Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoái Bào, Đoá Diễm! (chạy Mau, Trốn Người Đẹp)

1913 chữ

“Tại sao cô đánh ta?” “Tiểu quỷ…chuyện tốt mà ngươi làm, bổn thánh cô…bổn thánh cô chỉ hận không thể một chưởng đánh chết ngươi, ngươi… ngươi…” Trong lòng hoảng loạn, miệng thổ ra một ngụm máu tươi còn lẫn cả hương rượu hoa lan vào mặt của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh kinh ngạc đỏ mặt, máu chảy ròng ròng, Phương Kiếm Minh lấy tay gạt đi, mặt mũi nhem nhuốc, nói: “Cô làm cái gì vậy? Chúng ta không phải đã chết rồi sao? Cô…”

Thánh cô hai mắt tràn đầy lửa giận, nhìn hắn, gằn giọng nói: “Chết?...Ha ha, chết một trăm lần rồi, nếu như chúng ta chết rồi, ngươi còn có thể cảm thấy đau sao? Cái kiểu sống không ra sống chết không ra chết này chính là do ngươi gây ra đó!”

Phương Kiếm Minh ngẩn người ra một lúc, đang định nói gì đó, lại nhìn thấy mặt thánh cô trắng bệch, thân hình kiều diễm lả đi, đầu nghiêng về phía ngực hắn. Phương Kiếm Minh liền bỏ Thiên Thiền đao trong tay xuống, đỡ lấy nàng ta, hắn vốn không cao bằng thánh cô nhưng dáng người lại không hề kém nàng ta. Thánh cô là nữ tử, tuy đã luyện võ công nhưng do hạn chế về mặt bẩm sinh, cho nên đâu có thể bằng được thân thể mạnh mẽ của nam tử.

Phương Kiếm Minh ôm lấy nàng ta, bỗng cảm thấy hương thơm nhè nhẹ của xử nữ và mùi yên chi lan toả đầu mũi hắn. Phương Kiếm Minh tuy là sau khi rơi xuống vách núi đã ôm chặt lấy người ta, nhưng lúc đó đang ở trạng thái hôn mê, đâu có biết đến lễ giáo nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ tỉnh táo lại, ít nhiều cũng hiểu rằng nên tránh né, ngửi thấy u hương trên người nàng ta, mặt cũng bất giác ửng hồng, nhất thời không còn nhớ chuyện nàng ta đánh mình một bạt tai nữa, lắc nhẹ thân thể nàng, nói: “Ê, …cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…” Lại nhìn thấy hai mắt thánh cô nhắm chặt, bộ ngực đầy đặn nhè nhẹ phập phồng, sắc mặt tái xanh của nàng ta đã dần có chút ánh hồng, trông xinh đẹp vô cùng.

Phương Kiếm Minh đâu biết được rằng bên trong có nội tình. Từ nhỏ hắn lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, tiếp xúc toàn là những người đã đi tu, sợ nhất chính là nhắc tới hai chữ nữ nhân, bọn họ tin nhất chính là “sắc tức thị không không tức thị sắc.” Rất ít người nói chuyện về nữ nhân với hắn, người đã từng nói với hắn về chuyện này thì chỉ có Giác Điên sư huynh của hắn. Giác Điên không muốn làm hoà thượng, cũng thường lén lút chạy ra ngoài chơi, tự nhiên sẽ hiểu những chuyện này hơn hắn, lén lút nói cho hắn biết những chuyện mà một số hoà thượng uý kị, nhưng đều điểm tới là dừng, Phương Kiếm Minh nghe xong thì nửa hiểu nửa không hiểu.

