Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ Lạc Nơi Ở Mới

Tiểu thuyết gốc · 1418 chữ

Trong đêm tối vắng lặng, các tộc nhân dần chìm vào giấc ngủ, một đêm cứ thế mà trôi qua.

Khi bình minh dần lên, bắt đầu cho một ngày mới, mà hôm nay sẽ là một ngày bận rộn của bộ lạc Hắc Hùng, các tộc nhân thức dậy từ sớm sau khi ăn sáng xong thì bắt đầu thu gom những vật dụng cần thiết để chuẩn bị sẵn sàng đến nơi ở mới của bộ lạc.

Khi Thiên Phong tỉnh dậy, Hoang đưa cho hắn một miếng thịt khô và một củ được nướng lên nhìn khá giống củ khoai lang,

hắn bẻ đôi ra nhìn vào bên trong, ngửi được mùi vị quen thuộc không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là khoai lang, hắn ăn qua loa rồi cùng Hoang đi ra ngoài tập hợp các tộc nhân để sẵn sàng di chuyển.

Nhìn thấy đồ đạc quá mức cồng kềnh, hắn kêu gọi 10 người trong bộ lạc đi theo hắn vào rừng thu thập một ít cành cây và dây leo mang về bộ lạc. Lúc này cách bộ lạc không xa đang có một nhóm người đi về hướng bộ lạc nhân số khoảng 25 người.

Thiên Phong sau khi thu thập xong dây leo và nhánh cây mang về bộ lạc thì bắt tay vào làm mẫu và hướng dẫn những người khác làm cái sọt để đựng đồ, nếu là ở thời hiện đại thì ngay cả cái sọt rác cũng sẽ được làm bằng nhựa, nhưng ở thời đại nguyên thủy này thì lấy đâu ra những nguyên vật liệu như vậy.

Hắn lấy 4 thanh gỗ để cố định, sau đó dùng dây leo đan lại với nhau, đến khi chúng cao khoảng 1m thì dừng, dưới đáy dùng 4 thanh gỗ để giữ cho đáy càng thêm vững chắc, thêm một ít dây leo để quấn quanh rồi chải thêm một lớp da thú, hắn tước thêm vỏ cây làm thành 2 cái quai để đeo trên lưng, dù nhìn đơn giản nhưng bỏ được rất nhiều đồ. Ai nấy cũng phải cảm thán không thôi.

Bên ngoài, Xích dẫn theo 25 tộc nhân đi về phía bộ lạc, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh. Khi hắn quan sát thấy trong bộ lạc có tộc nhân thì mừng rỡ trong lòng, mang theo tộc nhân chạy nhanh về bộ lạc.

Nhờ có những cái sọt được Thiên Phong tạo ra, đồ đạc không còn là vấn đề lớn, lúc chuẩn bị xuất phát thì một loạt tiếng bước chân đi tới, Hoang quay lại nhìn, khi thấy Xích thì vui mừng không thôi.

Hắn tiến lên vỗ vai Xích vài cái.Không sao là tốt rồi, ngươi có gặp được Vu và Thủ Lĩnh không?”

Lúc này sắc mặt Xích bỗng trở nên buồn bã, hắn nói Vu và Thủ Lĩnh vì bảo vệ cho những tộc nhân rút lui mà đã bỏ mình rồi, bỗng chốc không khí xung quanh lạnh ngắt như tờ, ai nấy cũng cúi đầu, bầu không khí có chút ngột ngạt.

Thiên Phong thấy vậy thì lên tiếng

Chư vị tộc nhân hãy nén bi thương. Chúng ta sẽ tiêu diệt đàn sói để báo thù cho Vu và Thủ Lĩnh, nhưng hiện tại chúng ta phải rời đi,

thần linh đã chỉ dẫn cho bộ lạc chúng ta đến vùng đất mới, nếu còn ở lại chúng ta đều sẽ phải chết.”

Xích dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thiên Phong, hắn định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hoang đã kéo hắn lại và nói gì đó vào tai hắn, sau đó Xích gật đầu, không nói gì nữa.

Xích quay sang nói với những người xung quanh ai nấy đều gật đầu.

Thiên Phong quay sang bảo Xích và Hoang hãy dẫn bộ lạc đi về phía đồng cỏ nơi gần nguồn nước. Hai người nhìn nhau sắc mặt đầy vẻ suy tư. Một lát sau Hoang là người dẫn đầu, 60 người của bộ lạc đi phía sau.

Thiên Phong lúc này ở trong lòng thầm kêu may mắn, hắn nói đại vậy mà Hoang cũng có thể tìm được, đoàn người đi liên tục hơn 3 giờ. Thiên Phong liền ngẩn người nhìn về khu rừng phía trước.

