Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

92:thiên Thiên Đỗ Phường

1835 chữ

Hán tử mũi cao bước tới trước cửa Thiên Thiên đỗ phường, vén rèm đi vào bên trong. Còn chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thì đã nghe thấy tiếng người nói, cười ồn ào, trong đó còn chen cả tiếng đánh bài. Hắn đảo mắt một vòng, bên cạnh cửa có năm hán tử cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là bảo vệ của đỗ trường. Ai muốn gây sự ở đây, bọn chúng sẽ phụ trách đánh đuổi. Đỗ trường này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nói nó không lớn là vì diện tích của nó. Hán tử mũi cao từng vào Thiên Hạ Hào đỗ phường ở kinh sư, nơi đó mới gọi là hùng vĩ, chỉ một đại sảnh đã chiếm trọn vài mẫu đất, càng không cần nói tới các phòng và mật thất bên trong. Đỗ phường này cùng lắm cũng chỉ có bảy, tám cái bàn, cũng không chiếm nhiều diện tích. Nói nó không nhỏ, đó là vì đỗ phường này sòng bạc không ít, vừa có bài cửu, vừa có trịch đầu tử, cược tiền đồng, hồng hắc thiên cửu bài, thậm chí ở bên trong phòng còn đang bày một bàn ma tước. Bài ma tước chính là mạt chược thời nay, còn gọi là mã điếu. Nghe nói là do cuối thời Minh đầu nhà Thanh, một người tên là Vạn Bỉnh Điều đã phát minh ra. Người này rất tôn sùng những hảo hán Lương Sơn dưới ngòi bút của Thi Nại Am, đã dùng các câu truyện trong thuỷ hử đem vào trong mạt chược. Ông ta đem các vị anh hùng trong Thuỷ Hử dung hoà vào trong một trò chơi. Ma Tước có 108 quân bài cơ bản, ẩn dụ 108 vị hảo hán, như 9 lá trong bài so sánh với Cửu văn long Sử Tiến, quân dố hai là Song tiên Hô Diên Chước, Nhất đồng chính là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ. Thời vua Anh Tông nhà Minh, bài ma tước đã rất lưu hành ở địa phương, càng xuất hiện nhiều hơn ở các đỗ trường. Về sự ra đời của bài ma tước, có rất nhiều truyền thuyết, rốt cuộc nó xảy ra vào thời nào, cũng chưa có một kết luận rõ ràng. Nhưng ít nhất là trong dân gian, trò chơi này đã lưu truyền từ rất sớm. Hán tử mũi cao chỉ xem xét một lượt, đã nhìn thấy người mà hắn muốn tìm. Người đó đang ngồi ở phía nam bàn mạt chược, trong đám người có thể nhìn thấy gáy hắn nhô lên, vô cùng rõ ràng. Hán tử mũi cao bước lại, rẽ đôi đám người, vỗ lên vai hắn, cười nói: “Ta nói này lão thập, ngươi còn tâm tư ở đây đánh bài sao? Cẩn thận thua mất cả quần đấy, không ra nổi đại môn đỗ trường.” Người này trong tay đang cầm một quân bài Ma Tước, đang nghĩ có nên đánh xuống không. Tự nhiên lại có người vỗ vai mình, thì toàn thân rung động, quân ma tước đó liền rơi xuống. Sau khi bài rơi xuống bàn, mọi người đều trừng mắt, thì ra đó là quân lục đồng! Đột nhiên nghe người đối diện cười nói: “Bài đẹp, bài đẹp, xin lỗi nhé, tại hạ ù rồi!” Hắn lật bài ra, toàn bộ đều giống nhau, từ nhất đồng tới ngũ đồng đã có đôi, một đôi thất đồng, phía ngoài cùng lại là một lá lục đồng, quân lục đồng mà người đó đánh ra chẳng phải chính là lá bài mà hắn muốn sao? Lần này đã thành bảy đôi giống nhau, không phải là bài nhỏ rồi. “Ai dà! Tứ ca, huynh xem xem, huynh tới thật đúng lúc! Ngân lượng của đệ hết mất rồi, xót quá đi thôi! Không được, đễ phải gỡ lại vốn cũ.” Hắn lấy ra năm tấm ngân phiếu từ trong người, mỗi tấm đáng giá một nghìn lạng, cộng lại là năm nghìn lạng, đặt một cái đánh bộp lên bàn tính sắt, làm các hạt châu trong đó nảy lên, phát ra tiếng rào rào…, hét lớn: “Cụ nó chứ! Thua liên tục bảy tám ván, thật là xúi quẩy, có phải có người ăn gian không? Ta không tin không bắt được ngươi. Tráo bài, tráo bài đi…” Một người bên cạnh nói theo: “đúng vậy, lão tử…đánh nhiều ván như vậy, mới thắng được một ván, cũng thật là xúi quẩy, lão tử cũng không tin vận sỗ của lão tử lại kém như thế.” Người vừa thắng bài là một trung niên để ria mép, ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử kiều diễm, nghe xong những lời này, liền uốn éo, bĩu môi, nhấn nhá nói: “Ôi, tôi nói này hai vị đại gia, tục ngữ nói: dám chơi dám chịu mà. Nơi đây chỉ có Lưu đại gia một mình thắng tiền, mọi người nói như vậy, há không phải là nói chúng tôi giở trò sao? Vị đại gia cầm bàn tính này, ông cũng không nghĩ xem những ngày này, ông đã thắng được không ít bạc rồi mà.” Người đó cười nói: “Ta có nói các người giở trò đâu, ta chỉ nói vậy thôi, đánh bài, đánh bài…” Hắn quay đầu lại, nhìn thấy hán tử mũi cao, trầm giọng nói: “Tứ ca, xem ai tới rồi kìa? Đại ca cũng tới rồi sao?” Hán tử mũi cao nhìn thấy hắn vẫn còn muốn chơi, cười mà mắng rằng: “Mẹ kiếp, không sợ lát nữa đại ca vào lôi ngươi đi sao? Đại ca đang đứng đợi ở cửa đó, còn không đi ra gặp đại ca?” Người đó nghe thấy đại ca đang ở bên ngoài thì sắc mặt đột biến, vun tất cả ma tước vừa bốc xong để ở một bên, nhấc bàn tính sắt và ngân phiếu lên, đứng dậy, nói: “không đánh nữa, lão tử có đại sự phải làm, các ngươi tự tìm một người khác tiếp tục đi!” Nói xong, thì đi theo hán tử mũi cao. Nào ngờ vị đại gia đối diện không đồng ý, cười cười nói: “Vị lão huynh này, cứ đi như vậy sao? Muốn đi cũng được, nhưng ngươi phải nôn ra hết tất cả bạc đã thắng được mấy ngày qua!” Lời này vừa nói xong, thì hơn một nửa người đứng xem náo nhiệt liền ùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, thắng tiền rồi không chạy, thua tiền rồi mới chạy, thiên hạ làm gì có đạo lý đó!” Người đó biến sắc, mặt xanh xám: “Cái đỗ trường này, ai là ông chủ? Lão tử muốn đi, cũng phải quản sao?” Tên trung niên để ria mép cười, thò tay vuốt bộ ria trên mép, nói một cách rành mạch: “Tại hạ được người ta gọi là Ma Tước vương, tên là Bành Tam Đồng, chính là ông chủ của thiên Thiên đỗ trường này.Mấy ngày trước, nghe thuộc hạ của ta nói rằng có một cao thủ cờ bạc ở đây ăn được một mẻ lớn, ta nhất thời ngứa ngáy không chịu được, liền tới muốn gặp cao thủ này, ai biết được đánh được nhiều như vậy, thì ra cao thủ đó chỉ là gặp may mà thôi. Đỗ trường của ta đương nhiên là do ta làm chủ, các hạ thắng được nhiều tiền như vậy, muốn cứ thế mà đi sao?” Chúng nhân nghe nói trung niên để ria mép này là ông chủ của đỗ trường, liền có không ít người tới đó xem náo nhiệt, ngay cả những người đang chơi bài cửu, trịch đầu tử, cũng hướng đầu lên, liếc mắt về phía này. Người này vừa nghe xong, thì lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Ta muốn đi, ai có thể quản được ta? Nói thật với ngươi, ta sớm đã nhìn ra là ngươi đã ăn gian rồi. Ngươi ăn gian ta không quản, nhưng ngươi đã ăn gian thắng tiền của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn không cho ta đi, ta xem các ngươi ai dám cản ta đi?” lập tức quay đầu bỏ đi. Hán tử mũi cao nhìn thấy tình hình như vậy, cười hắc hắc. Sau lưng hắn có giắt một lượng ngân thương nhỏ ngắn, giống như một tên đao phủ. Ai dám cản đường, có thể lĩnh giáo công phu của hắn trước. Bọn họ đã là cùng một đường, tất nhiên là phải giúp nhau. “Đỗ trường của lão tử Bành Tam Đồng, còn ai dám không nghe lời lão tử nói. Chặn hai người này lại, không được cho đi!” Nói xong thì lập tức đứng dậy, lộn một vòng trên không , vượt qua hai đầu người, chặn...

