Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi theo ta.

Phiên bản Dịch · 2875 chữ

Chương 3: Đi theo ta.

Phải biết rằng lợn rừng thuần chủng nơi hoang dã tuy có tứ chi ngắn ngủi nhưng lại có phần thân dưới vô cùng vững chãi. Toàn thân nó chắc nịch, bao phủ bởi một lớp lông bờm vừa cứng vừa dày.

Song, hạ bệ nó không phải là không thể. Trước tiên cần chuẩn bị một thanh chủy thủ đã được mài thật sắc, khi động thủ phải lưu ý dùng toàn lực đâm liên tiếp nhiều phát vào trong cơ thể nó.

Yến Xu nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử từ dưới con suối đang chậm rãi bước lên.

Người nọ để trần nửa thân trên, gương mặt còn lún phún mấy sợi râu, đôi mắt sắc bén thấp thoáng sau lớp mặt nạ sắt. Mái tóc đen của hắn vẫn còn vương chút hơi nước được buông thả tùy ý, rơi tán loạn trên vai, nhìn qua vô cùng hoang dã. Hắn có dáng người cao lớn, cơ bắp màu đồng săn chắc giống như đã được trải qua sự tinh luyện tỉ mỉ nhất của tạo hóa. Hào quang tỏa ra từ người nam nhân này quả thật là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh phi thường với vẻ ngoài hoàn mỹ. Mỗi lần hắn bước đi là những giọt nước còn sót lại trên cơ thể cường tráng này giống như có linh tính lại men theo từng đường nét hoàn mỹ trên thân thể hắn rồi chảy dọc xuống, tựa như đang cố tình tô điểm thêm cho vẻ ngoài thu hút của nam nhân này vậy. Hắn giống như một mặt trời hoang dã, dường như lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ khiến người đối diện cảm nhận được sức nóng ập đến trước mặt.

Không thể không nói, đây là thân thể hoàn mỹ nhất mà Yến Xu từng gặp từ trước đến giờ.

Nam nhân này, mỗi đường nét trên cơ thể hắn giống như được người ta dựa vào tỷ lệ vàng mà điêu khắc ra vậy. Từ đầu cho đến chân, từ hình dạng của cơ bắp đến vị trí của gân cốt, tất cả không có chút sai lệch nào, hoàn mỹ vô khuyết.

Điểm duy nhất có thể bị coi là khuyết điểm của nam nhân này có lẽ chính là mấy vết sẹo trên cơ thể.

Cả người nam nhân này, từ bả vai đến thắt lưng, chằng chịt không biết bao nhiêu vết sẹo ngang dọc. Những vết sẹo này hầu hết đã khép miệng từ lâu, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra được nguy hiểm mà hắn gặp phải khó lường như thế nào.

Ngoài trừ những vết sẹo cũ, trên cánh tay nam tử lúc này còn đang có một vết thương mới, nhìn thoáng qua tuyệt đối không ngắn hơn một tấc. Vết thương mới này có vẻ khá sâu. Không biết có phải do không xử lý cẩn thận hay không mà lúc này đây, khi nam tử vừa khẽ cử động, miệng vết thương lập tức vỡ ra, máu tươi lập tức chảy dọc xuống theo cánh tay hắn.

Nam nhân này giống như một con rồng nhiều vảy. Một thân chằng chịt những vết sẹo xấu xí không những không phá hủy đi vẻ đẹp của hắn, mà ngược lại chỉ càng khiến hắn trở nên hoang dã, càng thu hút ánh nhìn của bất cứ kẻ nào đến gần.

Yến Xu có chút không nhịn được mà cảm thán, nếu lúc này có Tranh Ca và Cầm Gia ở đây, không chừng nước miếng của hai nàng chảy ra có thể so sánh được với con suối bên cạnh này cũng nên.

Theo cách nói của hai người ấy thì chính là, trừ việc nói về khuôn mặt, nam nhân như thế này chính xác là một cái trạm phát điện sống điển hình, là thứ có thể tỏa ra hooc môn giống đực mạnh mẽ, là kẻ khiến người khác nằm mơ cũng muốn lăn lộn với hắn một lần. Nhưng trong mắt Yến Xu, một thân hình hoàn mỹ như vậy nếu không lây đi làm tiêu bản cho đời sau nghiên cứu thì thật quá đáng tiếc.

