Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y đạo.

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

Chương 13: Y đạo

Buổi sáng ở đèo Đồng Dương thật yên lặng và tráng lệ. Mặt trời đỏ rực xé mây để nhô ra giống như tưới xuống ngọn lửa mới, đốt cháy dãy núi non dài, nhuộm đỏ vàng một mảnh khắp quân doanh.

Lúc này ở vùng đất trống trên đỉnh núi sườn phía bắc nơi đóng quân, Yến Xu mặc một thân y phục màu trắng đứng thẳng lưng, bình tâm tĩnh khí rồi quay người về phía lều đẩy tay. Sau đó, nàng quay qua bên phải đẩy tay, rồi lại xoạc chân đẩy tới, khẽ nhấc chân tung chưởng, nâng cao nắm tay và đầu gối, lắc chân đánh tới.

Nếu các ông lão và bà lão ở công viên kiếp trước nhìn thấy những động tác của nàng thì chỉ lướt qua là biết Yến Xu đang tập bộ quyền chính là quốc túy của Trung Hoa - Thái Cực quyền.

Hai ngày nay, Yến Xu vẫn luôn đắm mình ở y trạm. Đám quân y nhận Đào Nhiên là người cầm đầu sợ nàng quá mệt nên đã cố ý sắp xếp số bệnh nhân cho nàng cũng không nhiều lắm. Mặc dù là vậy nhưng Yến Xu vẫn cảm thấy bất lực và rất mệt mỏi, suy cho cùng vẫn là sức khỏe của thân thể này quá kém.

Bây giờ không có bệnh nhân, Yến Xu liền dậy sớm tập Thái Cực quyền. Bộ quyền pháp chủ ở bình thản, lấy nhu khắc cương, động tác mềm mại châm trãi, liên miên không dứt, cho nên sẽ không có tác động gì quá lớn đến cơ thể, đối với người có bệnh tim đập nhanh thì chắc chắn nó là phù hợp nhất.

Không biết có phải nơi này không khí quá tốt hay không mà sau một hồi làm động tác, Yến Xu lại thấy đan điền ấm áp, cả người sảng khoái, vô cùng thoải mái.

Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Yến Xu trở về doanh trại thì thấy Đào Nhiên và Thập Cẩm đã nhận đồ ăn và đang ngồi ở bàn bên cạnh chờ nàng.

Thấy nàng đi đến, Đào Nhiên lập tức đứng lên, tươi cười rạng rỡ lại mang theo chút thành kính nói: “Yến đại phu, ngươi trở lại rồi à? Ta vừa nhận đồ ăn cho ngươi xong đó, nhân lúc còn nóng thì ngươi mau ăn đi!”

“Cảm ơn, nhưng mà sau này không cần vì ta mà phiền toái như vậy đâu. Ta có thể tự mình đi lấy được.”

Yến Xu rửa tay rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, đợi nàng ngồi xuống rồi Đào Nhiên và Thập Cẩm mới lại ngồi.

“Không phiền đâu, dù sao chúng ta cũng phải đi nhận cơm mà.” Đào Nhiên cười đáp, trong nụ cười có ba phần lo lắng nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thường: “Đúng rồi, hôm qua ta đổi thuốc cho Tưởng tham tướng, hắn ta có hỏi thăm người, nói là muốn gặp mặt ngươi để nói lời cảm tạ.”

Yến Xu không quá quan tâm: “Chỉ là trách nhiệm mà thôi, không cần phải cảm tạ gì cả.”

Thấy Yến Xu chuẩn bị ăn cơm, Đào Nhiên do dự một chút rồi cầm đũa lên, nhưng rồi lại buông xuống, trong đáy mắt có vài phần kích động xen lẫn chờ mong: “Chuyện là….Yến đại phu, chuyện hôm qua ta nói với ngươi, không biết ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta không có ý định thu nhận đồ đệ, xin lỗi.” Yến Xu dứt khoát xin lỗi, giọng nói hơi chậm lại một chút: “Nhưng mà nếu có gì về phương diện y đạo mà ngươi không hiểu và ngươi muốn học thì có thể đến hỏi ta.”

Không sai, qua hai ngày ở chung, Đào Nhiên đã bị y thuật của Yến Xu chinh phục. Người thiếu niên này tuy nhỏ tuổi hơn y nhưng y đạo lại vô cùng thâm hậu, kiến thức uyên thâm, thủ pháp cao siêu. Mỗi khi nhìn nàng xử lý vết thương, Đào Nhiên lại thấy học tập được rất nhiều, quan trọng nhất là nàng còn tinh thông phương pháp khâu tĩnh mạch đầu phụ. Như có câu nói: “làm được đã là thầy”, Đào Nhiên suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hôm qua cũng đề nghị việc kết bái làm thầy.

Đối với Yến Xu, Đào Nhiên đúng là thiên tài khó gặp. Nếu là kiếp trước, không chừng nàng sẽ có vài phần ý định. Nhưng thời đại hiện tại nàng không hiểu biết gì nhiều, thân phận cũng không bình thường, thật sự không thích hợp thu nhận đệ tử.

Nếu đã không thích hợp thì Yến Xu sẽ không rề rà dây dưa.

