Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Tuyết Trường Đao Bích Thượng Ngâm. (1)

Phiên bản Dịch · 1493 chữ

Đi tới Đàm Châu đã được ba năm, một nhà ba người ở lại trang viện nằm dưới thôn xóm chân núi ở Nhạc Lộc thôn Trường Cát huyện, trở thành đại thiện nhân trong thôn. Dù sao có nhiều tiền, tùy tiện lấy ra một chút tiếp tế quê nhà đương nhiên nhận được lời khen ngợi. Gia đình Tần Tiêu ở đây sinh sống ba năm, chưa bao giờ gây hấn với bất luận kẻ nào, quan hệ với láng giềng tốt vô cùng, chẳng khác gì là thân thuộc.

- Nơi này dân phong thật là thuần phác, ta thích!

Tần Tiêu nhắm mắt lại, gảy nhẹ dây đàn, miệng ậm ừ ca khúc “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu”, cũng không biết là vì sao, trước kia thường xuyên chơi thuyền câu cá ca hát, nhưng ngày hôm nay đặc biệt có cảm giác, giống như nhớ lại tình cảnh ba năm trước rời khỏi Trường An.

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu thở dài một tiếng xoay người ngồi dậy, dứt khoát lớn tiếng quát lên:

- Biển cả cười, cuồn cuộn hai bờ sóng triều, chìm nổi tùy lãng nhớ sáng nay..ai nha, cần câu của lão tử!

Đây chính là cần câu mà Đại Đầu thích đâu, nếu bị tiểu tử kia biết mình đánh mất của nó, chắc sẽ khóc tới chết đi! Tần Tiêu đang chuẩn bị xoay người nhảy vào trong nước vớt lên, lại nghe sau lưng vang lên tiếng kêu to:

- Tần lão đệ, còn không lên đảo sao?

Tần Tiêu nhìn lại, Kim Lương Phượng phiêu phiêu nhược tiên đứng trên bờ tiểu đảo, cười a a nhìn hắn chào hỏi.

Trong lòng Tần Tiêu chợt nói thầm:

- Không nghĩ tới lại trôi qua Kết Tử Châu Đầu, xem ra ta đã nằm lâu thật ah! A nha, cần câu..hoàn toàn không có!

Tần Tiêu xoay người nhìn Kim Lương Phượng mắng to:

- Ngươi a, đều do ngươi làm ta sợ, làm hại ta đánh mất cần câu của đứa con, ngươi phải đền cho ta!

Dứt lời Tần Tiêu đứng lên, thật cẩn thận đem tiêu vĩ cầm bỏ vào khoang thuyền, sau đó cầm mái chèo bơi về hướng đảo.

Kim Lương Phượng đứng ở bờ đảo vuốt râu cười dài, cười ha ha nói:

- Thật không ngờ ah, đại tướng quân uy chấn thiên hạ cũng sẽ giống như hài đồng đùa giỡn lưu manh, tìm bần đạo dọa dẫm một cần câu cá. Việc này nếu rơi vào trong mắt những người ngày trước, bọn hắn còn không choáng váng sao!

Tần Tiêu bơi tới bờ đảo, buộc dây neo, đi chân trần bước tới chỗ Kim Lương Phượng, ra vẻ tức giận nói:

- Lỗ mũi trâu, nếu ngươi nhắc lại việc này ta sẽ trở mặt! Ha ha, hôm nay tới thật đúng là không khéo ah, cây quýt tại Kết Tử Châu Đầu chín rồi, một chút để ta hái về cho lão bà đứa con nếm thử!

Kim Lương Phượng cất tiếng cười to, đưa ra ba ngón tay:

- Ba văn tiền một cân! Đừng tưởng rằng ngươi đưa ta Kết Tử Châu Đầu là có được đặc quyền, cho tới bây giờ bần đạo luôn đối xử bình đẳng!

Kim Lương Phượng nhìn Tần Tiêu, híp mắt, trong lòng buồn cười. Xem hắn mặc thanh bố thô y, nửa thân dưới cũng là quần vải bố lộ bắp chân, bên hông tùy ý thắt một dây lưng, đi chân trần, trang phục chẳng khác gì một ngư dân. Nhưng chỉ cần xem kỹ lại, y phục của hắn không có mụn vá cũng không có vấy bẩn, chân cũng không chai sạn, có thể nhìn ra được hắn không phải ngư dân bình thường. Hắn chỉ là rảnh rỗi thích giả dạng chơi thuyền trên sông, cách năm ba ngày lại đi tới Kết Tử Châu Đầu thăm viếng một lần.

Hai người sóng vai đi vào một rừng quýt, Tần Tiêu tùy tiện hái xuống một quả quýt lột vỏ liền ăn, hoàn toàn không để ý hình tượng. Kim Lương Phượng ha ha cười nói:

- Tần lão đệ, ngươi thật sự dự tính đặt chân ở lại Nhạc Lộc thôn Trường Cát huyện cả đời sao?

