Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính là nàng lợi hại

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Thanh Âm viện

Trang Tín Ngạn khiến Đại phu nhân kinh ngạc mà lại khó xử.

Bình tĩnh mà xem xét, Đại phu nhân cũng không muốn để Tạ tiểu thư vào cửa, tuy rằng hai nhà kết thân, đối với Thịnh Thế phát triển rất có lợi. Nhưng Tạ tiểu thư có bối cảnh như vậy, cùng Tần Thiên cùng ngồi cùng ăn, về sau, Tần Thiên có lẽ sẽ chịu thiệt.

Bà sẽ không quên công lao của Tần Thiên đối với Thịnh Thế, đối với Trang phủ, càng sẽ không quên thời điểm mỗi lần bà gặp gian nan, đều là tiểu nha đầu này nghĩa vô phản cố đứng phía trước bà. Bà thật tình coi nàng là nữ nhi mà suy nghĩ cho nàng, không đành lòng thấy nàng chịu một chút ủy khuất.

Nhưng mà… Nhưng mà…

Tạ tiểu thư là một nữ nhi trong sạch, vì con của mình là lâm vào tình trạng như vậy, phàm là người có chút lương tâm đều không thể bỏ mặc.

Nhưng thái độ con lại kiên quyết như vậy… Giờ phút này Đại phu nhân thật sự cảm nhận được hàm nghĩa của mấy chữ “Tình nghĩa lưỡng nan khó chu toàn”, trong lúc nhất thời trái phải đều làm khó.

Đúng lúc này, bà lại nghe thấy Hải Phú nói: “Thiếu gia nói, nếu luận về ân cứu mạng, Đại thiếu phu nhân mới thật sự là người như vậy, lần này ở Mạc Bắc, nếu không phải có Đại thiếu phu nhân vì thiếu gia cản một mũi tên, chỉ sợ hiện tại cũng không còn gặp được Đại phu nhân, càng không có việc này của Tạ tiểu thư!”

Đại phu nhân cả kinh nói: “Còn có sự tình này?”

“Đại thiếu phu nhân vì Đại thiếu gia chắn tên? Hải Phú, con nói nhanh lên, đây là chuyện gì xảy ra?” Nguyệt Nương ở bên cạnh nói.

Lúc trước Tần Thiên thuật lại với Đại phu nhân chuyện về Mạc Bắc, cũng không tỉ mỉ nhắc tới việc mình vì Trang Tín Ngạn chắn tên, điều này làm cho nàng cảm thấy giống như đang khoe khoang công lao vậy. Chỉ nói mình bị thương được Tạ Đình Quân đúng lúc cứu đi. Trở về lâu như vậy, Trang Tín Ngạn cũng vẫn chưa có cơ hội nhắc tới, cho nên Đại phu nhân mới ngạc nhiên như thế.

Hải Phú theo ý tứ của mẫu thân, đem chuyện ngày đó gặp phải mã tặc, Trang Tín Ngạn bị mã tặc đánh lén, cùng với việc Tần Thiên trong lúc nguy cấp không để ý nguy hiểm của bản thân vì Trang Tín Ngạn chắn tên mà kể lại.

“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nô tài căn bản không kịp tiến đến cứu, nếu không phải có Đại thiếu phu nhân, tình huống của Đại thiếu gia thật sự vô cùng nguy hiểm!” Hải Phú nói. Trong khoảng thời gian này, hắn chính mắt thấy phu thê bọn họ ân ái tình nùng, mà Tần Thiên vì Trang Tín Ngạn ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ qua, ở trong lòng hắn, địa vị của Tần Thiên đã tăng lên không ít, thời gian này, hắn thật sự không muốn Tạ gia tiểu thư kia gả vào cửa uy hiếp địa vị của Tần Thiên!