Không biết có phải vì bị từ chối hay không mà giọng nói của Đào Nhiên cũng nâng cao hơn một chút, có vẻ vô cùng kích động: “Y đạo là không dễ dàng truyền lại. Nếu ngươi không cho ta bái ngươi làm thầy thì sao ta có thể học y thuật của ngươi được chứ?”

“Y đạo không thể dễ dàng truyền dạy?”

Yến Xu vẫn luôn đơ mặt, lần đầu tiên có chút nghiêm túc: “Ta không biết là ai đã đặt ra quy định này, nhưng đây không phải y đạo của ta.”

Đào Nhiên buột miệng thốt lên: “Vậy y đạo của ngươi là cái gì?”

“Y nhân trị bệnh, cứu chết chữa thương.”

Chỉ tám chữ vô cùng đơn giản và dứt khoát nhưng lại làm Đào Nhiên chấn động vô cùng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng không chút bụi trần như tuyết đầu mùa, chút mất mát trong lòng y cũng giảm bớt vài phần, cả người như rơi vào trầm tư.

Thấy không khí có chút ngưng trệ, Thập Cẩm xoay tròng mắt, vội vàng rót một tách trà đưa đến trước mặt Yến Xu: “Yến đại phu, uống chút trà đi! Đây là sư phụ của ta cố ý mang từ bên ngoài về. Thơm lắm đấy!”

Thập Cẩm không giống với sự phụ Đào Nhiên của mình, hai ngày ở chung này hắn ta hiểu được cái gì gọi là nhìn người không thể xem tướng mạo. Bây giờ hắn ta rất ngưỡng mộ Yến Xu và cũng không có gì không vui với ý định bái sư của sư phụ mình, ngược lại hắn còn rất ủng hộ. Chỉ là sư phụ hắn có tính tình tự cao, đối nhân xử thế cũng là theo khuôn sáo cũ. Hai người này ngàn vạn đừng có xích mích gì với nhau mới được.

Đang lúc Thập Cẩm không ngừng cố gắng làm bầu không khí khôi phục lại thì có một nam tử mặc áo gấm đại ngọc xuất hiện ở ngoài cửa.

“Quấy rầy mọi người rồi!”

Bởi vì quân trại quá rộng mở, người kia đi thẳng rồi dừng lại trước bàn: “Yến đại phu, tại hạ là Vân Hạ, là người của Vân Vương phủ. Đại phu đi theo thế tử nhà chúng tôi bị nhiễm phong hàn. Vừa lúc thế tử muốn ra ngoài một chuyến nên muốn để Yến đại phu đi theo cùng.”

Yến Xu liếc mắt nhìn qua, mặt vô biểu tình nói: “Vị thế tử kia bây giờ không khỏe sao?”

Không ngờ nàng sẽ đột ngột hỏi như vậy, Vân Hạ hơi dừng một chút: “Điều này thì không có.”

Yến Xu thu lại ánh mắt: “Vậy thì chờ ta ăn sáng xong rồi đi.”

Cái gì?

Vân Hạ còn tưởng là mình đã nghe nhầm.

Người này không phải là một nữ tử sao? Một nữ tử nghe được danh hào của thế tử nhà bọn họ lại không hề có chút xúc động nào mà còn chỉ lo ăn cơm. Thật sự không hợp lẽ thường! Cho dù kiến thức nàng có hạn hẹp đến đâu, chưa từng nghe danh tiếng của thế tử bọn họ ở kinh thành thì chỉ cần thân phận thế tử Vân Vương thì một quân y nhỏ bé cũng không nên thờ ơ mới đúng.

Tác động quá lớn làm Vân Hạ ngây người một lúc lâu rồi mới xem như hồi phục tinh thần lại, hắn ta nghiến răng nói: “Yến đại phu có thể đến chỗ chúng ta dùng bữa. Thức ăn của Vân Vương phủ tốt hợp quân doanh này nhiều.”

Yến Xu không chút dao động: “Ăn uống quá cẩn thận thì sức khỏe sẽ dễ suy yếu. Vẫn là lợn rừng ở đèo Đồng Dương hợp khẩu vị của ta hơn.”

Nói đến đây, hai ngày nay đoàn quân y cũng rất vất vả, cho nên thịt lợn rừng được tướng quân của bọn họ mang về được trại hậu cần đưa phần lớn đến cho đoàn quân y bọn họ hưởng dụng. Ngay cả sáng sớm cũng có một chén canh phổi heo nóng hầm hập chứ nói gì đến bữa trưa bữa tối. Bữa nào cũng đều có món ăn.

Vân Hạ nghe xong lời này bỗng cảm thấy quen thuộc đến kỳ là, hình như hắn ta đã nghe được lời này ở đâu đó rồi thì phải.

Không đúng! Đây không phải điều quan trọng!

Quan trọng là vậy mà nàng lại từ chối!

Bất đắc dĩ, Vân Hạ chỉ có thể khai ra vị đại lão kia: “Yến đại phu, đây là do Lăng tướng quân của các ngươi sắp xếp!”

Yến Xu vẫn vô biểu cảm: “Vậy ngươi đi tìm hắn đi!”

Vân Hạ che lại lòng ngực đau đớn, không thể làm gì, chỉ có thể tức giận hất áo ngồi xuống: “Được, ta ở đây chờ Yến đại phu dùng bữa xong!”

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan

Truyện Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.