Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan thư thiết khoán bia. (1)

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Tần Tiêu cảnh giác liếc mắt nhìn hắn, xem hắn giống như không phải nói dối, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi thật sự không biết?

- Khụ...

Kim Lương Phượng xấu hổ ho khan một tiếng:

- Chuyện Hình Trường Phong ta tự nhiên là biết. Nhưng hắn không muốn ta cho ngươi biết, ta dĩ nhiên là không nói ra. Nhưng ngươi nói vương gia gì đó, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.

Tần Tiêu gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ:

- Kết Tử Châu Đầu lớn như vậy, nếu như có người muốn lên đảo hắn đương nhiên khó thể nhìn thấy. Hơn nữa hôm nay lại có nhiều khách thương cùng đến, Lý Trọng Tuấn muốn lên đảo cũng thật dễ dàng, vị thái tuế ngày xưa, thái tử bị phế, vương gia bị lưu đày, hôm nay vì sao lại xuất hiện ở đây?

Còn đang nghi hoặc, chợt nghe được thanh âm Dương Ngọc Hoàn vang lên ngoài cửa:

- Người kia thật sự là kỳ quái nha! Luôn hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, nói những lời thật kỳ cục, còn nhìn chằm chằm muội đâu! Muội không thích hắn nên chạy về đây. Tứ nương, chúng ta đi nơi khác bắt cua đi!

Tần Tiêu không khỏi sửng sốt, Dương Ngọc Hoàn cũng đã gặp hắn, xem ra là sự thật!

Tần Tiêu về tới trong đạo quan, để Kim Lương Phượng đi xử lý chuyện thu tiền sổ sách, tự mình đi ra. Mới đi ra khỏi đạo quan, quả nhiên liền thấy được thân ảnh vô cùng quen thuộc của Lý Trọng Tuấn!

Lý Trọng Tuấn cũng đang đi về hướng đạo quan, liếc mắt nhìn thấy Tần Tiêu, ngây ngẩn cả người, thập phần kinh ngạc nhìn bộ trang phục nông phu của hắn, buột miệng:

- Tần huynh đệ?

Là hắn!

Thật sự là hắn!

Tần Tiêu không nhịn được có chút kích động, bước nhanh tới trước lớn tiếng nói:

- Bình Vương điện hạ!

Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn giãn ra cười to, hàm râu run lên theo gió, khóe mắt lộ rõ nếp nhăn, vui vẻ kêu lên:

- Thật sự là Tần huynh đệ! Đã lâu không gặp ah!

Tần Tiêu vội vàng lấy ra rượu ngon trong phòng lão đạo sĩ Kim Lương Phượng mà hắn trân quý đã lâu, lôi kéo Lý Trọng Tuấn, hai người cười ha ha đi lên một con thuyền bơi ra giữa sông.

Rượu ngon phải gặp được tri kỷ.

Rượu tinh thuần rơi vào trong chén, hương thơm bốn phía. Hai người cụng chén, uống cạn, sau đó lại thư tâm cười to.

Tần Tiêu vừa rót rượu cho Lý Trọng Tuấn vừa nghi hoặc hỏi:

- Vì sao vương gia lại tới Trường Cát, còn đi lên hòn đảo này?

Lý Trọng Tuấn cười híp mắt nói:

- Tần huynh đệ, ngươi đừng tiếp tục mở miệng gọi là vương gia, nghe được làm lòng ta thật không thoải mái! Nếu như không để ý, gọi ta huynh đệ, như vậy sẽ làm ta dễ chịu hơn!

Tần Tiêu suy nghĩ, cảm thấy có đạo lý. Một vị thái tử mắc nạn luôn bị người gọi là vương gia, thật sự có chút không hay, vì vậy sang sảng nói:

- Được, huynh đệ tốt, ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại tới đây!

- Tự nhiên là làm việc cho hoàng đế bệ hạ.

Lý Trọng Tuấn có chút tự giễu cười nói:

- Như thế nào, không thể tưởng được đi?

Tần Tiêu hiểu ý mỉm cười:

- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi nói thẳng đi, có phải lại liên quan tới ta?

- Có chút quan hệ, không hoàn toàn bởi vì ngươi, ngươi nghe ta nói tỉ mỉ.

Lý Trọng Tuấn nói tiếp:

- Một năm trước hoàng đế bệ hạ thân lâm Thương Châu tiếp kiến ta. Sau đó nhận ta đến Lạc Dương an cư, cuối cùng không còn bị lưu đày, vượt qua ngày an nhàn.

- Ân, vậy thật tốt.

Trong lòng Tần Tiêu cao hứng, đồng thời cũng có chút bội phục trí tuệ cùng khí phách của Lý Long Cơ. Thái tử tiền nhiệm bị phế, hắn lại không e ngại đón trở về, đủ thấy được Lý Long Cơ là người không câu nệ tiểu tiết hơn nữa còn trọng tình nghĩa. Bằng không đổi lại là vị hoàng đế nào có lòng dạ độc ác một chút, một phế thái tử có thể mang tới tai họa ngầm cho mình như Lý Trọng Tuấn, tốt nhất là ném đi thật xa, nếu giết cũng là hiện tượng bình thường.