Thánh cô là một xử nữ, mười tám tuổi đầu, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ nam tử nào như vậy. Tuy nàng lạnh lùng đã thành thói quen, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng là nữ nhân, cũng có lúc không tự nhiên. Bị Phương Kiếm Minh ôm đi ôm lại, gần gũi như vậy, bị Phương Kiếm Minh lợi dụng, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt ửng hồng. Trong cơn hôn mê, nàng cảm thấy hai bàn tay ấm áp của Phương Kiếm Minh đặt lên huyệt đạo của mình, truyền nội lực, không lâu sau nàng đã ấm lên, bất giác ngủ thiếp đi. Phương Kiếm Minh rơi từ vách núi cao như vậy xuống, lại làm đệm thịt cho thánh cô, tuy là bên dưới có thảm cỏ dày, nhưng toàn thân vẫn đau nhức, gân cốt như bị kim châm, may mà hắn đã tu luyện Đại Thuỵ Thần Công kỳ dị, sau khi tu luyện công phu này thì làm cho con người ta lười biếng, rất ít yêu cầu, lại có công năng làm cho người ta tê dại với nỗi đau, thử hỏi chẳng phải một người đang ngủ cảm nhận về thế giới bên ngoài ít hơn người tỉnh táo sao? Bây giờ hắn lại cố vận hành nội lực, truyền cho thánh cô. Lúc thấy nàng ta đã an toàn, nhẹ nhàng thở phào, Đại Thuỵ Thần Công rốt cuộc không phải là vô cùng vô tận, dần dần giảm đi, đột nhiên làm cho hắn gần như đau đớn vô cùng.

Hắn trở người, nằm bên cạnh thánh cô, tay phải nắm chặt cán Thiên Thiền đao, hai mắt vô thần nhìn bầu trời đêm, kỳ lân thử từ sau khi cắn Phương Kiếm Minh, nhìn thấy Phương Kiếm Minh bị ăn một bạt tai, liền chui vào trong bụi cỏ, không biết đã đi đâu.

Phương Kiếm Minh nắm Thiên Thiền đao một lúc, đột nhiên cảm thấy một luồng chân lực từ thanh Thiên Thiền đao từ từ truyền tới, trước tiên vào huyệt Trung Xung, sau đó vào huyệt Lao Cung trong chưởng tâm, tiếp tới là huyệt Đại Lăng, Nội Quan. Thẳng lên trên, men theo cánh tay hắn, tới huyệt Kiên Tỉnh trên bả vai, dần dần tới đại huyệt ở vùng bụng,.

Mỗi lần vào một huyệt vị, Phương Kiếm Minh đều cảm thấy ở đó trở nên dễ chịu, tới cuối cùng, toàn thân cảm thấy ấm áp, mỗi một lỗ chân lông dường như đã tắm được Cam Tuyền, rất là dễ chịu. Đột nhiên đan điền phát ra một chân lực mạnh mẽ vô cùng, nội lực đó dường như có được sinh mệnh mới vậy, hoạt bát chạy khắp gân mạch, một lúc sau nó gặp chân lực phát ra từ Thiên Thiền đao. Hai thứ dường như vô cùng quen thuộc, chúng liền kề vai sát cánh vận hành trong thân thể của Phương Kiếm Minh, lúc này đau đớn trên người của Phương Kiếm Minh đã giảm xuống, cũng có không ít sức lực, hắn thấy vậy thầm chỉ đạo cho chúng tách ra, trở về nơi mà nó nên ở.

Nội lực từ Thiên Thiền đao trở về bàn tay của Phương Kiếm Minh, cố chấp không muốn rời khỏi, ở trong thân thể của Phương Kiếm Minh, cứ như vậy, nội lực của Phương Kiếm Minh lại tăng lên đáng kể, Phương Kiếm Minh cảm giác được, trong lòng cảm thấy vui vui.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có sao, chỉ có từng chút từng chút tia sáng, trời sắp sáng, một ngày mới sắp bắt đầu.

Phương Kiếm Minh nằm trên đất nghỉ ngơi cả ngày, nghĩ tới nghĩa phụ, không biết hiện giờ ông đang làm gì, nếu không ngoài dự liệu thì đao thần có thể đã chạy thoát. Nghĩ đi nghĩ lại bất giác nhớ tới hôm qua từ lúc ăn cơm trưa xong thì tới bây giờ chưa có giọt nước, hạt cơm nào vào bụng. Bụng đột nhiên sôi ùng ục, hắn đang định đứng lên, kỳ lân thử lại từ trong đám cỏ thò đầu ra, cười cười nhìn hắn, hai chi trước ôm một đống quả giống quả đào nhưng nhỏ hơn một chút.

Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, tức giận nói: “A Mao, ngươi đúng là bạn tốt của ta đấy nhỉ? Ta đang chịu đựng giày vò ở đây, mà ngươi lại chạy đi đâu , mau nói cho ta biết, nếu không ta sẽ đánh vào mông ngươi đó, hi hi, trong tay ngươi là gì vậy?”