Hắn chạy lên nói với Xích và Hoang hãy tới khu rừng trước mặt để nghỉ ngơi. Hắn không nghĩ tới nơi này lại có cây tre,

không những một cây mà là cả một khu rừng, có tre là sẽ làm được nhiều thứ, hắn tiến lên bẻ một búp măng,

Xích đi tới nói với Phong, cái này đắng không ăn được, nếu ăn sẽ đau bụng.

Thiên Phong cũng không giải thích, chỉ tay lên trời và nói ăn được mà còn rất ngon, sau đó hắn kêu một số người bẻ măng tre bỏ vào sọt rồi tiếp tục lên đường.

Đi thêm khoảng 3 giờ nữa Hoang dừng lại nhìn sang, hắn nói Phong là ở phía trước, lúc này Thiên Phong cũng không để ý lắm vì đang mải suy nghĩ các món ăn được chế biến từ măng tre mà chảy cả nước miếng, nào là măng khô, măng xào, măng nấu cách chua các kiểu ... vv.

Bị Hoang vỗ vai, hắn mới tỉnh táo lại, nhìn về phía trước, xem xét địa hình xung quanh, hắn rất hài lòng, nơi này sẽ là nơi bộ lạc hắn cư trú, nếu ở nơi này thực hiện mô hình vườn, ao, chuồng thì tuyệt khỏi cần phải nói, nếu phát triển theo chiều hướng đó thì không lo bộ lạc thiếu hụt thức ăn dù là mùa đông.

Đây là khu vực đồng bằng cách khá xa khu rừng rậm cả một ngày đường, phía trước có con sông lớn từ thượng lưu chảy xuống, không cần phải lo thiếu nước, cách không xa phía nam có vùng đồng cỏ rộng lớn.

Thiên Phong bắt đầu cho người dựng nơi ở, lúc trước đi ngang qua rừng tre, hắn đã phân phó cho tộc nhân chặt một ít để dùng làm nơi ở, gần 60 người làm trong 2 giờ dưới sự hướng dẫn của hắn đã hoàn thiện được 3 căn nhà để cho tộc nhân cư trú tạm thời, Thiên Phong cũng biết không thể quá gắp gáp được.

Ánh mặt trời bắt đầu ngả dần. Chiều đến, những tộc nhân nghỉ ngơi và chuẩn bị bữa tối, Thiên Phong muốn được thưởng thức món măng tre và cũng chứng minh lời nói với Xích nên hắn đã tự tay chuẩn bị chế biến măng dưới ánh mắt tò mò của các tộc nhân.

Hắn lấy dao xương thái măng rồi dùng ống tre đổ nước vào luộc để loại bỏ vị đắng và độc tố. Sau đó bỏ chút muối, thêm chút thịt khô, rồi xào lên. Hương thơm bắt đầu lan tỏa, làm cho cái bụng ham ăn của các tộc nhân sôi trào lên,

khoai lang cũng dùng ống tre để luộc, thêm món rau dại xào cùng thịt khô,

với Thiên Phong mấy món ăn này cũng quá bình thường, nhưng đối với những người của bộ lạc Hắc Hùng lại là mỹ vị, bởi họ chưa bao giờ được ăn.

Thiên Phong bắt đầu phát thức ăn cho các tộc nhân rồi quay lại chiếc ghế được bao phủ bởi lông của một con gấu đen. Phía dưới trái phải là Hoang và Xích. Hắn dùng ống tre đựng đồ ăn, đũa cũng được làm từ tre, hắn thật sự không thể dùng tay bốc đồ ăn, thật quá mất vệ sinh.

Các tộc nhân thấy Thiên Phong bắt đầu ăn thì cũng ăn theo, Xích là người đầu tiên kêu lên, măng cũng có thể ngon như vậy sao? Còn có rau dại ăn ngon không tưởng, hắn ăn như chưa bao giờ được ăn, không những hắn mà kể cả Hoang và các tộc nhân khác cũng vậy, không ngừng kêu lên ngon. Thiên Phong khẽ nhết miệng, hắn đứng dậy nói lớn:

Ta Thiên Phong sẽ dẫn dắt các tộc nhân để mọi người được ăn no bụng, dưới sự che chở của thần linh bộ tộc chúng ta sẽ trở nên hùng mạnh.”

Các tộc nhân gào rú trong sự hưng phấn và mơ tưởng về một tương lại tốt đẹp ở phía trước.

Bạn đang đọc Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi Nakasaklb459
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nakasaklb459
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.