Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ Lý Khán Hoa

2148 chữ

Người đăng: anpromalong6

Đại Tần Triệu Cao phủ đệ.

“ Tình hình trước mắt của Đông Quận đả trình báo xong, xin đại nhân chỉ thị” Mậu Tuất chắp tay thi lể, một chân quỳ xuống hướng Triệu Cao nói.

“ Mỗi tia manh mối đều mang luồng khí của con người, thật khiến người ta vui sướng” Triệu Cao nhàn nhạt nói, từ trong lòng bàn tay con nhện đen kịch độc chậm rải bò vào ống tay áo của hắn,

Mậu Tuất lại tiếp tục cất lời : “ Quỷ Cốc Tung Hoành vô cùng khó đối phó, xem ra chúng chuẩn bị xen vào rồi”

“Khoanh tay đứng nhìn hay xen vào cũng chỉ là một nước cờ. Điểm đẹp nhất của một tử cục chính là mỗi người đều có một bất ngờ” Triệu Cao tự tin nói, ván cờ này hắn hạ xuống Nông Gia vốn là tử cục, đả được giăng từ rất lâu rồi lưới đả kết và chuẩn bị đến ngày thu lấy.

“Ly Hận tiên sinh và Chương Hàm đả từng giao thủ một lần, dường như Chương Hàm đả phát hiện kế hoạch của chúng ta”

Triệu Cao gương mặt có chút ngưng trọng nói : “ Biểu hiện của Chương Hàm quả xứng với sự coi trọng của ta, ngươi nói với Ly Hận hắn cũng đừng phụ với danh khí của Việt Vương Kiếm”

“ Xin đại nhân yên tâm, Ly Hậntiên sinh đả khởi động kế hoạch thứ hai, lần này ắt sẻ thành công”

“ Sự mâu thuẫn giữa La Võng và Ảnh Mật Vệ là giữa con mồi và con mồi, có điều Chương Hàm có biết vị trí hắn đang đứng không” Triệu Cao chậm rải lên tiếng, phất tay ra hiệu cho tên thuộc hạ rời đi, ánh mắt quay sang ván cờ đả kết trên bàn không xa. Đông Quận nơi, một con đường mòn.

“ Đả đến chưa vậy, chân người ta mỏi quá rồi” Điền Mật thanh âm nủng nịu như tình nhân cất lời, khi Thắng Thất cường hoành có thể độc đấu trong Địa Trạch, trước khi Điền Hổ đến nàng đả cùng Anh Bố rời đi, có điều Quý Bố không đồng ý cùng nàng đi họi họp mà yêu cầu nàng đến một nơi.

“ Ngay phía trước thôi” Anh Bố không đếm xỉa gì đi tiếp.

Điền Mật nhìn thấy y như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, ai bảo dưới trướng nàng Khôi Ngỗi Đường cao thủ không nhiều, nàng còn phải dựa vào tên nam tử này. Đi được một đoạn dường như cảm nhận được không đúng, vội hô lớn : “ Anh Bố”

Anh Bố vừa mới dừng lại, một thanh âm lại vang lên ngay sau đó : “ tương phùng chính là hữu duyên, có phải không?”

Lời dứt từ bên trong hang động trong vách núi, những đệ tử Nông Gia lập tức chạy ra bao vây lấy hai người, đồng thời thân ảnh to lớn Điển Khánh mang theo Chu Gia trên lưng cất bước đi đến gần.

“ Là cơn gió nào thổi các vị tới đây vậy?” Điền Mật cười hỏi lấy

Lưu Quý lên tiếng : “ ngươi là Anh Bố có đúng không? Ngươi đang tìm người ư?”

Theo cái phất tay của Lưu Quý, một tên Nông Gia đệ tử từ sau đẩy một tiểu cô nương tầm chín mười tuổi, y phục sờn vải, trên đó không thiếu vết may vá, Anh Bố gương mặt biến sắc lập tức rút ra sau lưng song búa : : Chu Gia, đây chính là tác phong của Thần Nông Đường các ông đấy ư?”

Nhìn Anh Bố mang theo song rìu mà đên, Chu Gia cười nói : “ Anh Bố lảo đệ, chúng ta cư từ từ nói”

“ Đồ ở chổ chúng ta, tạm thời nó sẻ không có chuyện gì đâu” Điền Mật nói nhỏ, cũng chỉ ra cho Anh Bố biết được chỉ cần Huỳnh Hoặc tàn phiến còn, thì cô bé kia sẻ không bị nguy hiểm.

“ Tư Đồ lảo đệ, thu nợ thế nào rồi?”

