Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Hoàng đại thế. (2)

Phiên bản Dịch · 1411 chữ

- Nắm giữ Nhân Hoàng, nắm giữ đại thế? !

Chu Báo ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Tử Phật, hỏi

- Ta phải làm thế nào để trợ giúp lão gia hỏa kia? !

- Việc này cũng không cần ta nói, đến lúc đó, lão gia hỏa kia nhất định sẽ tìm ngươi hỗ trợ, phải làm thế nào hắn tự nhiên sẽ nói rõ ràng cho ngươi, đến lúc đó, ngươi chỉ cần bàn điều kiện với hắn là được rồi, ta tới nơi này, chỉ là nhắc nhở ngươi sớm một tiếng, tránh cho đến lúc đó ngươi thấy lão gia hỏa kia chướng mắt, một ngụm từ chối hắn, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này!

- Giúp hắn đoạt vị trí Nhân Hoàng hậu tuyển, có lẽ không tính là nhúng tay vào chuyện phàm tục chứ? !

- Thôi đi... đương nhiên không tính!

Tống Tử Phật lắc đầu liên tục.

- Cho dù ngươi có giết sạch sẽ Nhân Hoàng chi tuyển cũng không tính, chỉ cần ngươi có thể giết được!

- Được! Vậy thì mượn cát ngôn của ngươi!

Chu Báo chắp tay, tức giận nói, thân hình mãnh liệt lóe lên, liền biến mất trước mặt Tống Tử Phật.

- Tiểu tử này, ngược lại là một tên nóng tính!

Trông thấy Chu Báo rời đi, Tống Tử Phật cũng không tức giận, trái lại, chỉ lắc đầu cười cười, phảng phất như có thể lý giải tâm tình của Chu Báo vậy.

Lại nói Chu Báo về tới Vũ Dương Lĩnh, việc đầu tiên hắn làm là chạy tới nội viện nhìn đôi nhi nữ có Cửu Cửu Chí Tôn mệnh cách của hắn, khí thế như lửa kia của lại khiến Yên Vân Phỉ sợ hãi kêu lên một tiếng.

- Huynh làm sao vậy? Sao lại vội vã như vậy? !

- Ah, không có gì, chỉ muốn nhìn hai đứa chúng nó một chút thôi!

Trông thấy bộ dáng trong kinh ngạc mang theo chút kiều mị của Yên Vân Phỉ, trong lòng Chu Báo nóng lên, hắc hắc nở nụ cười, ôm Yên Vân Phỉ vào lòng.

- Vừa mới có một vương bát đản nói về mệnh cách của bọn nó, nói mệnh cách của bọn nó so với lão tử ta còn quý trọng hơn nhiều cho nên mới tới nhìn xem thử thôi.!

- Nói lung tung gì thế, cái gì mệnh cách quý trọng hơn so với huynh!

Yên Vân Phỉ hung hăng nhéo thịt mềm bên hông Chu Báo, bất quá Chu Báo cũng không phản ứng, nàng ngược lại bị một cổ lực lượng phản chấn từ người Chu Báo truyền đến khiến hô lên một tiếng.

- Ách!

Việc này, Chu Báo bi kịch rồi, thân thể của hắn vừa mới trải qua sự cường hóa của ** huyền công, chính mình còn chưa kịp thích ứng, cũng may là mấy năm nay Yên Vân Phỉ dưới sự tài bồi của Chu Báo, tuy rằng không cố gắng bao nhiêu nhưng thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh, nguyên bản vốn là cảnh giới lục phẩm đỉnh phong, gần đây Chu Báo lại cho nàng vài lọ thuốc, khiến nàng bước chân vào cảnh giới cường giả thất phẩm, thực lực đã có bay vọt về chất, bằng không thì chỉ một thoáng vừa rồi thôi, ít nhất cũng có thể chấn cho nàng trọng thương rồi.

Nhưng dù là như thế, Chu Báo hiện giờ cũng không dám có cử động gì quá mức thân mật với nàng nữa, xấu hổ cười cười, giả vờ giả vịt hỏi vài câu, cả người mồ hôi chạy ra ngoài, ngồi một đêm trong thư phong, há một câu mất mặt có thể nói rõ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Báo từ trong thư phòng nghe được trong phòng ngũ truyền đến một hồi đồng tĩnh, liền nổi lên, mang theo vẻ mặt hắc hắc vui vẻ chạy tới phòng ngủ.

- Nương tử, tướng công ta đến rồi!

- Bành!

Nghênh đón hắn chính là một cái gối đỏ thẫm.

