Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời thề phẫn nộ

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

Trác Vũ chạy trốn cực nhanh, hắn bây giờ chỉ có thể tận lực hô hấp vững vàng, làm cho mình tỉnh táo để suy nghĩ biện pháp.

Nữ tử kia thực lực vô cùng cường hãn, hắn đánh không lại, chỉ có thể dựa vào rừng rậm để chạy trốn.

Trong rừng dã thú không ít khả năng còn có yêu thú nhưng trác Vũ cũng bất chấp, phải giải quyết nguy cơ trước mắt. Việc hắn mạo hiểm tiến vào trong rừng dù sao thì cũng tốt hơn nhiều nếu phải đối mặt nử tử áo đen kia.

Vùng rừng rậm này bên trong rất nguy hiểm nên không có người nào, hiện tại chỉ có Trác Vũ đang cấp tốc chạy, rất dễ thu hút sự chú ý của dã thú.

Cho dù tốc độ Trác Vũ có nhanh hơn nữa, hắn cũng không phải là một võ giả, vì lẽ đó cô gái áo đen kia không có chút nào lo lắng Trác Vũ sẽ chạy trốn.

Nử tử áo đen nhìn qua mặt đất đã biết Trác Vũ là chạy về hướng nào, sau đó nhảy một cái đuổi theo. Nử tử này tuy rằng không đạt đến cảnh giới bay trên trời, nhưng cũng có thể làm được "Đạp tuyết vô ngân", chạy trên đất không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Có thể tu luyện loại công pháp thượng thừa như Đạp tuyết vô ngân thì nhất định không phải những môn phái nhỏ, hay tiểu thế lực bình thường.

Trác Vũ cảm ứng được nguy hiểm ở phía sau liền nhanh như chớp rút kiếm, xoay người chống đỡ.

Một tiếng "Coong" kèm theo tia lửa bắn ra, lực phản chấn từ kiếm truyền đến nhất thời đem cả người Trác Vũ đánh bay, đập vào một thân cây rơi xuống.

Trác Vũ đau đến mức mất đi tri giác, toàn bộ xương cánh tay cùng bắp thịt giống như muốn vỡ vụn vậy, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm thanh phá kiếm này.

Phá kiếm vừa nãy đỡ lấy một đòn nhưng không hề tổn thương, ngược lại là nử tử kia kinh ngạc, bởi vì kiếm trong tay nàng đã bị mẻ một lỗ!

Nàng là một võ giả thực lực cao cường, địa vị không thấp. Vũ khí sử dụng tuyệt không phải mặt hàng phổ thông, nhưng lại bị một thanh phá kiếm làm mẻ một lỗ!

Hiện tại Trác Vũ chỉ cảm thấy ngũ tạng lộn xộn trong cơ thể, vừa thống khổ vừa khó chịu! Khóe miệng cũng chảy máu, hắn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.

Vừa nãy nử tử áo đen đã dùng 7 thành nội lực công kích Trác Vũ, hắn không chết đã là kỳ tích. Nử tử áo đen cũng không ngờ năng lực phản ứng của Trác Vũ lại mãnh liệt như thế, có thể trong nháy mắt xoay người vung kiếm đỡ nàng một đòn. Càng làm cho nàng khó tin chính là thanh phá kiếm trong tay Trác Vũ tuy đầy chỗ hỏng nhưng vẫn không gãy!

"Ta và ngươi không thù không oán, ngươi tại sao lại muốn giết ta?" Trác Vũ trầm giọng hỏi, hắn bây giờ không thể chết được, hắn còn muốn thực hiện hứa hẹn trợ giúp Đổng Y Quân vượt qua kiếp nạn. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia năng lượng ấm áp đi khắp trong cơ thể, đau đớn cũng dần dần biến mất!

Cái linh châu kia đang giúp hắn trị thương! Điều này làm cho Trác Vũ mừng rỡ, chí ít hắn còn có cơ hội đào mạng!

"Ta là không có chuyện gì để làm nên đi giết kiến, ngươi ở trong mắt ta chính là con kiến, ta giết ngươi cũng không cần lý do!" Nử tử áo đen lạnh như băng nói.

Trác Vũ nghe được những lời này, nhất thời nổi giận!

Dù sao cũng là mạng người, tại sao trong mắt những người có thực lực, có quyền lực, có tiền tài, liền trở nên không đáng một xu?

Lẽ nào vì sinh ra nơi thấp hèn, liền mặc cho người ta giết? Trước đó hắn thường đọc được trong sách những chuyện như vậy, lúc đó vô cùng phẫn nộ. Bây giờ lại xảy ra với chính mình, làm cho hắn càng thêm phẫn nộ.