- Đúng rồi, có gì không tốt sao?

Dưới cằm Tần Tiêu mơ hồ một mảnh râu quai nón, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa:

- Lão tử tiếp tục thử một quả! Mùi vị không tệ ah, năm nay quả quýt đầu mùa thu hoạch rồi!

Kim Lương Phượng cười nhẹ, biết Tần Tiêu muốn đổi đầu đề, cũng nói theo ý tứ của hắn:

- Phải đó, thu hoạch so với năm trước tốt hơn rất nhiều. Qua vài ngày ra đảo mời dân phu tới giúp hái xuống chở đi. Đại thiện nhân, có phải lại định bố thí một ít ra ngoài hay không?

- Quy củ cũ, vật tặng cho ngươi chính là của ngươi, nếu ta cần sẽ bỏ tiền ra mua!

Tần Tiêu ăn thêm một quả quýt, không khỏi ợ một tiếng, chép miệng nói:

- Hương vị thật tốt!

Kim Lương Phượng mời hắn đến tiểu đạo quan của mình, đưa cho hắn một đôi giày rơm mang vào chân. Hai người đi tới hậu viện trong đạo quan, nơi đó đặt một chiếc đỉnh đồng, khói nhẹ phơ phất, hai tiểu đồng đang châm củi quạt lửa, trông coi đồng đỉnh.

Tần Tiêu bĩu môi nói:

- Lại mân mê những trò này sao, thật không biết có hữu dụng hay không. Nếu như thật sự luyện ra được thần đan, chẳng phải mọi người đều có thể thăng tiên.

- Cho dù không thể thành tiên, cũng có thể cường thân kiện thể đi.

Kim Lương Phượng mỉm cười lấy ra một chiếc hộp đưa cho Tần Tiêu:

- Cầm đi đi, suốt một năm thời gian xem như có thể thành, ngươi thử xem hiệu quả.

- Ai nha, quả nhiên là vật gì đi tới trong tay Kim tiên sinh đều có thể biến thành thần kỳ!

Tần Tiêu cười ha ha tiếp nhận, lấy ra một đồ vật có thể co duỗi, tấm tắc tán thán:

- Quả nhiên là tài nghệ tốt! Ai có thể nghĩ ra một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu còn là một thợ thủ công khéo tay đâu!

Kim Lương Phượng dở khóc dở cười vuốt râu lắc đầu:

- Ngươi đang thổi phồng ta hay đang tổn hại ta đây?

Tần Tiêu mở ra món đồ vật bằng thiết đồng kia, đặt lên mắt nhìn ra xa xa, không khỏi lớn tiếng kêu lên:

- Ha ha, lão tử chứng kiến lão tứ đang sờ mông vợ hắn đâu! Rốt cục thành công rồi, thật sự là rất tinh tế!

- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ nhớ nhìn, nơi đây còn có hài đồng, ngươi còn nói năng lỗ mãng như vậy!

Kim Lương Phượng đoạt lại thiết đồng:

- Ai, thật sự là tính tình phóng đãng không biết tự chủ!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Lão mũi trâu, ngươi không nghĩ tới đi, ngươi luyện đan ra rác rưởi, lại có được diệu dụng như vậy. Vật này gọi là “Vọng Nhãn Kính”, cần có loại “thủy tinh” trong lò luyện đan mới có thể chế ra!

Kim Lương Phượng cũng đặt lên mắt nhìn xa xa, gật đầu nói:

- Kỳ thật từ ngày luyện đan liền thường xuyên nhìn thấy đồ vật này. Chẳng qua không có ai biết nó còn có diệu dụng như vậy, cứ ném bỏ, có chút xinh đẹp thì lấy đi làm đồ trang sức. Tần lão đệ, ý nghĩ quỷ quái của ngươi đúng thật là nhiều ah! Chúng ta thử làm lại lần nữa xem!

Tần Tiêu đoạt lại “Vọng Nhãn Kính” trong tay Kim Lương Phượng, đi theo hắn vào trong một thạch thất. Kim Lương Phượng từ trong một hòm thiết có khóa lấy ra một cái chai đen nhánh, thật cẩn thận đưa cho Tần Tiêu, dặn dò cẩn thận:

- Nhớ cẩn thận, vật này là đại hung vật nha!

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Còn cần ngươi dặn dò, ta là chuyên gia chơi mấy thứ này, chỉ vì không có thời gian chuyên tâm nghiên cứu, cũng không tìm được tài liệu thích hợp. Chỗ luyện đan của lỗ mũi trâu ngươi đây, đồ vật thật sự là đầy đủ, vật gì cũng có. Không nói nữa, thử xem uy lực một chút!

Dứt lời tìm một kíp nổ thật dài cắm vào trong bình, đi ra khỏi thạch thất tới cạnh bờ sông. Dùng lửa châm, Tần Tiêu nhanh chân chạy nhanh về phía sau, còn nhanh chóng nằm rạp sau một dãy đá lớn.

Bạn đang đọc Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên của Tầm Hương Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.