Lý Trọng Tuấn khẽ cười:

- Ở bên ngoài lưu đày hai ba năm, ta xem như chuyện gì đều buông ra. Lúc trước nghe tin tức phụ hoàng băng hà, ta thật sự đau lòng muốn chết, cơ hồ muốn tự sát. Về sau...nhiều chuyện xảy ra, ta dần dần thông hiểu. Nhưng lại bắt đầu dốc lòng lễ phật tu tâm dưỡng tính. Huynh đệ ngươi xem xem, bây giờ không phải có vài phần hương vị của người xuất gia sao?

Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:

- Thôi đi ngươi, muốn làm hòa thượng cũng là hoa hòa thượng. Ngươi nên chuyên tâm làm vương gia của ngươi đi thôi!

Lý Trọng Tuấn ha ha cười:

- Mấy tháng trước hoàng đế bệ hạ giá lâm Lạc Dương, đặc biệt tới phủ của ta tụ lại, chúng ta uống rượu cả đêm. Cuối cùng bệ hạ nói, hắn luôn có một tâm bệnh, chính là Tần huynh đệ đang ở Đàm Châu...Huynh đệ, không phải ta nói ngươi ah, vì sao ngươi lại giống như một hài tử tức giận lên thì từ quan đây?

Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu xua tay, đem câu kế tiếp nuốt trở xuống.

Tần Tiêu lắc đầu cười khổ:

- Ảo diệu cùng đạo lý bên trong, nói tới thật quá dài, vì vậy không cần nói cũng được. Ngươi cứ nói đi, ngươi tới nơi này để làm chi?

- Lập bia!

Lý Trọng Tuấn lời ít ý nhiều.

- Đan Thư Thiết Khoán Bia!

Lý Trọng Tuấn ngửa đầu uống cạn chén rượu, lớn tiếng nói:

- Nói thật, đương kim bệ hạ đúng là một người ý chí rộng lớn có tín có trách nhiệm. Huynh đệ, ngươi còn nhớ mấy năm trước, phụ hoàng ban cho ngươi “Đan Thư Thiết Khoán” sao?

Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc:

- Nhớ rõ, làm sao vậy?

Lý Trọng Tuấn mỉm cười, trịnh trọng đặt chén rượu lên bàn, chân thành nói:

- Bệ hạ cho ta tới tìm ngươi, xuất ra Đan Thư Thiết Khoán Bia, sau đó bắt chước kiểu dáng của nó, lập một Đan Thư Thiết Khoán Bia cao một trượng, dày một xích dựng lên tại Kết Tử Châu Đầu!

Trong lòng Tần Tiêu khẽ run lên:

- Làm vậy là có ý gì? Làm cho người trong thiên hạ đều biết tiên hoàng Trung Tông từng ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán cho ta sao? Thứ kia, nói trắng ra chỉ là một bảng quảng cáo vô dụng...Đám người Trương Giản Chi ngày trước bị giáng chức đuổi ra Trường An, không phải cũng từng được ban thưởng sao, kết quả còn không phải như vậy...

Ánh mắt Lý Trọng Tuấn sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Tiêu:

- Huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ gì?

Tần Tiêu ngây ra, tự giễu cười nói:

- Không có gì. Chỉ là...cảm giác có chút ngoài ý muốn thôi. Hoàng đế làm như vậy, rốt cục lại có ý gì đây?

Lý Trọng Tuấn như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, chậm rãi nói:

- Thánh ý khó dò thôi, ta làm sao có thể biết đây? Nhưng Tần huynh đệ là người thông minh nhạy bén như thế, không khó nghĩ ra nguyên nhân bên trong đi?

Tần Tiêu không khỏi lâm vào trầm tư.

Lúc trước sở dĩ từ quan rời đi Trường An, một nguyên nhân trọng yếu là bởi vì bản thân mình thật sự công cao chấn chúa, hơn nữa thế lực trong tay quá lớn, khó tránh bị tân hoàng đế kiêng kỵ. Bởi vì tình thế cần giữ mình, hắn bất đắc dĩ trở thành lính đào ngũ.

Đương nhiên, cũng do nhân tố cảm tình khác...Hiện giờ, Lý Long Cơ lại phái phế thái tử Lý Trọng Tuấn đến lập Đan Thư Thiết Khoán Bia... Xem ra hắn là thật sự tỏ vẻ thành ý của mình. Thứ nhất ngay cả phế thái tử tiền nhiệm hắn cũng có thể đón về bên người, đủ thể hiện lòng dạ rộng rãi của hắn.

Bạn đang đọc Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên của Tầm Hương Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.