Từ phía sau Tư Đồ Vạn Lý cất bước đi đến gần, nói : “ Chu đường chủ, Quý Bố đả thoát hiểm thành công. Ngoài ra Thắng Thất cũng đả ra tay rồi”

“ Ta biết mà, hắn sẻ giữ thể diện cho lảo ca ta đây”

Tư Đồ Vạn Lý bồi tiếp : “ Chúng ta còn chưa đoán ra được ý đồ của hắn là gì”

Chu Gia cười nói : “ hiện tại, chỉ cần hắn không đối địch với chúng ta là tốt rồi”

Điền Mật đem thanh tẩu thuốc hút một ngụm rồi thở ra hơi khói, thân ảnh xoay người, cất lời : “ các vị từ từ nói chuyện nhé, tiểu muội đi trước một bước đây”

“ Điền Mật đường chủ, chúng ta hiếm khi gặp mặt, sao không ở lại thêm lát nữa?” Tư Đồ Vạn Lý nói xong một tay ra hiệu, phía sau mấy tên thuộc hạ của hắn phong tỏa đường rời đi của nàng.

Ngay lúc này Điền Mật từ tẩu thuốc thở ra một ngụm khói, thân ảnh xoay người một vòng, từ người khí tím như sương khói lan tỏa, là tuyệt kỹ của nàng Vụ Lý Khán Hoa chi thuật, thanh tẩu thuốc ở đầu lập tức ngả ra, để lộ một cái ống tròn nhỏ, từ bên trong các thanh châm độc lập tức bắn ra.

“ Keng keng keng” Chói tay thanh âm vang lên, Tư Đồ Vạn Lý lấy ra hai thanh vũ khí hình bán nguyệt, rồi ráp lại giống như một đồng tiền xu tròn, song lưỡi đao sắc lẻm, tại trên đó còn xuất hiện các hột xúc sắc.

Đến khi khói tím tán đi thân ảnh của Điền Mật đả không còn, chỉ còn lại mỗi Anh Bố còn đeo lấy Huỳnh Hoặc Chi Thạch, bị đám người Chu Gia vây giữ.

Phương ngoại chi cảnh, nơi này là một vùng không gian rộng lớn với những kiến trúc to lớn, phong cảnh tú lệ, thiên địa linh khí đậm đặc. Lúc này ở một tòa kiến trúc hùng vĩ cao lớn, một đám thân ảnh thiếu niên thiếu nử tụ tập ở trước một tòa đại lâu to lớn.

“Xích Vũ ngươi dẫn chúng ta đến nơi này làm gì?” Thiên Minh nhãn châu xoay chuyển không nhận ra được dòng văn tự trên tấm bàng hoàn kim kia, khẻ đọc : “ Tàng.. Tàng..”

“ Tàng Thư Lâu, thật là bổn” tiểu cô nương có mấy phần dung mạo giống như Thiên Minh, chỉ tầm năm sáu tuổi một bộ váy dài tinh nghịch cất lời : “ Hừ, Thiên Minh ca ca, ngươi thật là ngốc, đến cả chữ cũng không đọc ra được”

Thiên Minh gương mặt lung túng gãy đầu, nhìn tiểu cô nương này, đây chính là đột nhiên nhô ra một vị muội muội của mình. Từ khi bước vào nơi này, hắn cũng gặp lại song thân phụ mẫu, vốn tưởng cha mẹ đả chết lại không ngờ còn tương phùng tại nơi này.

Mà không chỉ có mỗi Thiên Minh cả Thiếu Tư Mệnh cũng được gặp gở lại thân ca của mình Tiểu Linh, kẻ đả chết năm xưa tại La Sinh Đường. Ký ức bị Đông Hoàng Thái Nhất phong bế cũng được gở xuống, hắc thủ sau màn hết thảy đều là Thiên An bố trí cả.

Với Thiên Minh mà nói hạnh phúc quá đột nhiên, để hắn có phần không kịp thích ứng, phát tiết tâm tình của mình một hồi. Thậm chí còn đè đánh Kinh Kha một hồi, cũng từ song thân phụ mẫu của mình biết được mọi chuyện, sau lại cùng với đám người Xích Vũ lăn lộn chung đụng, còn cả cô muội muội của mình hỗn chung một chổ, cũng may thô thần kinh rất nhanh bị nơi này quên đi nhiều năm lang bạt.

Hàn Vĩ lên tiếng xác nhận, nói : “ Nó gọi là Tàng Thư Lâu, khà khà các ngươi nhìn thấy đừng có sợ lấy nha”

“ Thiết” Thiên Minh khinh thường lên tiếng, hắn còn tưởng là chỗ nào tốt chơi đây, Tàng Thư Lâu nghe đến không phải là nơi cất sách vở sau, đối với hắn mà nói thay vì cầm sách đọc lấy không bằng tiếp tục chơi đùa đây.

“ Kettttt” Theo cánh cửa được mở ra đám người bên ngoài nhanh chóng kinh ngạc đến ngây người lên, Thiên Minh, Thiếu Vũ, Ngu Tử Kỳ lẫn Cao Nguyệt.