"Chó má!" Trác Vũ gầm lên một tiếng dữ tợn, hắn lớn tiếng quát: "Dã thú giết người ít nhất là vì sinh tồn, không tàn hại đồng loại. Nhưng ngươi giết người lại là vì ngươi thích, mẹ kiếp ngươi so với dã thú cũng không bằng!"

Trác Vũ cũng không biết sức mạnh từ đâu làm cho hắn đứng lên, liên tục rống giận: "Những người như các ngươi chỉ vì lợi ích của mình mà không để ý đến sinh mạng của người khác. Hơn nữa còn giả bộ lãnh huyết, thanh cao. Ngươi lẽ nào không hề có một chút lương tâm nào sao? Hoặc là đến lương tâm ngươi cũng không có? Như vậy ngươi còn sống làm cái con mẹ gì? Ta thật không hiểu một người như ngươi sống trên đời còn có ý nghĩa gì, sống như vậy còn thua cả một cái rắm!"

Nữ tử vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Trác Vũ.

Trác Vũ cũng lạnh lùng nhìn nàng, từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng làm cái gì nhưng lại bị đuổi giết. Nếu như không phải hắn nhanh chân, đã sớm chết rồi. Trong lòng hắn cực kỳ phẫn hận, hắn âm thầm thề chỉ cần ngày hôm nay hắn không chết, nhất định phải làm cho nử tử áo đen này hưởng thụ cảm giác tử vong, tuyệt vọng, sợ hãi!

"Ngươi nói xong chưa? Đây là lần đầu tiên ta giết người lại nghe lải nhải nhiều như vậy, ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết! Vì đại cục, vì gia tộc của ta, cho nên ngươi cần phải chết!" Âm thanh nử tử áo đen cực kỳ lạnh lẽo, giống như đến từ Cửu U vậy, Trác Vũ tuy rằng không có nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng nử tử áo đen kia vì không muốn có bất kỳ sơ hở nào nên mới phải giết Trác Vũ.

"Ha ha... Ha ha..." Trác Vũ cuồng tiếu lên, âm thanh oán hận, thê lương, trong ánh mắt cũng tràn đầy dữ tợn, hắn tàn bạo nói rằng: "Chỉ cần hôm nay lão tử không chết, gia tộc của các ngươi hoặc là cùng gia tộc của các ngươi có liên quan nhất định sẽ xong đời, ta sẽ diệt sạch tất cả, chó gà không tha!"

Trác Vũ vô cùng hung tàn nói, trong con ngươi tràn đầy tơ máu. Ngay khi vừa nói xong Trác Vũ cảm thấy yết hầu đau xót, sau đó cả người té xuống giống như mất trọng lượng, mắt tối sầm lại...

Yết hầu của hắn đã bị nử tử áo đen cắt nát, nàng đối với mình rất có lòng tin, cho rằng Trác Vũ dưới một kiếm này của nàng chắc chắn phải chết!

Trác Vũ nằm trên mặt đất, yết hầu tràn ngập máu tươi, ngưng hô hấp, hai mắt nhắm nghiền. Ngay lúc nử tử áo đen muốn nhặt thanh kiếm của Trác Vũ, một tiếng rống to từ trong rừng truyền ra khiến nàng thu tay, trong chớp mắt liền bỏ chạy.

Thực lực nử tử áo đen này ít nhất là Hậu thiên thất phẩm trở lên, trong toàn bộ Đại An vương triều cũng coi như là cao thủ, thế nhưng gặp phải yêu thú vẫn phải chạy trối chết.

Trác Vũ cũng chưa biết sống chết, nhưng trong cơ thể hắn có một viên linh châu thần bí. Thực lực Đổng Y Quân có thể giết chết một con Hắc Giao, so với nử tử áo đen kia tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng nàng cuối cùng vẫn phải dựa vào linh châu này để hóa giải kiếp nạn. Có thể tưởng tượng được ra linh châu này cường đại đến mức nào!

Phải biết Trác Vũ cùng linh châu là dung hợp một cách hoàn mỹ, chỉ cần giết hắn linh châu sẽ tiêu tán. Không giống như Hắc Giao sau khi chết, linh châu còn bị người cướp đi. Chuyện này ý nghĩa là linh châu cùng Trác Vũ đã là một thể, chỉ cần linh châu còn tồn tại thì Trác Vũ không thể xem là chết được!

Năng lực nghịch thiên như vậy đến Hắc Thiết Tượng cùng Đổng Y Quân cũng không biết, mà thần thông của linh châu không chỉ có chừng này!

Bạn đang đọc Thông Thiên Vũ Hoàng (Dịch) của Tịch Tiểu Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nutadu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.