Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố tình lập uy

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Tiểu Độc ở trong sơn dã đã lâu, dã tính khó thuần, chưa từng đi vào thành thị lần nào, cho nên khi nhìn thấy nhiều người, nghe được âm thanh xì xầm cũng cảm thấy phiền toái, tuy không biết người xung quanh nói cái gì, nhưng với trí tuệ của nó cũng biết nhất định không phải là chuyện tốt, lập tức cảm thấy buồn bực, trong cổ phát ra âm thanh gầm gừ.

Nó phát ra âm thanh này, chính là âm thanh đe dọa mãnh thú trong núi rừng, tuy không cao, nhưng rất có uy thế, người ven đường không nghe được rõ ràng, nhưng tên lính thủ lĩnh ở ngay bên cạnh, nghe rất rành mạch, cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy một cảm giác sợ hãi khó hiểu từ đáy lòng hiện ra, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp té xuống đất.

Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, ánh mắt bất mãn, liền chuẩn bị tiến lên nâng tên lính thủ lĩnh dậy, không ngờ, còn chưa tiến lên, liền nghe trong tai truyền đến một tiếng thét.

- Yêu nhân phương nào, dưới ban ngày ban mặt cấu kết yêu thú hành hung, còn không dừng lại cho ta.

- Yêu nhân phương nào, dám cấu kết với yêu thú hành hung dân thường, còn không dừng lại cho ta!

Sau tiếng hét lớn này, là tiếng bước chân dồn dập, mười mấy tên lính xua đám người chung quanh ra, tay cầm đao kiếm, vây quanh Tiểu Báo Tử và tiểu Độc, còn có hơn mười tên cung thủ, đứng ở bên ngoài, mũi tên đã lên dây cung, đứng đối diện với Tiểu Báo Tử và tiểu độc, xem tình hình này, chỉ cần hắn và tiểu Độc có dị động, sẽ bị loạn tiễn bắn thành con nhím.

Tiểu Báo Tử vẫn tươi cười như trước, trong mắt hiện ra một tia lãnh ý, thò tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Độc, trấn an nó lại.

- Lốp cốp! Lốp cốp!

Tiếng vó ngựa vang lên, Tiểu Báo Tử ngẩng đầu, trước mặt xuất hiện một thớt tuấn mã thần tuấn, lập tức có vị công tử mặt ngọc, từ trên cao nhìn xuống một người một sói trước mặt, mà ánh mắt của hắn dừng lại trên người tiểu Độc, trong mắt hiện ra vẻ tham lam và hưng phấn không cần che dấu.

- Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm a!

Tên lính thủ lĩnh ngã trên mặt đất bò dậy, đôi tay cử động ngăn lại, nói:

- Tam công tử, Tam công tử, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm?

Lông mày tên Tam công tử kia nhíu lại, nói:

- Hiểu lầm cái gì?

- Tam công tử, hiểu lầm ah!

Tên lính thủ lĩnh kêu lên, nói:

- Vị này chính là tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân Chu đại nhân, tới Giang Thành tiếp nhiệm a.

- Tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân?

Tam công tử nhướng mày, hào khí khẩn trương ở chung quanh cũng không dừng lại, trong giọng nói của tên Tam công tử này lộ ra vẻ không tín nhiệm, bình tĩnh nhìn Tiểu Báo Tử, nói:

- Là hắn sao, tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân, Mã Lại Tử, không phải ngươi đang gạt ta chứ?

- Không có, Tam công tử, vị Chu đại nhân này có ấn tín của Lý đô đốc, không có sai!

- Ấn tính cái gì, lấy ra ta xem!

- Cái này...

Vẻ mặt Mã Lại Tử khó xử, vừa rồi Tiểu Báo Tử cho hắn xem ấn tín hắn đã trả lại cho Tiểu Báo Tử, hiện tại vị này Tam công tử hỏi hắn là muốn xem, hắn đành phải dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Tiểu Báo Tử, nói:

- Chu đại nhân, người xem...

Tiểu Báo Tử cảm thấy hứng thú nhìn tên Tam công tử, tuy vẻ mặt người này ương ngạnh, hung hăng càn quấy, nhưng tu vi lại không tệ, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, tu vi lại đạt tới Tam phẩm, tuy không thể so sánh với mình, nhưng so với những người cùng trang lứa, cũng được xem là người nổi bật, nhìn bộ dạng hắn như vậy, chắc chắn thân phận trong Giang Thành không thấp, rất có thể là nhi tử của quan phủ, bằng không thì, không có quyền lực chỉ huy mấy tên lính này, mấy tên lính chung quanh vừa nhìn đã biết xuất thân quân nhân, trải qua lịch lãm rèn luyện, còn hiếu thắng hơn đám lính thủ cửa thành rất nhiều, thậm chí trên người còn tản ra mùi vị huyết tinh nhàn nhạt, hiển nhiên đã từng lăn lộn trên chiến trường, đã từng giết người.

