Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thêm gia vị

Tiểu thuyết gốc · 3026 chữ

Trần Bá Dương 15 tuổi , con một của Trần Bá Đạo một nhà kinh doanh giàu có , quyền lực , lão là một trong năm người có tầm ảnh hưởng nhất thủ đô , thuộc top 20 doanh nhân giàu nhất Việt Nam . Mẹ hắn là Phạm Lan Băng , vô cùng xinh đẹp và quyến rũ , không những thế nàng còn là con gái của Phạm Triều chủ tịch thủ đô . Có thể nói gia đình của Trần Dương đã lấy hết phúc phần trong thiên hạ , cha mẹ giàu có và quyền lực thì không nói , hắn lại được thừa hưởng hết gen trội của cha mẹ , đẹp trai , học giỏi . Đúng hơn gen giỏi giang của hắn có thể gọi là đột biến , 13 tuổi đã học hết trương trình cấp 3 loại giỏi . Sau đó hắn được cha mẹ mời riêng một giáo sư đẳng cấp quốc tế về dạy riêng chuyên ngành kinh tế .

Cuộc sống của hắn còn hơn cả ông vua con trong vùng . Cuộc sống của vô số người ao ước . Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được áp lực của cuộc sống hiện tại , áp lực của người con một với trọng trách gánh vác sản nghiệp giá đình trong tương lai .

Bước đi một mình trên vỉa hè của một con đường trong trung tâm , Trần Dương cảm khái về cuộc sống buồn tẻ của mình , hắn gần như không có bạn bè , nếu không muốn nói là không có , chắc có lẽ là do ít ai đủ can đảm để kết bạn với hắn ,những người chủ động tiếp cận hắn thì chủ yếu là vì tiền , điều này hắn có thế nhìn ra .

- Hazz ! Cuộc sống bây giờ mà có thêm chút gia vị thì có phải là đáng sống hơn không . Hắn

than thở !

Vừa mới dứt lời , con ngươi Trần Dương đột nhiên co rút lại . Trước mặt hắn có một ông lão trông có vẻ lẩm cẩm ăn mặc rách rưới đang bước từng bước sang đường . Đáng chú ý là cách đó không xa có một chiếc xe tải đang lao với tốc độ bàn thờ tới . Với khoảng cách này thì dù có kít phanh ngay lúc đó thì cũng không thể tránh khỏi kết cục ông lão ăn mày này bị tông bay 20m . Thấy vậy Trần Dương lập tức lao thẳng về phía trước , hướng ông lão mà kéo lão ra . Nhưng tốc độ xe quá nhanh , cộng với Trần Dương là một cậu ấm nên tốc độ cũng có thể nói là hơi chậm .Vì thế hai người vẫn bị mép ô tô quệt qua một nhát khiến hai người văng ra 4,5 mét .

Toàn thân Trần Dương toàn máu , hắn cảm giác cả người không chỗ nào không đau , mắt hắn mờ ra , hình ảnh ông lão nằm đối diện như hoá thành 2 trong mắt hắn . Nhưng Trần Dương vẫn có thế nhìn thấy rõ là lão đang mỉm cười với mình , hắn thầm mắng trong lòng " lão già điên" . Trần Dương cũng không phải là tốt bụng gì , chỉ là cảm thấy cuộc đời quá nhàm chán nên mới quyết định ra tay cứu lão ,nhưng không ngờ lần đầu làm việc tốt mà đã thê thảm thế này . Rồi đột nhiên hắn cảm thấy từ trong mắt lão già có một tia sáng màu vàng đang đâm thẳng vào giữa trán hắn .

Cơ thể quá đau đớn nên cuối cùng Trần Dương cũng không thể chịu được nữa , hắn nhắm mắt.

Ở trong một căn phòng tuyệt mật nào có mấy lão giả đang ngồi quanh cái bàn tròn, tổng cộng có đến bảy người . Sắc mặt ai cũng thâm trầm :

- Thật sự không tìm được ngài ấy ?

Một lão giả khác lên tiếng :

- Sức mạnh của hắn ta gần như là đã vô địch thiên hạ , muốn tìm được há lại dễ dàng !!

Tất cả im lặng trầm mặc , sau một lúc , lão giả già nhất và cũng tỏa ra khí tức đáng sợ nhất

lên tiếng .

- Không cần lo , nếu chúng ta không tìm được thì nhưng kẻ khác cũng không dễ dàng gì !

Cứ thuận theo tự nhiên đi

Cũng ở nơi khác , trong một căn cứ quân sự , trước một căn phòng dày đặc máy tính , có hai trung niên đang đứng trước đó tay nắm đằng sau lưng :

- Không tìm thấy sao !