Trang Tín Ngạn ở một bên lại viết xuống: “Nương, Tần Thiên toàn tâm toàn ý, không chối từ vất vả vì Trang phủ chúng ta, nay càng vì con mà thiếu chút nữa không thể giữ lại tính mạng, huống hồ con đã hứa hẹn với nàng, về tình về lý, con không thể ruồng bỏ nàng. Ân cứu mạng của Tạ gia tiểu thư con tuy rằng cảm kích, nhưng báo đáp có rất nhiều loại phương thức, con không thể lấy việc thương tổn Tần Thiên làm phương thức báo đáp nàng, con làm không được, con chẳng sợ nếu phải chịu nghìn người trách móc chỉ trích! Huống hồ sự tình phát triển đến nước này, cũng do Tạ gia xử lý không chu toàn, danh tiết Tạ tiểu thư bị hủy cũng không phải do Trang phủ chúng ta chịu trách nhiệm toàn bộ!”

Nghe xong Hải Phú thuật lại, Đại phu nhân suy tư một hồi, nghiêm mặt nói: “Con nói đúng, đối với một người thủ tín nghĩa, không nên dùng phương thức thất tín với một người để báo đáp một người khác! Tần Thiên đã vì Trang phủ chúng ta trả giá quá nhiều, chúng ta không thể khiến nàng tâm rét lạnh!”

Bà hít sâu một hơi, gật gật đầu, lại nói: “Chuyện này con tạm thời không cần ra mặt, nương trước cùng sẽ gặp mặt phu nhân Tạ gia để thương nghị, xem sự tình nên giải quyết như thế nào mới tốt cho đôi bên! Tạ tiểu thư dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của con, mặc dù chúng ta không thể đối với nàng phụ trách, cũng không thể làm ra việc thương tổn nàng!”

“Vâng, hết thảy đều nhờ mẫu thân!”

Đêm đó, Trang Tín Ngạn đem kết quả này nói cho Tần Thiên, Tần Thiên tất nhiên vui vẻ.

Trên đường trở về Tần Thiên liền luôn luôn lo lắng việc này, cách làm người của Đại phu nhân nàng rất rõ ràng, chuyện của Tạ tiểu thư, với tính cách của bà sẽ không thể bỏ mặc, nàng đã ứng chiến chuẩn bị, suy nghĩ đủ loại biện pháp mà thuyết phục Đại phu nhân thay đổi chủ ý. Chỉ cần hữu dụng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng đều có thể nếm thử.

Bởi vì, Trang Tín Ngạn thật sự là một lão công tốt a, Đại phu nhân cũng thật sự là một bà bà tốt, không có người nào là toàn vẹn, không thể bởi vì Đại phu nhân làm một hai chuyện không hợp với tâm ý mà nàng đã nghĩ đến việc rời đi.

Một khắc kia lúc nàng lựa chọn Trang Tín Ngạn, nàng đã quyết định sẽ cùng bọn họ sống cho tốt, bảo vệ hạnh phúc của mình, gia đình của mình cho tốt.

Nàng tin tưởng lựa chọn của nàng sẽ không sai, càng không thể dễ dàng buông tha. Nàng ở Trang phủ không có ngày lành, đi ra ngoài, cũng sẽ không có ngày thư thái. Làm sao không có khó khăn cùng khúc chiết đây? Cứ gặp phải thì đối mặt thôi.

Mà việc này, sự tình không phải đang từng chút một phát triển theo hướng tốt sao?

Tần Thiên vui vẻ ôm cổ Trang Tín Ngạn, ở trên mặt hắn nặng nề mà hôn vài cái, “Tín Ngạn, chàng rất lợi hại, nương là người cố chấp như vậy, thế nhưng bị chàng dễ dàng thuyết phục!”

Tần Thiên vui sướng rất nhanh đã lây sang Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn ôm thắt lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng hai mắt sáng ngời, hai gò má phi hồng, tươi cười đáng yêu, trong lòng tình yêu mãnh liệt tràn ra.

Cùng nàng ở chung một chỗ là vui vẻ như vậy, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, mặc kệ gặp phải nhiều khó khăn, nàng đều có thể sáng sủa, lạc quan như thế, làm cho của hắn tâm tình cũng bất tri bất giác rộng mở, ông trời thật sự là chiếu cố hắn, cho hắn một thê tử tốt như vậy.

