Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch với thương nhân chợ đen (1)

Phiên bản Dịch · 2007 chữ

Hôm sau, Theodore liền đi tìm giáo sư Vince.

"Kế hoạch đã được vạch ra, mình phải hành động càng sớm càng tốt. Thật may là thầy Vince đã chọn ở lại trường vào kì nghỉ năm nay."

Đúng rằng cậu đã rất may mắn.

Theo được biết đến là học sinh "kì cựu" của học viện, nên mối quan hệ của cậu với các giáo sư khác không hề tốt đẹp gì. Một số giáo sư ngang nhiên bảo cậu nên bỏ học và lờ đi việc cậu bị bắt nạt.

Một người không hề để ý đến xuất thân cũng như hoàn cảnh của Theo như giáo sư Vince thật sự rất khó tìm.

Cốc cốc.

Khi Theo đến phòng thí nghiệm của giáo sư Vince, cậu gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng ông lạnh lùng như mọi khi.

"Xin lỗi đã làm phiền." Theo chào khi cậu bước vào phòng.

Cậu lặng lẽ đóng cửa và đối mặt với giáo sư Vince, người đang nhìn cậu bằng ánh mắt bối rối. Vince đặt bút máy xuống và mở miệng trước:

"Thật ngờ em lại đến đây. Thầy đã không biết em sẽ đến tìm thầy... lại đây và ngồi xuống nào."

"Vâng. Thưa thầy."

Theo liền ngồi xuống. Và giáo sư Vince hỏi cậu:

"Vậy điều gì khiến em tới đây?"

Cậu chỉ chờ thầy hỏi câu đó, liền lập tức trả lời:

"Em đến đây để xin giấy phép ra ngoài trường ạ."

"Hửm? Ra ngoài trường?" - Vince mở to mắt vì ngạc nhiên.

Theo nhanh chóng đặt tài liệu cậu đã chuẩn bị tối qua trên bàn. Nếu cuộc trò chuyện quá dài, thì thầy có lẽ sẽ đặt câu hỏi về lý do tại sao cậu ấy muốn ra ngoài.

Vince bối rối vươn tay ra. Nó đột ngột đến nỗi ông dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Mình ngỡ em ấy sẽ bị sốc sau khi nhận lá thư ở lại lớp lần thứ ba. Giờ thì em ấy lại muốn ra ngoài trường."

Thông thường, Theo là một học sinh sẽ chỉ quan tâm đến những cuốn sách ở thư viện. Vince che giấu biểu cảm bối rối của mình và ký vào giấy tờ Theo đã mang theo. Tuy nhiên, Vince có một chút lo ngại về thời hạn hiệu lực. Trong kỳ nghỉ, học sinh có thể tự do rời khỏi trường nhiều hơn bình thường.

"Theodore, ngay cả khi không có giấy phép riêng, em vẫn được phép ra ngoài cho đến 3 giờ chiều. Vậy cũng đủ để đi lang thang trong thành phố rồi."

"Đối với em thì không đủ thầy ạ." - Theodore không do dự mà trả lời.

Thành phố Bergen, nơi tọa lạc của học viện, có diện tích khá rộng. Như giáo sư Vince đã nói, giới hạn thời gian đó sẽ chỉ đủ để lang thang khắp thành phố. Tuy nhiên, mục đích của Theo là để có được một số vật phẩm ma thuật, và sẽ mất thời gian để đi đến đó và trở về.

Vince nghiêng đầu và hỏi thêm một vài câu hỏi.

"Mục đích của em khi đi ra ngoài là gì?"

"Chỉ đơn giản là đi tiêu khiển một chút ạ."

"Em có ý định qua đêm không?"

"Em không nghĩ vậy thưa thầy."

"Hừmmmm."

Cây bút máy bắt đầu di chuyển và không dừng lại cho đến khi giáo sư Vince điền vào tất cả các giấy tờ.

Giáo sư Vince lưỡng lự trước lần đóng mộc cuối cùng, nhưng ông cũng đã hoàn thành tất cả và trao giấy phép cho Theo. Với điều này, Theodore sẽ có thể rời khỏi học viện cho đến khi kết thúc thời gian ăn tối.

Theo sau đó nói với vẻ mặt sáng sủa hơn hẳn: "Em cám ơn thầy rất nhiều."

"Những chuyện nhỏ nhặt này em không cần phải cám ơn đâu."