Một lát sau, nam nhân kia đã lên đến bờ. Hắn sải bước đến gần con lợn rừng đã ngã xuống, chém đi một đoạn lông thô ráp của nó rồi mạnh mẽ rút chủy thủ ra. Chủy thủ được rút ra mang theo máu tươi văng tung tóe trên mặt đất. Lúc này hắn mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía Yến Xu.

Trong giây lát, bốn mắt chạm nhau.

Yến Xu chỉ cảm thấy ánh mắt của nam tử đối diện giống như ánh sáng gay gắt của mặt trời, chiếu thẳng đến, vô cùng khiếp người. Nhắc đến, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được loại áp lực như vậy.

Ừm, khí thế như vậy cũng rất xứng với thân hình này, không lấy làm tiêu bản hình như cũng không quá đáng tiếc.

So với Yến Xu đơ mặt không có chút cảm xúc nào thì nam tử lại khẽ dừng động tác một chút, không phải bởi vì vết bớt trên mặt làm người ta sợ hãi, mà là vì ánh mắt của tiểu tử đó.

Nói thế nào đây…. Ánh mắt của tiểu tử đó rõ ràng là vô cùng lạnh lùng, nhưng lại nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Không sai, chính là thưởng thức. Ánh mắt đó giống như đang đánh giá một trân bảo vậy, quan sát từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Con mịa nó?

Kể từ ngày hắn bắt đầu chinh chiến trên chiến trường, mang theo vô số binh lính cùng vào sinh ra tử, số kẻ chết dưới kiếm hắn nhiều vô số kể. Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn có sợ hãi, có đề phòng, có kính sợ, có cảm kích, có chán ghét…. Nhưng mà, loại ánh mắt này…. Con mẹ nó, là chưa từng có. Bỗng nhiên hắn cảm thấy rét lạnh!

Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên gầy yếu trước mặt, cố gắng áp cảm xúc kỳ quái trong lòng xuống, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tiểu tử, nơi này gần rừng Lạc Nhật, chẳng mấy chốc sẽ có dã thú xuất hiện. Ngươi một thân một mình như vậy không an toàn đâu.”

Yến Xu cũng không nhanh không chậm đáp, giọng nói như châu như ngọc: “Ngươi cũng đi một mình.”

Nam tử chỉ cảm thấy lồng ngực ứ nghẹn. Hắn từ trên cao nhìn xuống, cằm nâng lên cao: “Lão tử và ngươi giống nhau sao?”

Yến Xu cũng nhìn nam tử kia một lượt từ đầu đến chân, khuôn mặt vẫn luôn không có cảm xúc: “Đúng là không giống.”

Thân thể của hắn cường tráng hoàn mỹ như vậy đúng là tốt hơn cơ thể ốm yếu của mình rất nhiều.

Rõ ràng là được đối phương thừa nhận, nhưng không hiểu sao trong lòng nam tử vẫn có chút khó chịu. Hắn một lần nữa lại cảm nhận được cái loại cảm giác rét lạnh kia ập tới.

“Tiểu tử nhà ngươi thật không biết tốt xấu. Nếu ta không phải vừa lúc ở đây tắm rửa, tiện tay cứu ngươi một mạng, nói không chừng bây giờ ngươi đã là một khối thi thể rồi cũng nên... ”

Nam tử cười mỉa nói, hắn nhìn thằng vào đôi mắt trong sáng lạnh lùng của Yến Xu, bỗng nhiên cảm thấy không nói nên lời nữa. Cuối cùng hắn vẫy tay và nói: “Thôi, suy cho cùng ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử, lão tử cũng lười so đo với ngươi.”

Mắt thấy nam tử trước mặt sắp rời đi, Yến Xu chuyển mắt về cánh tay đang dính đầy máu của hắn: “Vết thương của ngươi vỡ ra rồi.”

Nam tử nghe vậy cũng không có dừng chân, ngược lại giọng nói lại có phần tức giận: “Xem như người có mắt nhìn.”

Yến Xu lấy ra hai cây Bạch Cập và đưa đến trước mặt nam tử kia: “Dùng cái này đắp lên miệng vết thương của ngươi.”

Đúng như lời hắn nói, nếu không có hắn ra tay cứu giúp, có lẽ nàng sẽ phải lao lực một phen, hơn nữa cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Từ xưa đến nay Yến Xu luôn là người ân oán phân minh, đương nhiên nàng càng không muốn mắc nợ kẻ khác.

Cái này coi như là nàng báo đáp ân tình của hắn đi.

“Đây là... Chu Phong Lan?”