Sau khi hung hăng ôm nàng một lúc, Trang Tín Ngạn buông nàng ra, viết xuống trên giấy: “Không phải ta lợi hại, mà là Tần Thiên nàng lợi hại!”

“Ta lợi hại?” Tần Thiên mở to hai mắt nhìn hắn, bộ dáng giống như mèo con vô cùng đáng yêu.

Trang Tín Ngạn tay khẽ vuốt nhẹ trên mặt nàng một chút, tiếp tục viết nói: “Chỗ lợi hại nhất của nàng chính là ở trong lòng chúng ta giữ lấy một vị trí rất quan trọng! Quan trọng đến mức khiến chúng ta luyến tiếc thương tổn nàng.”

Tần Thiên nghiêng đầu nhìn hắn cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bộ dáng kia thật sự xinh đẹp nói không nên lời. Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, ôm nàng bế lên, đi về phía giường của bọn họ…

Bên trong trướng phù dung ẩn ẩn mờ ảo lộ ra cảnh xuân vô hạn…

Sau một phen mây mưa, hai người dính cùng một chỗ nằm trong chăn, Tần Thiên nhìn thấy dưới gối Trang Tín Ngạn rơi ra một quyển sách. Nàng tức giận đoạt lấy xem, mới nhìn thoáng qua, liền đỏ mặt.

“Trang Tín Ngạn, chàng không chịu đọc sách, lại xem mấy thứ này!”

“Là nương bảo Hải Phú đưa cho ta!” Trang Tín Ngạn đỏ mặt lên, viết xuống.

“Trách không được chàng kinh nghiệm lão luyện như vậy, hóa ra có sách giáo khoa…” Tần Thiên tuy rằng nói như vậy, nhưng hai mắt lại không thể rời quyển sách nhỏ trên tay.

Nàng lật qua từng trang, đang thầm cảm thán họa sĩ cổ đại tinh mỹ, lại cảm giác được bên cạnh Trang Tín Ngạn hơi thở càng ngày càng nóng, càng ngày càng dồn dập.

Nụ hôn ẩm ướt không ngừng dừng trên gương mặt, lỗ tai, cần cổ, trên vai nàng, mỗi một cái hôn đều như một ngọn lửa nhỏ, chậm rãi châm đốt nàng.

“Vừa mới… Lại lại…” Tần Thiên hờn dỗi.

Trang Tín Ngạn đã ngồi dậy, để nàng ngồi trên người, bả vai rộng lớn trầm xuống, cơ ngực rắn chắc lộ ra, cơ bắp đùi kiên cố buộc chặt, hai tay hắn nóng rực thoáng nâng mông của nàng lên, cứng rắn nhanh chóng phá vỡ tiến vào, Tần Thiên rên một tiếng, toàn thân run rẩy. Trang Tín Ngạn lưu luyến ẩm ướt hôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng, nơi đó tựa hồ là chỗ hắn yêu thích nhất, hôn thế nào dường như cũng không đủ.

Tần Thiên bị hắn hôn từng đợt run rẩy, toàn thân mềm nhũn tê dại.

Nàng hai tay phủ lên mặt hắn, để hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc này mang theo một loại tình dục mị hoặc, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, hắn như vậy giống như yêu tinh, hoặc như quỷ mị, vô luận thế nào cũng đều khiến lòng người rung động.

Như bị mê hoặc, Tần Thiên cúi đầu, hôn bờ môi của hắn, lời lẽ kịch liệt dây dưa, như si như túy, liều chết triền miên, hai tay của hắn đỡ eo lưng mảnh mai của nàng, một chút rồi lại một chút, một hồi bằng phẳng, một hồi kịch liệt, theo động tác của hắn, tiếng rên rỉ từ trong miệng bọn họ không ngừng tràn ra.