- Nương tử, đừng nóng giận ah, tướng công ta tới tìm nàng là có chính sự đấy!

- Chính sự, huynh tìm đến muội có chính sự gì chứ? !

Yên Vân Phỉ tức giận nói, hiển nhiên sự tức giân đêm qua vẫn chưa hoàn toàn tan hết.

- Hắc hắc, còn có thể là chính sự gì nữa, không phải là vì lão nhạc phụ kia của ta sao? !

Chu Báo mang theo vẻ mặt cười mỉa tiến đến, đỡ lấy cái gối thứ hai còn chưa ném ra.

- Nương tử, gần đây nhạc phụ đại nhân còn viết thư tới không? !

- Phụ hoàng? !

Yên Vân Phỉ vốn sửng sốt một chút, sau đó, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Chu Báo

- Làm sao ngươi biết, phụ hoàng ngày hôm trước vừa viết thư tới, muốn gặp mặt huynh một lần, muội sợ huynh khó xử, cho nên chưa nói với huynh!

- Ha ha, chẳng lẽ cái này chính là con gái gả ra ngoài như gáo nước hắt đi, cùi chỏ ngoặt ra bên ngoài trong truyền thuyết sao? !

Chu Báo nghe xong, cười lên ha hả.

- Huynh đi chết đi!

Yên Vân Phỉ nghe xong, xấu hổ đỏ mặt, vươn tay, vô ý thức muốn hung hắng nhéo Chu Báo một phát, nhưng trong đầu rất nhanh lóe ra thiệt hại đêm qua, tay vừa vươn ra đã rụt về, chỉ dùng ánh mắt hung hăng liếc nhìn Chu Báo, chính mình cũng không khỏi nở nụ cười

-Huynh lại có chú gì quái quỷ gì à?!

- Cái gì gọi là chủ ý quái quỷ chứ? Chỉ là gần đây ta nghe được chút tin tức có quan hệ với nhạc phụ đại nhân, cho nên mới suy nghĩ lấy tính tình của nhạc phụ đại nhân thì có lẽ sẽ tìm đến ta, cho nên mới thuận tiện hỏi một chút thôi!

- Huynh ngược lại thông minh, biết rõ phụ hoàng sẽ tìm đến huynh, nhưng huynh lại không nhất định sẽ giúp phụ hoàng!

- Đây là lời gì chứ, ta lúc nào có nói không giúp phụ hoàng đâu, ta cho nàng biết, chuyện này, ta nói không chừng thật có thể giúp cho phụ hoàng một đại ân đấy!

Chu Báo liên tục nói, chỉ kém vỗ vào ngực cam đoan thôi.

- Thật sao?

Yên Vân Phỉ đối với loại thái độ đột nhiên xuất hiện này của Chu Báo cảm thấy có chút kinh ngạc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Báo

- Huynh lại đánh chủ ý quái quỷ gì thế!

- Ôi uy, nương tử tốt của ta, ta thật oan uổng a, ta chẳng qua chỉ muốn giúp nàng tận một phần hiếu tâm thôi, nàng nhìn xem, cái này thật đúng là xem hảo tâm của ta trở thành lòng lang dạ thú rồi, được rồi được rồi, tổn thương tự tôn, không nói, không nói nữa, chuyện này ta mặc kệ đấy!

Nói xong, Chu Báo vẻ mặt thất lạc, quay người muốn đi gấp.

- Ai, huynh chờ một chút!

Nhìn thấy bộ dáng giả vờ giả vịt này của Chu Báo, Yên Vân Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười.

- Trở về đi, đừng giả bộ nữa!

Chu Báo lúc này mới quay người trở lại, mặt lộ ra dáng tươi cười nịnh nọt.

- Nương tử, nhạc phụ đại nhân nói muốn gặp mặt ta một lần, có nói rõ thời gian không? !

- Ngược lại không nói kĩ, bất quá ta thấy ý tứ lộ ra trong thư thì dường như càng nhanh càng tốt, huynh nói xem phụ hoàng đến tột cùng vì cái gì lại vội vã muốn gặp huynh như vậy, ngay đưa con gái như ta cũng dấu diếm nữa!

Trong giọng nói của Yên Vân Phỉ, tràn đầy một loại ý niệm bất mãn ghen ghét.

- Chuyện này trong mắt của ta không phải đại sự gì cả, nhưng lại liên lụy đến nhiều chuyện lắm, cho dù muốn nói với nàng, cũng không tiện đề cập trong thư, nếu nàng thật sự muốn biết thì cùng ta Thượng kinh đi, sao hả? ! ~

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.