Người còn lại lắc đầu đáp :

- Kì quái đã 10 ngày nay , căn cứ dữ liệu toàn thế giới nhưng không hề thấy một chút dấu

vết , cứ như là hắn ta ......đã chết !

Từ " đã chết " hắn phát ra có vẻ nặng nề .

Trung niên cầm đầu thở dài ra một hơi :

- tốt nhất là nên vậy , nếu không hắn ta mà hậu thuẫn bất kỳ thế lực nào thì cán cân quyền lực trên thế giới nhất định sẽ thấy đổi !

Tại bệnh viện Bạch Mai , trong phòng phẫu thuật , tất cả bác sĩ giỏi nhất thủ đô gần như đã có mặt tại đây và đối tượng chính là Trần Bá Dương . Kỳ quái là chỉ sau 15 phút kể từ khi

Trần Dương được đưa tới phòng mổ , các bác sĩ đã rời ra . Ngay lập tức trung niên đứng ở ngoài tiến tới :

- Con ta thế nào ?

Đó không ai khác chính là Trần Bá Đạo . Tên bác sĩ được hỏi lập tức run như cầy sấy hắn lắp bắp trả lời như sợ trung niên trước mặt tức giận :

- Trần lão gia , kết quả khám xét không....không được suôn sẻ cho lắm , mặc dù cơ thể

Trần thiếu gia không có gì đáng ngại ngoại trừ xây xát nhẹ nhưng ....

Sắc mặt Trần Bá Đạo lập tức tối sầm lại " sao " . Tên bác sĩ toát mồ hôi hột trả lời :

- Nhưng .... Nhưng phần não của Trần thiếu gia lại bị chấn thương nên có lẽ ... Trần thiếu

gia sẽ phải sống nốt quãng đời trong tình trạng .. thực vật !

Lời nói xong , Trần Bá Đạo vô lực ngồi xuống ghế , còn người phụ nữ bên cạnh hắn , cũng

chính là mẹ của Trần Dương thì bật khóc lao vào trong phòng bệnh .

- Dương nhi , con đừng làm mẹ sợ , con hãy tỉnh lại đi , mẹ xin con

Phạm Lan Băng tựa đầu vào mép giường mà khóc nức nở .

Trần Dương lúc này chợt cảm thấy có người gọi mình , tâm trí hắn bắt đầu thanh tỉnh ,

hắn nhận ra đó là tiếng mẹ mình , nghe thấy mẹ khóc như mưa , Trần Dương liền cảm thấy

chua xót , hắn liền muốn đưa tay an ủi mẹ nhưng kỳ quái , hắn không thể cảm nhận được gì . Để ý kỹ thì trước mặt hắn đang là một mảng tối đen , hắn có thể cảm nhận rõ cơ thể mình nhưng lại không cách nào điều khiển được , hắn muốn mở mắt , mở mồm để nói với mọi người là mình không sao nhưng hắn không thể . Dù làm như thế nào , gồng mình như thế nào thì cơ thể hắn đều không thể nào nhúc nhích được một chút nào .

Khó chịu ! Trần Dương cảm thấy vô cùng khó chịu .

Trong lúc hậm hực thì chợt Trần Dương nghe có tiếng bước chân vào . Tiếng chân càng

ngày càng gần , đến khi tiếng chân đã sát bên tai thì nó mới dừng lại . Sau đó một giọng nói

quen thuộc vang lên :

- Băng nhi , em đừng khóc nữa , dù gì thì tiểu Dương nó cũng làm việc tốt , chúng ta nên tự

hào về nó mới phải !

Phạm Lan Băng không cam lòng nói :

- Đúng , con trai chúng ta làm việc tốt , nhưng tại sao làm việc tốt lại có kết cục như thế này

, lại phải chịu đựng cảnh sống “ thực vật “

Lúc này Trần Dương mới vỡ lẽ , thì ra hắn bị trở thành người thực vật chả trách .....

hazzz .

Qua mệt mỏi sau khi tiếp nhận thông tin trên Trần Dương lại tiếp tục ngủ .

Cũng không biết qua bao lâu , đang là ban đêm hay ban ngày , Trần Dương lại tỉnh giấc , và vẫn như lần trước hắn không cách nào điều khiển thân thể mình . Chấp nhận số phận , Trần Dương nhớ lại cảnh bị tai nạn . Hắn nhớ rõ lúc cuối , lão già lôi thôi đã mỉm cười với hắn và sau đó hình như là ...... a một tia sáng màu vàng cắm thẳng vào trán của hắn .