Vince vẫy tay như thể việc đó quan trọng và ngay lập tức thay đổi chủ đề. Ngoài ra ông còn có điều muốn nói với Theo. Ông rút một phong bì ra khỏi ngăn kéo, đặt nó lên bàn và mở miệng. Tùy thuộc vào câu trả lời của Theo, Vince sẽ quyết định có nên giao phong bì hay không.

"Theodore Miller, em có nhớ những gì thầy đã nói với em năm ngoái không?"

Theo vội vàng nhớ lại.

Năm ngoái, Thầy Vince...

Một vài từ khoá của cuộc trò chuyện liền xuất hiện khiến Theo nhớ lại thầy đã từng nói gì với mình.

"Trở thành một học giả ma thuật... đoạn hội thoại đó à?"

Các học giả ma thuật là thuật ngữ dùng để gọi những người nghiên cứu ma thuật bằng bút và giấy thay vì mana và trượng phép. Để trở thành một học giả ma thuật, trí thông minh cao được yêu cầu nhiều hơn là độ siêu nhạy cảm hoặc có sức mạnh ma thuật mạnh mẽ.

Theodore rất phù hợp với tiêu chuẩn đó. Năm ngoái, trong khi Theo thất vọng với lá thư thứ hai của mình, Giáo sư Vince đã mời cậu trở thành một học giả ma thuật. Đúng là vậy, Vince gật gù.

"Đúng thế, nếu em suy nghĩ tích cực, thì đó là một lựa chọn tốt. Thầy không thể trơ mắt nhìn tài năng của em bị quên lãng chỉ đơn giản vì em thiếu độ nhạy cảm mana."

Giọng nói chân thành của ông vang khắp phòng.

Trên thực tế, Giáo sư Vince đã thực sự thất vọng. Theodore rõ ràng có thể trở thành một nhà nghiên cứu xuất sắc tại một học viện ma thuật. Nếu Theo muốn, thì ông sẽ gửi lời giới thiệu đến phòng thí nghiệm ma thuật thủ đô.

Theo sẽ trả lời ra sao? Đôi mắt của Theo run rẩy một lúc trước khi cậu cúi đầu.

"Cảm ơn thầy đã quan tâm đến em, Thầy Vince."

Giáo sư Vince nói với giọng to hơn một chút : "Vậy thì..."

"Em xin lỗi thầy rất nhiều." Không giống như trước đây,Theodore Miller nói ước mơ của mình với ngữ điệu mạnh mẽ và tự tin, “Nhưng, em muốn trở thành một pháp sư.”

Vince im lặng một lúc trước khi trả lời: " Ồ... có thật là như vậy không?"

"Vâng thưa thầy."

"Thầy là thầy của em, nên thầy không thể phản đối giấc mơ của học trò mình. Tuy nhiên, nếu em đổi ý, hãy đến tìm thầy bất cứ lúc nào."

Theo đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và cúi chào Giáo sư Vince trước khi quay lưng đi. Vince là người duy nhất nhận ra Theo ở một góc khuất không ai thèm để ý cậu. Mặc dù Theo thực sự đánh giá cao lời đề nghị của thầy, nhưng hiện tại cậu không thể chấp nhận nó.

Rầm.

Cánh cửa đóng lại với một âm thanh bất ngờ

Sau khi vị khách đã rời đi, một sự im lặng nặng nề tràn ngập trong căn phòng. Vince để những tờ giấy mà ông đang quan sát sang một bên, đặt bút máy xuống và ngả người ra sau chiếc ghế. Ông nhặt chiếc phong bì hiện tại đã trở nên vô dụng và vứt nó vào thùng rác. Vince có linh cảm rằng người học trò đó của mình sẽ không bao giờ trở thành một học giả ma thuật.

“Theodore Miller.”

Từ trước đến giờ, Theo đã là luôn là một học sinh bất hạnh. Cậu ta là một chàng trai trẻ tuyệt vọng vì thiếu thốn tài năng, tuyệt vọng tìm kiếm tri thức để giải quyết việc đó.

Vince nghĩ rằng lối thoát cho cậu là trở thành một học giả ma thuật, nhưng....

"Em đã tìm thấy một câu trả lời khác rồi sao?"

Đôi mắt cậu học sinh đó giờ đã lấp đầy bởi sự hi vọng. Có lẽ cậu ta đã tìm được cách để có thể tồn tại như một pháp sư.