Nam tử nhìn thoáng qua hai nhánh bạch cập, chân mày bỗng nhếch lên, giọng nói trầm ấm có chút từ tình lại mang theo một chút nghi hoặc: “Người muốn ta dùng loại hoa dại này đắp lên miệng vết thương?”

Thì ra ở thời đại này, Bạch Cập được gọi là Chu Lan Phong, nam tử kia cũng không biết dược tính của loại thực vật này.

Yến Xu đành giải thích ngắn gọn lại đủ ý cho hắn hiểu: “Phần rễ của nó có tác dụng cầm máu, giảm sưng.”

Nàng vừa nói, vừa đi đến bờ suối nhặt một hòn đá to bằng quả trứng, đặt hai ngọn Bạch Cập dưới một hòn đá nhẵn lớn hơn rồi bắt đầu nghiền nát.

Động tác của Yến Xu cực kì đơn giản lại lưu loát, chẳng mấy chốc, phần rễ của bạch cập đã được nghiền nát vụn.

Nam tử nhìn rõ kỹ thuật của Yến Xu, ánh mắt của hắn chợt lóe lên. Hắn thấy thiếu niên trước mặt xé bỏ một phần vạt áo của mình rồi cho dược liệu đã nghiền nhuyễn vào trong, sau đó đưa đến trước mặt hắn.

Nhưng hắn cũng không có lập tức nhận lấy, mà trái lại, hắn lại giơ cánh tay có vết thương vẫn còn rướm máu về phía đối phương, rất hợp tình hợp lý mà nói: “Vết thương này của ta vì cứu tiểu tử ngươi nên mới trở nên nghiêm trọng như vậy. Dược này ngươi phải tự tay đắp cho ta.”

Yến Xu cũng không phản đối, nàng lặng lẽ đắp dược liệu được nghiền nát lên miệng vết thương của đối phương rồi dùng mảnh vải sạch nhanh chóng cố định lại, tốc độ nhanh nhẹn đến kinh người.

Càng khiến cho nam tử ngạc nhiên hơn là, Yến Xu ngoài có tốc độ siêu nhiên ra thì vết thương được cô băng bó cũng có độ căng chùng vừa phải, hình dáng chỉ tề, sạch sẽ, mảnh vải xếp hàng giống như được đo đạc sẵn. Đừng nói là đám quân y trong quân doanh đó, mà ngay cả đám ngự y trong hoàng cung tinh tế tỉ mỉ làm cũng sợ là không có được kỹ thuật như vậy.

Xem ra lần này hắn nhặt được nhân tài rồi!

Có điều...

Ánh mắt nam tử chợt dừng lại trên hai nhánh Bạch Cập, khóe miệng có chút giật nhẹ. Tiểu tử này có kỹ thuật băng bó tuyệt hảo, nhưng có lẽ cũng không quá hiểu biết về thảo dược nhỉ?

Chỉ là suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, miệng vết thương hắn bỗng dưng truyền đến cảm giác tê dại.

“Thế nhưng... có hiệu quả sao?”

Nam tử cẩn thận cảm nhận sự biến hóa từ miệng vết thương trên tay hắn, ánh mắt loé lên tia khiếp sợ: “Thật không ngờ cỏ Chu Lan Phong này lại là thảo dược, hơn nữa còn có hiệu quả tốt như vậy. Cái này còn hữu dụng hơn cả kim sang dược! Tiểu tử, ngươi thật lợi hại!”

Ánh mắt hắn nhìn Yến Xu càng lúc càng sáng và hùng hổ nói: “Tiểu tử, ngươi xuất thân từ y quán hay phường dược vậy?”

Trong mắt hắn, Yến Xu có chút không giống với đệ tử ở y quán mà nàng hẳn là học đồ ở phường dược liệu. Rốt cuộc nhìn dáng vẻ nàng lúc này cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cũng còn quá nhỏ.

Yến Xu xoay người đi đến con suối rửa tay, sau đó nàng đứng lên và thành thật nói: “Ta là đại phu.”

“Đại phu sao?” Nam tử nghe thấy vậy thì nhướng mày, nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng không chút gợn sóng của Yến Xu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại không có nghi ngờ.

Trên đời này không phải không có ngoại lệ, chỉ bằng chút kỹ thuật mà tiểu tử này vừa lộ ra cũng đã có giá trị hơn đám đại phu bình thường rất nhiều rồi.

Như câu nói: Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Nhưng mà cái cần biết cũng vẫn nên tìm hiểu rõ ràng.