Trước mặt họ là từng kệ tựng kệ gỗ cao đến ba bốn mét phân bố cách đều nhau. Là một tòa kiến trúc hình tròn rộng lớn năm tầng, như một cái giếng một dạng nhưng bên trong là một thanh cổ thụ xanh um cao lớn, trên đó có thể thấy được chim chóc bay lượn, thỉnh thoảng lại có độc xà vờn quanh.

“ Thật đồ sồ, so với kho sách của Tiểu Thánh Hiền Trang còn lớn hơn nhiều” Thiếu Vũ cảm khái lên tiếng.

“ Nếu các ngươi đến Đại Thư Viện của Đại Việt mới biết được đồ sộ là thế nào, số lượng sách bên trong gấp ba lần nơi này, mỗi ngày đều có hàng ngàn người ra vào tìm đọc đây” Thiên Kỳ nói xong cất bước rời đi.

“ A” Đám người Thiếu Vũ nghe được có chút khiếp sợ lên tiếng, gấp ba lần số sách nơi này khiến cho đại não mấy người không kịp hình dung ra.

“ Nơi này không chỉ cất chứa tri thức còn ghi chép lại tất cả võ công, từ cổ thuật Nam Cương, đến trung nguyên Bách Gia Chư Tử, còn cả bí thuật của Thiên An đại bá” Tinh Nhi tốt bụng giải thích cho ca ca đần của mình.

“ Đi thôi, thứ này có gì đáng xem, thứ đáng xem nhất là phía sau” Hàn Vĩ lên tiếng, thân ảnh búng người dẫm chân nhảy lên một kệ tủ, sau đó liên tục bật nhảy mà đi.

Đám người nhanh chóng di chuyển đuổi theo, mất hơn nửa tiếng cả nhóm người đả đến được một gian kiến trúc làm bằng vàng ngọc dựng thành, xa hoa vô cùng.

“ Nếu ta đoán không lầm, nó là nơi cất vũ khí đúng không” Thiếu Vũ đem tay chỉ về cánh cửa phía trước chạm trổ các loại binh khí khác nhau.

“ Ukm” Ba người gật đầu, sau đó dùng sức đẩy mảnh tấm cửa lớn, nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh, đám người cũng nhanh chóng đi theo mất gần mười phút thì bọn họ đến một gian phòng, nơi này đều có các bàn ngọc hay hoàn kim tạo thành các giá đở chứa đựng binh khí trên đó.

“ Đây là Thuần Quân” Thiếu Vũ khiếp sợ khi nhìn thấy một thanh trường kiếm có dòng văn tự nước Sở, được đặt lên một bệ ngọc màu xanh lam.

“ Thuần Quân, nó rất lợi hại sao?” Thiên Minh khó hiểu nhìn về Thiếu Vũ lên tiếng.

Thiếu Vũ nghe được liền nói : “ Thuần Quân cùng với Ngư Trường, Thắng Tà, Trạm Lô, Cự Khuyết là năm thanh kiếm báu của đại sư Âu Dả Tử chế tạo. Là một trong những thanh kiếm thượng cổ so với Việt vương bát kiếm còn nổi danh hơn”

Cao Nguyệt tiếp lời : “Tương truyền để đúc thành thanh kiếm này núi Xích Cẩn cả ngàn năm mới nứt ra có thiếc,sông Nhược Da cả vạn năm mới khô để có đồng.Khi đúc thần sấm quai búa,thần nước dẫn nước,giao long thổi lò,thiên đế bưng than.Âu Dã Tử thừa thiên mệnh dốc hết tâm huyết cùng chư thần tiên đúc kiếm 10 năm mới thành.”

Thiên Kỳ lại chen lời : “ Sau khi kiếm thành chư thần về lại trời,núi Xích Cẩn khép lại như xưa,sông Nhược Da nước dâng như trước. Âu Dã Tử vì rèn thanh kiếm này mà kiệt lực mà chết.Thuần Quân kiếm kiếm đúc thời điểm chúng thần tương hộ,kiếm thành ngày quần tiên quy ẩn.”

“ Đây là..” Cao Nguyệt ánh mắt bị thu hút qua hai chuôi tinh xảo kiếm được đặt trên bàn ngọc, hình thể vô cùng

“ Nó là Khổng Chu gì đó » Xích Vũ nhớ lấy thứ gì lên tiếng.

“Khổng Chu Tam Kiếm” Thiếu Vũ, cùng Ngu Tử Kỳ đồng thanh lên tiếng.

“ Đúng đúng, là vô hình chi kiếm” Xích Vũ gật đầu nói “ Thừa Ảnh và Tiêu Luyện”

Bạn đang đọc Thứ Nguyên Chi Môn của anpromalong6
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.