cầm lấy một đĩa gì đó đặc xuống bàn đến đến đây là tự ta nấu nếu không ngon ngươi cứ nói ra.

Nửa con ngươi liếc lấy mấy món trên bàn rất chi tiết kiệm lời đưa lên đôi đũa gắp lấy một đĩa cũng chẳng quan tâm nó ngon hay không trực tiếp bỏ miệng sau đó lù lù cơm đã nói là ăn cho no rồi quan tâm đâu nó ngon không.

Ăn uống no nê rồi lại quay đi u nhìn trên bàn chẳng còn gì nữa dương trướng có hơi kinh ngạc hỏi ăn ngon như vậy sao hắn thử dơ đũa gắp lên một miếng vụn cho vào miệng ngay lập tức sắc mặt biến đổi.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.