“Nếu là đại phu, vậy bên Cốc Đạo trấn là nhiều nhất. Tiểu tử ngươi có phải ở bên đó đến không?”

“Đúng vậy.”

Câu trả lời cũng quá đơn giản làm nam tử hít sâu một hơi, giọng nói cũng nhấn mạnh hơn một chút: “Nơi này cách Cốc Đạo trấn khá xa, hơn nữa còn là nơi đồi hoang núi vắng, ngươi đến nơi này cũng không thể là vì làm hành y hái thuốc được. Trông quần áo này của ngươi cũng không giống là của bản thân ngươi. Sao vậy, là có chuyện gì à?

“Ta có chuyện phải về kinh thành, trên đường không may gặp sơn tặc, nhưng may mắn tránh được một kiếp. Y phục trên người ta bây giờ là của một kẻ đã chết.” Yến Xu ăn ngay nói thật, một chút cũng không giấu giếm. Chỉ là nàng lợt bỏ thân phận của mình và mấy tình tiết đáng ngờ, có chút tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.

“Tránh được một kiếp?” Nam tử nhìn chằm chằm vào Yến Xu, hai tròng mắt của hắn như hai đợt tia nắng chói chang của mặt trời: “Vậy ngươi trốn đi bằng cách nào?”

Yến Xu thản nhiên nói: “Ta hôn mê.”

Khóe miệng nam tử giật nhẹ, nhưng hắn cũng có chút tin lời nàng nói.

Theo hắn suy đoán, một tiểu tử gầy yếu như vậy không có khả năng một mình đi xa. Nhất định là hắn ta sẽ thuê phu xe đi cùng. Nhưng trên đường không may gặp phải sơn tặc, hắn bị đánh ngất đi, lại còn bị trấn lột quần áo. Mà tên phu xe và mấy tên sai vặt linh tinh đó nhất định có cơ thể cường tráng hơn, và còn thích tiền như mạng nên nhất định sẽ phản khác, như vậy không tránh khỏi bị đổ máu.

Không thể không nói, nam nhân này tự vẽ vời ra câu chuyện, liên tưởng ra đủ loại bằng chứng rất hợp lý. Nhưng vấn đề là ngay từ khi gặp mặt, hắn đã cho rằng Yến Xu là nam tử. Như vậy điểm xuất phát đã sai rồi!

Thật ra cũng không trách được hắn.

Dáng người này của Yến Xu vốn gầy yếu, hơn nữa nàng còn mặc y phục rộng thùng thình, đừng nói là đường nét của nữ nhi, thậm chí đến một đường cong cũng không có, hoàn toàn giống với một tên thiếu dinh dưỡng, lại ở độ tuổi này nên không thể nhìn thấy hầu kết cũng là bình thường. Hơn nữa gương mặt của nàng có một mảnh màu đen, lại thêm búi tóc trên đầu thì thật đúng là không làm người ta sinh ra chút nghi ngờ nào!

Nam tử luôn tự cho là mình đã điều tra ra rõ chân tướng, không khỏi có chút chế nhạo cười tấm tắc: “Thân thể của tiểu tử ngươi cũng thật yếu, nhưng cũng thật may mắn, nếu không sao có thể gặp tứ gia ta được! Nhìn ngươi như vậy có lẽ một cọng lông cũng chưa mọc đi. Sau này ngươi có dự định gì chưa?”

Thấy đối phương có chút hiểu lầm với mình, Yến Xu cũng không sửa lại, nàng không nhanh không chậm nói ra ba chữ: “Ăn no trước.”

Nam tử hỏi tiếp: “Vậy sau khi ăn no thì sao?”

Yến Xu: “Tính sau.”

Lúc này nam tử không nhịn được mà nổi đầy gân xanh trên trán: “Tiểu tử ngươi hông thể nói nhiều thêm vài chữ sao? Có gì mà để tính sau hả? Mặt trời sắp xuống núi rồi, ngươi là chuẩn bị ở đây cho chó sói ăn à. Người nói thẳng luôn đi, ngươi có còn muốn quay về kinh thành không?”

Yến Xu ngước mắt lên nhìn hắn: “Tạm thời là không.”

Nghe được mấy từ này, nam tử cuối cùng cũng có chút vừa lòng. Hắn khí phách nắm lấy cổ tay Yến Xu: “Vậy nếu hiện tại ngươi chưa muốn về kinh thì đi theo ta đi?”

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.