Ông cảm thấy lạc quan vì tin vào trực giác của mình, mặc dù ông vẫn tỏ vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với cậu. Giáo sư Vince mỉm cười như đã tìm thấy điều gì đó rất thú vị sau một khoảng thời gian dài.

---------------

"Học sinh cấp ba, Theodore Miller, đã được xác nhận. Nhớ phải quay lại đây trước 7 giờ dấy."

"Vâng, chúc một ngày tốt lành."

Đã rất lâu rồi Theo mới lại bước ra khỏi cổng học viện.

Năm ngoái và năm trước đó, cậu chưa bao giờ rời khỏi khuôn viên trường. Do đó, đã gần ba năm kể từ lần cuối cậu đi ra ngoài. Ký ức cuối cùng của cậu về việc ra ngoài là luyện tập từ năm cấp 2.

Khi cậu vẫn còn đang hồi tưởng, thành phố Bergen đã sớm hiện ra trước mặt cậu.

"Ah, mình nghĩ sẽ không có nhiều thứ thay đổi so với ba năm trước."

Những con đường sạch sẽ với đèn đường được lắp đặt cách đều nhau và cơ sở vật chất thường thấy các thành phố lớn. Ngoài ra, tất cả các cơ sở vật chất đấy đều được cung cấp bởi ma thuật. Sự hiện diện của học viện, nơi nuôi dưỡng các pháp sư, đã làm cho Bergen trở nên phong phú và huyền diệu hơn trước rất nhiều.

Vì vậy, các vật phẩm và cổ vật liên quan đến ma thuật ở đây phổ biến hơn các thành phố khác.

Chênh lệch giá cả thường là gấp đôi. Các mặt hàng hiếm thì sẽ chênh lệch đến gấp năm. Một mặt hàng mà các thành phố khác đang bán với giá năm vàng có thể được mua ở đây với giá một vàng. Do đó, số lượng người đến mua hàng tăng lên, hàng hóa và tiền bạc cũng vậy.

Hiện tại Theo đang đứng tại giao lộ có bốn cửa hàng cổ vật.

"Thật khác xa so với lãnh địa gia tộc Miller của mình."

Theo cảm thấy khá đắng lòng.

Bỏ qua chuyện đó, hôm nay điểm đến là một cửa hàng cổ vật. Dù các cổ vật ở đây được bán rẻ hơn so với các thành phố khác, giá trị của chúng vẫn không thay đổi. Do số lượng nguồn cung lớn, giá đã giảm nhưng chúng vẫn nằm ngoài ngân sách của Theodore.

"Mình phải nhanh hơn nữa."

Theo hướng đến ngoại ô thành phố, chứ không phải là trung tâm. Cậu không tìm một cửa hàng trang trọng. Ví tiền của Theo quá mỏng để có thể mua những món đồ đắt tiền. Điều đó có nghĩa là cậu cần phải tận dụng sức mạnh mà hiện tại cậu đang nắm giữ.

Nếu mọi thứ đi theo kế hoạch, cậu sẽ có thể kiếm được cổ vật mà không cần tốn một xu nào. Những ký ức từ năm cấp hai của cậu đã dẫn cậu đến một nơi kì dị.

"Có một khu chợ đen ở ngoại ô chuyên buôn bán các cổ vật từ chính hãng, bị lỗi, thậm chí bị nguyền rủa."

Chúng là những cổ vật mà những người bình thường không thể sử dụng. Những kẻ ngu muốn tiết kiệm tiền sẽ mua các cổ vật bị lỗi. Những tên ngốc mong muốn đổi đời sẽ mua các cổ vật chính hãng. Những kẻ hung ác tìm cách gài bẫy người khác sẽ mua những cổ vật bị nguyền rủa.

Đó là một nơi không hề có bất cứ mặt hàng nào đàng hoàng cả.

"Tuy vậy, mấy chuyện đó chẳng là gì đối với mi, phải không?" Theo nói trong khi nhìn xuống bàn tay trái của mình.

Những món đồ bị nguyền rủa chẳng là gì so với anh chàng này. Ma đạo thư tham lam, Gluttony.

Tất cả mọi thứ chỉ là con mồi đang chờ được nó nuốt lấy ma lực.

Bạn đang đọc Thôn Phệ Sách Pháp Sư của McEnroe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Killhua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.