Nghe thấy thanh âm của hắn, Tần Thiên toàn thân đều như hòa tan, trên thế giới này trừ bỏ nàng cũng sẽ không có người nào biết được hóa ra tiếng kêu của hắn có thể mất hồn như thế…

Trong động tác càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng lửa nóng thở dốc, Tần Thiên bỗng nhiên nhẹ nhàng mà run rẩy, mồ hôi tinh mịn nháy mắt thoát ra qua từng lỗ chân lông của nàng, nàng ngẩng đầu, phát ra thỏa mãn cảm thán.


Sáng sớm hôm sau, Tần Thiên triệu tập tất cả các quản sự trong phủ, hạ lệnh muốn kiểm toán! Đem tất cả các khoản chi tiêu trong ba tháng này đều phải xem xét cân đối lại.

Phương Nghiên Hạnh được tin vội vàng trở về tìm Tan di thái thái, vô cùng lo lắng nói: “Nương, hiện tại làm sao bây giờ, Đại thiếu phu nhân muốn kiểm toán, này mấy tháng qua người tiêu phí nhiều như vậy, căn bản không thể lừa nổi, làm sao bây giờ, nhất định sẽ bị Đại thiếu phu nhân phát hiện !”

Đang uống trà Tam di thái thái cả kinh, trong tay chén trà thiếu chút nữa rơi xuống, nàng ta đứng lên, khẩn trương nói: “Nàng không phải rất tín nhiệm ngươi sao? Sao bỗng nhiên muốn kiểm toán?” Đối với Tần Thiên, nàng không khỏi có chút e ngại.

Phương Nghiên Hạnh gấp đến độ vung tay: “Ta cũng không biết nàng vì sao bỗng nhiên muốn kiểm toán, chẳng lẽ nàng phát hiện ra gì đó?” Nói xong, ánh mắt của Phương Nghiên Hạnh chuyển qua trang sức lòe lòe sáng trên người Tam di thái thái!

Tam di thái thái chột dạ vội vàng dùng tay áo che khuất, “Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Hoặc bị gia pháp xử trí, hoặc phải đem bạc trả lại!” Phương Nghiên Hạnh sầu mi khổ kiểm nói.

Lúc này, Trang Minh Lan cũng thu được tin tức chạy tới, nàng vừa vào cửa bước đến bên cạnh Tam di thái thái, lôi kéo nàng lo lắng nói: “Nương, con đã nói rồi, người cư xử như vậy nhất định sẽ xảy ra việc, có điều chúng ta nói người lại không tin, vạn nhất Đại thiếu phu nhân điều tra ra được, dù là tỷ tỷ hay nương cũng không thể thoát tội. Đại thiếu phu nhân trị gia vô cùng nghiêm khắc, hận nhất kẻ trung gian kiếm lời cho vào túi riêng, lần này nàng công khai kiểm toán như vậy, nhất định sẽ làm nghiêm túc!”

Tam di thái thái nghe nữ nhi cũng nói như vậy, lúc này mới bối rối, hai tay nàng đều run lẩy bẩy: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đại thiếu phu nhân sớm đã thấy ta không vừa mắt, nếu biết ta cầm không ít bạc, còn không biết sẽ trừng phạt ta như thế nào đây!”

Phương Nghiên Hạnh thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng hừ lạnh: “Hóa ra, người vẫn có e sợ, ta thực sự nghĩ rằng người không hề biết sợ gì nữa chứ!”

“Chỉ còn một kế sách, nhanh đem các thứ giao ra, có lẽ còn có thể giấu diếm được!” Trang Minh Lan vừa nói, một bên tháo xuống trang sức mới trên người Tam di thái thái. Tam di thái thái thật vất vả mới có mấy thứ này, làm sao bỏ được, liên tục lui về phía sau, sống chết không chịu lấy ra.

Phải biết rằng mấy thứ này nàng ta mới uy phong mang trên người một tháng mà thôi, bị các quản sự ma ma nhìn thấy trên người nàng không còn đeo, không biết sẽ chê cười nàng như thế nào đây!

Bạn đang đọc Thịnh Thế Trà Hương của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.