Nhìn lại tên Tam công tử này, không lộ ra chút yếu thế nào, nói:

- Ấn tín đâu? Không có thì bắt lại!

- Ngươi là người phương nào?

Tiểu Báo Tử đứng ở nơi đó không di chuyển, lẳng lặng hỏi.

Tam công tử nghe xong, cũng không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ tiếng hừ lạnh của hắn, một ỏổ khí thế lạnh thấu xương từ trên người hắn phát ra.

- Chê cười!

Tiểu Báo Tử cảm nhận được khí thế của hắn, lạnh lùng cười lên, cũng không làm động tác gì, tâm niệm khẽ động, tiểu Độc vốn được hắn trấn an, thân thể rung lên, khí thế bạo tăng, hú vang một tiếng!

- Ngaoooooo...

Một tiếng sói tru lên, giống như sấm sét giữa trời quang, chấn đắc chung quanh rung động lắc lư một hồi, tiếng hú vừa vang lên. Không chỉ đem khí thế của tên Tam công tử này ngăn cản, còn làm cho chung quanh người ngã ngựa đổ. Những tên lính chung quanh tên công tử bị tiếng hú này dọa tay chân mềm nhũn, bàn tay đang cầm đao kiếm cũng run lên, làm cho binh khí rơi xuống đất, cho dù những người này đã kinh qua chiến trường, cũng phải run sợ, đám cung tiễn thủ bên ngoài cũng không chịu nổi, nhưng mũi tên trên tay sớm được kéo căng, bị một tiếng hú vang của tiểu Độc, kinh ngại buông tay, hơn mười mũi tên từ dây cung bắn ra, phóng thẳng về phía Tiểu Báo Tử.

Tiểu Báo Tử chỉ cười lạnh, không chút sứt mẻ, thân thể của tiểu Độc giãn ra, nhẹ nhàng ngăn ở trước người Tiểu Báo Tử, hơn mười mũi tên bắn lên người nó, trong người tiểu Độc có huyết thống của viễn cổ dị thú, da thịt xương cốt đều cứng như sắt thép, thần binh sắc bén cũng khó làm nó bị tổn thương mảy may, huống chi đây là những mũi tên bình thường, những mũi tên này bắn lên người nó, phát ra âm thanh của kim loại va vào nhau, lực đạo rất lớn, cho nên có tia lửa bắn ra, lực đạo không đủ, chỉ dính vào da lông, liền rơi xuống đất.

- Giữa ban ngày ban mặt, dám ngang nhiên công kích mệnh quan triều đình, nơi đây lại là huyện thành, thân đất (DG - ý nói dân thường) ăn mặc quần áo và trang sức của quan binh, lại dùng binh khí của quan, các ngươi là người nào mà dám to gan như vậy, chẳng lẽ muốn tạo phản phải không?

Tiểu Báo Tử lạnh lùng quát một tiếng, tâm linh của hắn và tiểu Độc tương thông, Tiểu Báo Tử còn chưa nói xong, nó đã đánh về phía Tam công tử.

Tên Tam công tử này đang ngồi trên một thớt hắc mã, là một con thần câu, nếu không, một tiếng hú của tiểu Độc đã làm hắn ngã lăn, nhưng dù không ngã xuống, nhưng lại sợ tới mức không nói nên lời, tâm thần đang hoảng sợ, lúc này thấy tiểu Độc đánh tới, lập tức kinh, nhìn thấy móng vuốt đánh tới, nửa thân trước nằm xuống.

Thần sắc Tam công tử đại biến, tuổi hắn còn trẻ, tu vi chừng Tam phẩm, so với người đồng trang lứa cũng là không tệ, nhưng tu vi Tam phẩm này, nói trắng ra là do dược liệu đắp vào, dù tư chất không tệ, nhưng chưa ra chiến trường, chưa từng nhìn thấy đại tràng diện, nhưng dù có tu vi Tam phẩm, làm sao mà so sánh được với tiểu Độc, dưới tiếng hú của tiểu Độc, đã kinh hồn táng đảm, khí thế và nhuệ khí ban đầu đã sớm tiêu tan, lúc này đang chấn kinh ngồi trên ngựa, lại nhìn thấy con sói này nhào về phái mình, hắn kinh hoàng, hú lên quái dị, thân thể đang ngồi trên ngựa, nhảy về phía sau mấy trượng, rơi xuống đất.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.