Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò khôi hài đã kết thúc

Phiên bản Dịch · 1485 chữ

Nghĩ đến đây Tần Tiêu rung động trong lòng, hắn khó có thể tưởng tượng nữ nhân có dã tâm và lòng tham như Võ Tắc Thiên, nhưng mà năng lực không đủ làm hoàng đế như nàng ta xuất hiện, thiên hạ sẽ thành cái dạng gì? Võ Tắc Thiên không chỉ có quyền lực cùng tham lam, đồng thời ở phương diện trị quốc rất có năng lực. Nhưng mà Thái Bình công chúa thì sao? Chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ làm qua một ít chuyện chính trị mà thôi, chỉ tranh giành quyền lực và lợi ích...

Ra khỏi Huyền Vũ môn, nhìn thấy trên đường cái Chu Tước người đi lại hối hả như lúc trước, những người này nào biết đâu rằng trên triều đình đang xảy ra đại sự to lớn.

Tần Tiêu mang người tuần tra Trường An cửu môn. Phát hiện quả nhiên nhiều người lạ mặc thủ thành. Nam nha đô đốc Tiết Sùng Giản cáo bệnh ở nhà trốn không gặp người.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm bồn chồn, xem ra Tiết Sùng Giản thời gian lâu không ra ngoài. Trước khi bị hoàng đế đánh đòn, hiện tại đang bị kẹp ở giữa Lý Long Cơ cùng Thái Bình công chúa, đành phải cáo bệnh trở về nhà.

Tần Tiêu đã ngửi được khí tức khẩn trương lúc này, đây là điềm xấu đại chiến sắp bộc phát!

Đô thành Trường An chẳng lẽ lại trải qua huyết tẩy lần nữa sao? Tần Tiêu cảm giác bất đắc dĩ và tức giận, Thái Bình công chúa chỉ vì lợi ích của mình. Muốn cho cả đế đô, cả Đại Đường lâm vào chiến loạn lần nữa, tự giết lẫn nhau và tổn thương nguyên khí! Mặc kệ nàng trước kia cống hiến thế nào. Nếu làm ra chuyện như vậy thì khó thoát cái chết.

Tần Tiêu đi tuần tra cửu môn một lần, lần nữa trở lại hoàng cung thì tin tức kinh thiên từ Lý Đán truyền ra, hắn rõ ràng đáp ứng thoái vị, cho Lý Long Cơ đăng cơ!

Cả hoàng cung đều sắp điên!

Trong đầu Tần Tiêu lập tức hiện ra gương mặt tức giận phát điên của Thái Bình công chúa, nàng bỏ bao công sức muốn phế Lý Long Cơ, thậm chí không tiếc uy hiếp hoàng đế hoặc lập đông cung khác, hoặc là thối vị nhượng chức. Nàng không nghĩ tới không có người nào bất lực tới mức lại nhượng chức hoàng đế.

Cho dù Lý Đán nhu nhược đến bỏ đi, nhưng mà không bao giờ bỏ chức hoàng đế. Phế bỏ đông cung Lý Long Cơ đã thành chuyện chắc chắn. Nhưng mà khiến cho nàng dở khóc dở cười, phiền muộn đến muốn đập đầu vào tường là Lý Đán lại thoái vị, làm cho Lý Long Cơ đăng cơ bởi vì cái nàng gọi là ‘trời giúp’ cùng ‘thần dị’!

Tần Tiêu muốn cười, nhưng mà hắn cười không nổi. Lúc này thời điểm hắn nên cảm giác, Lý Đán thật sự là hoàng đế siêu cấp, có thực lực trang bức siêu cường! Thái Bình công chúa náo lớn như thế làm hắn xuống đài, kỳ thật hắn đã sớm muốn bỏ không làm hoàng đế, cho Lý Long Cơ thượng vị. Thái Bình công chúa bức như thế vừa đúng lúc cho hắn bậc thang, hắn lập tức đi xuống.

Thật không ngờ trong cung tranh đấu hoàng quyền ngươi sống ta chết, rõ ràng lại có hí kịch như vậy!

Tần Tiêu có chút ngẩn người ngồi trong chính sảnh Hoàng Thành Ngự Suất Ti, vô ý thức gõ mặt bàn, thỉnh thoảng cười mỉa, cười ngây ngô, khiến cho Phạm Thức Đức cho rằng Tần Tiêu không bình thường..

Tảo triều hôm nay cho tới trưa. Thái Bình công chúa xa giá rời đi, lập tức đi tới phủ Trấn Quốc Thái Bình công chúa phủ. Không có ai nhìn thấy Thái Bình công chúa trong xe có biểu lộ gì. Tần Tiêu suy nghĩ, nếu đổi mình hiện tại là Thái Bình công chúa, chuyện cần làm nhất là đập nát đồ vật phát tiết.

Tự cho là tuyệt chiêu không chê vào đâu được! Thái Bình công chúa như càng không ngờ Lý Đán ngu xuẩn tới bỏ đi như vậy, rõ ràng tình nguyện thoái vị cũng không phế đông cung.