Kỳ lân thử cười hi hi, nhảy vào lòng Phương Kiếm Minh nịnh nọt, đưa những quả đó cho hắn, Phương Kiếm Minh cầm lấy, kỳ lân thừ nhảy tới nhảy lui trong lòng của Phương Kiếm Minh khua khoắng, lúc thì chỉ trời, lúc lại chỉ đất, lúc lại làm động tác như nước chảy, cuối cùng thì nó cúi đầu xuống thất vọng kêu chi chi, ra hiệu như bị giam giữ, liền ngồi xuống đùi của Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh ăn quả, rồi lại nhìn nó tận tình biểu diễn lại một lần nữa. Quả này thực là ngon, ngửi thì không có mùi gì đặc biệt, nhưng vừa cắn vào lớp vỏ, nó toả ra một mùi thơm thoang thoảng, hương vị này Phương Kiếm Minh chưa bao giờ ngửi thấy, ăn xong thì thấy rất sảng khoái, không cần phải nói là ngon thế nào! Phương Kiếm Minh nhìn kỳ lân thử mô tả xong thì liếc mắt nhìn thánh cô đang ngủ say, nhìn thấy hai má nàng ửng hồng, mi mắt khép hờ, miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt, đẹp vô cùng, bất giác nhìn lâu hơn, nghĩ thầm: “Thánh cô này đúng là một đại mỹ nhân, cô ta vốn lạnh lùng, bây giờ ngủ say rồi, xinh đẹp biết bao, nếu như cô ta không tỉnh lại, vậy thì tốt quá! Trên thế giới này sẽ có thêm một người đẹp đang ngủ, mà bớt đi được một nữ nhân lạnh lùng.”

Hắn ngây thơ nghĩ ngợi, một lúc sau nhìn thấy trời đã sáng, ánh mặt trời chói lọi làm cho không khí trở nên ấm áp hơn. Hắn tuy đang ở trong thảm cỏ cao, che mất tầm nhìn, nhưng ánh dương không có chỗ nào mà không thể xuyên qua được, làm sao có thể chống đỡ!

Ăn xong quả, tinh thần cũng khá hơn, đứng dậy, nhìn thánh cô vẫn đang say ngủ, vốn định ra ngoài xem đây là nơi nào, lại sợ rời khỏi đây, lỡ như có mãnh thú tới làm tổn hại thánh cô, lúc đó chỉ còn một mình hắn đơn độc sẽ chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa, Phương Kiếm Minh tâm địa tốt, lúc này vẫn chưa biết nàng ta là địch hay bạn, Phương Kiếm Minh sao có thể bỏ mặc nàng ta. Phương Kiếm Minh cúi đầu, nhìn khuôn mặt kiều diễm của thánh cô, lay nhẹ vai nàng, nói: “tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỉnh lại đi, trời sáng rồi!” Thấy thánh cô mi mắt giật giật, Phương Kiếm Minh lập tức nhảy ca một trượng, sợ nàng ta lại cho mình một bạt tai! Thân hình kiều diễm của thánh cô nhẹ nhàng cử động, hai mắt đột ngột mở to, bật dậy, cười lạnh nói: “Ngươi làm gì vậy?” Không thèm tìm hiểu xem có chuyện gì, một chưởng đánh tới, ngọc thủ vô cùng mềm mại, hướng thẳng tới đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng, nhặt lấy Thiên Thiền đao, quay đầu chui vào bụi cỏ, kỳ lân thử thấy vậy, sớm đã theo ngay sát nút Phương Kiếm Minh, biến mất trong bụi cỏ dày đặc. Phương Kiếm Minh chui vào bụi cỏ, không hề quay đầu lại: “Sao tỷ lại lỗ mãng như vậy, thánh cô tỷ tỷ, tôi đâu có ý xấu, tôi chỉ nghĩ tỷ cũng đói rồi, bên ngoài có trái cây, tỷ đi hái mà ăn nhé, lúc nào có sức thì tìm tôi, tôi sẽ tíêp tỷ!”

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=17#ixzz3OCROykEN

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.