Bành Tam Đồng cười lạnh: “Mẹ nó chứ, tiểu tử nhà ngươi nói lão tử đã ăn gian, lão tử hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy lão tử ăn gian sao?” Người đó cười lớn, lắc chiếc bàn tính sắt, xọc xọc không ngừng, nói: “Ngươi không ăn gian, tên bên cạnh ngươi ăn gian. Mọi người nhìn xem ngực của người đàn bà đó, ha ha, trong đó còn giấu bài đó, chiêu này hay thật!” Đám người nghe xong, thì có một số người hoài nghi nhìn về phía người đàn bà kiều diễm kia. Sắc mặt cô ta trong phút chốc trở nên rất khó coi, che lấy bộ ngực của mình mắng rằng : “Lão nương tuy là kỹ nữ, những cũng không thể để cho ngươi sỉ nhục như vậy được. Các người muốn nhìn thấy bộ ngực non tơ của lão nương, nhất định phải tới Phụng lầu kế bên, lão nương sẽ để cho các ngươi được tận hưởng thoải mái! Ở đây lão nương không bán mình. Bành lão đại, hãy dạy dỗ cho tiểu tử ăn nói hỗn xược kia một bài học đi!” Hán tử mũi cao nghe xong, thì đảo đôi mắt lớn, vỗ vai người đó nói: “Lão thập, ngươi tự giải quyết đi, bọn họ muốn ra tay dạy dỗ ngươi kìa, vì sự an toàn của ngươi, ta sẽ ra ngoài tránh một lát thì hơn, một lát nữa vào thu thập thi thể của nguơi. Ngươi đừng nói ta không nể tình bằng hữu đó, ai bảo ngươi đắc tội với cao nhân!” Nói xong, cất bước định đi. Bành Tam Đồng giơ tay ngăn lại, cười nhạt: “Cái gì? Muốn ra ngoài gọi người sao? Trò hề của ngươi lão tử đã thấy nhiều rồi, ngươi tưởng rằng lão tử là đứa trẻ lên ba sao? Tiến lên trói bọn chúng lại, đưa tới chỗ của Vương đại nhân, cứ nói là đã bắt được giang dương đại đạo, việc thưởng tiền sẽ do các ngươi làm chủ!”

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=19#ixzz3OCRrt98H

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.