Vừa nhớ đến tia sáng vàng thì đột nhiên khoảng tối trước mắt bừng sáng , Trần Dương có

cảm nhận cả cơ thể mình đang đứng trong một khoảng không màu vàng .

- Cuối cùng thì con cũng đã tiếp nhận được Thiên chỉ của ta haha

Bất ngờ có một giọng nói vang lên khiến Trần Dương giật mình , hắn quay lại đằng sau thì

lại giật mình thêm khi đứng trước mặt hắn không ai khác chính là lão già mà mình đã cứu ,

có điều lão không còn cái vẻ lẩm cẩm như trước nữa , mà thay vào đó là dáng người tiêu

sái tự tại .

Không chờ Trần Dương nói gì , lão già đã vào chuyện :

- Rất thắc mắc phải không , đây là đâu , ta là ai , tại sao lại đứng ở đây ...

Trần Dương vô thức gật đầu . Không ngoài dự tính của lão , chỉ chờ Dương gật đầu là lão

lại nói tiếp :

- Đây có thế coi là não hải của ngươi , còn ta chính là tên ăn mày mà ngươi đã cứu .

Dương lúc này có vô vàn câu muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi thế nào , cuối cùng hắn vẫn lên tiếng :

- Vậy tại sao chúng ta lại ở trong não hải của ta ?

Lão già nghe vậy không khỏi buồn cười :

- Vậy theo ngươi với cái thân thể “ thực vật “ này thì chúng ta còn có thể gặp nhau ở đâu .

Dương im lặng , từ chối trả lời .

Thấy vậy lão già nói tiếp :

- Thôi được rồi ,bây giờ ta có một câu hỏi ! Ngươi muốn thoát khỏi cảnh thực vật này không

.

Nghe vậy hai mắt Trần Dương lập tức sáng như trăng rằm sau đó gật đầu như gà mổ thóc

“ muốn” .

Lão già mỉm cười :

- Được vậy bái ta làm sư phụ đi !!

Dương nghe vậy thì tức lộn ruột , hắn lập tức không kiêng nể gì nói :

- Bái cái rắm aa ,cứu ngươi một mạng , ngươi không cảm kich thì thôi lại bắt ta nhận ngươi

làm sư phụ nữa , hừ năm mơ .

Cũng không thể ngờ được nam nhân đỉnh thiên lập địa như lão lại bị tên nhóc con chửi đổng . Lập tức lão trợn ngược mắt lên mà quát :

- Cứu ??!! Cứu kiểu gì mà cuối cùng ta vẫn phải chết ?

Trần Dương gật gù , " có lý , thanh niên trai tráng như mình còn trở thành người thực vật

thì lão già ấy chắc chắn là chết rồi .

- Khoan đã , nếu chết rồi thì người đứng trước mặt mình là .....

Nghĩ đến đây thì Trần Dương không khỏi lạnh người .

Lão già thấy sắc mặt Trần Dương thì đắc ý , từ tốn nói :

- Đó là lý do vì sao ta muốn ngươi bái ta làm sư phụ !!

Không còn cố kỵ gì nữa , Trần Dương lập tức bắt chước trong phim kiếm hiệp mà quỳ xuống lại lão già ba lạy .

Lão già cũng không có để ý mà bắt đầu nói :

- Bây giờ có thể coi ngươi là đồ đệ được rồi ! Dừng lại một chút , lão già lại nói :

- trước hết ,ngươi cần biết rằng trên thế giới này tồn tại những thứ sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng của con người , cụ thể thế nào thì sau này ngươi sẽ rõ . Sở hữu những sức mạnh ấy được gọi là dị nhân ( X-men) , tu chân giả , pháp sư , harry potter , the avengers .. mỗi loại đều có cách thức tu luyện và cấp độ khác nhau , nhưng quả thời gian các bậc tiền bối đã gộp chung và chia thành 9 cấp độ ..... Tương đương với mỗi cấp độ là sức mạnh khác nhau , cấp càng cao sức mạnh càng lớn . Đạt tới cấp 5 là đã có thể hô phong hoán vũ

rồi .......

Lão giả giảng thuyết không ngừng nghỉ cho Trần Dương , cũng may hắn là một người

thông minh sở hữu trí nhớ siêu phàm nên cũng không cần lão giả nói lại 2 lần .

- Vậy làm thế nào để tăng cấp độ của mình .

Lão già cười đáp :

- Có rất nhiều cách , tu chân giả thì dựa vào hấp thu linh khí trong môi trường , dị nhân thì

dựa vào các loại chiến đấu , cũng có nhiều người thì dựa vào những công pháp đặc thù để

tăng cấp ...