Dùng hoàng cung Chu Tước môn làm giới tuyến, ngoài cửa là dòng người náo nhiệt của thành Trường An, các dân chúng hồn nhiên chưa phát giác ra chuyện này, vẫn đang trải qua hỉ nộ ái ố như bình thường. Trong Chu Tước môn thì như có khối thiên thạch nện xuống, trong không khí hào khí khẩn trương và áp lực, mỗi người đều rụt cổ bước nhanh, giống như gió thu quá lạnh nên không ai nói gì.

Lý Long Cơ muốn đăng cơ, muốn làm hoàng đế? Trong đầu Tần Tiêu có cảm giác không chân thực! Đây là trò khôi hài?

Hoàng Trùng đưa tới một bàn đồ ăn cho Tần Tiêu, Tần Tiêu không có chạm vào, khoát khoát tay cho hắn lui xuống, cẩn thận suy nghĩ thì chuyện này chỉ có đi tới đông cung gặp Lý Long Cơ một lần mới hiểu được.

Tần Tiêu bảo Hình Trường Phong cùng Thạch Thu Giản mang người. Đi dò xét một vòng, cẩn thận phòng ngự các nơi, chính mình lẻ loi một mình đi đông cung.

Trên đường cái của hoàng cung quạnh quẽ, không sai biệt lắm là người trốn đi các nơi, đang ở cửa nhìn ra bên ngoài. Ở cửa đông cung Tần Tiêu nhìn thấy Lý Long Cơ xe ngựa trận pháp đón đầu. Quách Tử Nghi mang theo hai nghìn thiết giáp bao quanh đông cung của Lý Long Cơ!

Sắc mặt Lý Long Cơ tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, thoáng cái nhìn qua Tần Tiêu, vung tay với hắn, bản thân hắn không quay đầu đi tới ngự thư phòng ở Minh Đức Điện. Tần Tiêu yên lặng đi theo sau hắn, cùng đi vào thư phòng. Cao Lực Sĩ chào đón, Lý Long Cơ nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ:

- Đi gọi Trương Cửu Linh!

Toàn thân Cao Lực Sĩ run lên, chạy nhanh ra ngoài.

Tiến vào thư phòng. Tần Tiêu vừa trở tay kéo cửa lại, Lý Long Cơ nổi điên quét sạch đồ trên bàn, giấy bút mực và một đống lớn đồ vật rơi xuống.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Hắn giống như dã thú ngày đó, hắn bắt đầu nện đồ như mưa.

Đồ cổ bình hoa, ngọc khí kỳ lân, chén rượu, chậu hoa chạm khắc gỗ, đàn cổ sáo ngọc, toàn bộ bị ném trên mặt đất, âm thanh đùng đùng vang lên không dứt.

Tần Tiêu hờ hững đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn qua Lý Long Cơ làm như vậy, thỉnh thoảng còn tránh mảnh vỡ bay tới, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: Thái Bình công chúa, ngươi quả thực không còn cách cứu rồi. Những vật này nện xuống chính là một ít ân nghĩa và tình nghĩa củ của Lý Long Cơ với ngươi, chúng không còn sót lại gì.

Từ động tác của Lý Long Cơ thì hắn đúng là vô cùng tức giận! Trước mắt nếu có Thái Bình công chúa xuất hiện ở đây thì hắn chắc chắn sẽ liều lĩnh xông tới xé nát nàng ra.

Trương Cửu Linh đến, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng đập mạnh trong phòng thì buồn bực không lên tiếng, chờ Lý Long Cơ phát tiết hoàn tất xong, hắn chưa từng gặp qua Lâm Truy Vương hào hoa phong nhã, Sở vương, thái tử Lý Long Cơ sau khi biết mình sắp làm hoàng đế lại tức giận như vậy, quả thực biến thành người khác.

Lý Long Cơ cuối cùng không có khí lực, hắn như bùn nhão ngồi lên mặt ghế, nhìn qua nóc nhà thở hỗn hển.

Tần Tiêu nhẹ nhàng kéo cửa ra cho Trương Cửu Linh tiến vào. Hai người bước lên đồ vật lộn xộn, chậm rãi đi đến bên gười Lý Long Cơ.

- Thái tử điện hạ...

- Đừng gọi ta là thái tử!

Lý Long Cơ vun tay lên, giống như sắp kích động.

- Các ngươi hẳn là không biết sao, ta sắp làm hoàng đế, hoàng đế! Hoàng đế! Hoàng đế có biết không?

Âm thanh của Lý Long Cơ càng lúc càng lớn, giống như muốn phát tiết oán hận trong lòng. Sau đó hắn như bóng da bị xẹp ngồi xuống. Có lẽ người khác không hiểu làm hoàng đế còn không tốt sao, tại sao tức giận?

Bạn đang đọc Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên của Tầm Hương Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.