Trần Dương lúc này thật không dám tin , hắn cứ ngỡ đây như một giấc mơ , nếu không

phải mọi thứ quá chân thật hắn còn tưởng đây chỉ là do hắn suy diễn .

- Vậy tôi sẽ trở thành cái gì ? Tu chân giả hay dị nhân ?

Lão già sư phụ lắc đầu :

- Ngươi sẽ trở thành giống bọn họ nhưng lại khác !

Nghe được đáp án Trần Dương trở nên mù mịt :

- giống lại khác ?! , này sư phụ ngươi có thể nói rõ hơn không !

Lão già tiếp tục nói :

- Hiểu cách khác , ngươi sở hữu tất cả các sức mạnh đó !

Trần Dương thấy vậy thì liền cảm thấy rạo rực trong lòng :

- Sở hữu tất cả sao ? Vậy chẳng phải cùng cấp thì mình vô địch !

Nhưng là một người thông minh từ bé Trần Dương lập tức biết rằng sẽ không đơn giản

vậy , hắn hỏi lại lão già :

- Vậy chẳng lẽ tu luyện lên cấp cũng sẽ khó khăn hơn người bình thường sao ?

Lão già hài lòng gật đầu :

- Cũng không phải quá ngu , xứng đáng làm đệ tử ta ! Đúng vậy , sức mạnh vượt trội thì con đường phía trước cũng sẽ gặp khó khăn vượt trội ! Chỉ có vậy thì mới có tư cách trở thành đệ tử của lão già ta haha .

Dương thấy lão tự đắc thì thầm khinh bỉ , tiếp theo hắn lại hỏi - Vậy sư phụ , ngài hiện tại là

cấp bao nhiêu !

Lão già nhắm mắt , thầm trả lời :

- Theo số học thì có lẽ bây giờ ta đang ở cấp độ 9,99 !

Trần Dương nghe vậy thì tức khắc há hốc mồm , đây chẳng phải tiếp cận cấp 9 cấp độ

mạnh nhất hay sao ?

- Vậy tại sao mạnh như ngài lại có thể chết vì tai nạn xe ??

Nghe được câu hỏi này lão già liền nhìn thẳng vào mắt Trần Dương , sau đó nói:

- Bởi vì ta cũng giống ngươi lúc ngươi cứu ta đều mang một tư tưởng là , thêm chút gia vị vào một cuộc đời nhạt nhẽo cô độc !

Trần Dương cười khổ :

- Sư phụ aa sư phụ ngài tra gia vị có phải hơi mặn không , cái này trả giá chính là mạng sống đó .

Lão già càng cười càng to :

- Haha sống mấy nghìn năm ta thấy cũng chẳng có gì thú vị nữa rồi ! Thôi nói đến đây thôi !

Lão già cũng không quan tâm tới sắc mặt cổ quái của Trần Dương : mấy ..... mấy nghìn

năm !!

- Được rồi , Thiên chỉ ta truyền vào não hải ngươi chính là một số công pháp cũng như kinh

nghiệm mà ta tích luỹ . Nó có thể giúp ngươi thêm chút suôn sẽ trên con đường tu luyện .

Trong thời gian “ thực vật “ này hãy từ từ học nó đi

- Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây , được rồi , thời gian của ta đã hết , đồ đệ , hãy trở

thành người cầm đầu thiên hạ và sống có ý nghĩa . Ta ở trển chờ con

Nói rồi bóng người của lão già càng ngày càng mờ .

Trần Dương một bên không hề nhận thấy khi nói vế cuối cùng kia sư phụ hắn có vẻ vô

cùng kích động , hắn cảm động sau những lời nói của sư phụ , thấy bóng dáng lão ta đã gần biến mất , Dương chỉ kịp hỏi :

- Sư phụ , đồ đệ còn chưa biết tên ngài

Hãy nhớ sư phụ của Trần Bá Dương ngươi tên là ...... Thiên !

Còn chưa cảm động được bao lâu thì Dương load đến nhưng từ cuối cùng , khuôn mặt liên trở nên suy ngẫm .

Aaaa

- Sú sư phụ , quy thiên rồi còn rủa người ta sớm chết để đoàn tụ với người !

Nếu lão nhân gia còn ở đây nghe được những lời này chắc chắn sẽ một chưởng bay tên đồ

đệ hỗn này , nhưng cũng không thể trách Bá Dương , ý vị của nhưng từ kia trên thế giới

hiện tại không còn người có thể hiểu rồi

Bạn đang đọc Thống trị sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.