Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Tương Phùng

1776 chữ

Phương Kiếm Minh một mình lặng lẽ nằm trên thảm cỏ, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận trái tim mình đập nhẹ. Tất cả mới tuyệt vời làm sao! Mọi thứ mới thú vị làm sao! Ở đây không có bon chen, không có u sầu, không có giết chóc trong võ lâm, lại càng không có những sự đuổi giết phiền phức. Ở đây là Vô Danh cốc, một sơn cốc thường xuất hiện ở trong giấc mộng của hắn. Trong sơn cốc, không phân biệt xuân hạ thu đông, mỗi ngày đều là mùa xuân, ban ngày có mặt trời rực rỡ, đêm đến có mặt trăng hiền hoà, cây đại thụ cao tới nỗi dùng thân thể của mình chọc thẳng lên trời xanh, hoa ở đây cũng nở vô cùng tự nhiên, nhưng chưa bao giờ ganh đua, chúng đang nở rộ. Những ngọn cỏ non xanh biếc, nhìn từ xa giống như trên mặt đất trải một tấm thảm xanh dày. Các loại dã thú phong phú đa dạng trong rừng, trên từng khúc sông nhỏ, tung tăng du ngoạn tự do tự tại trên những mô đất, chúng không sợ bị loài người quấy nhiễu, kỳ lạ là ở chỗ tuy chúng có vẻ rất đáng sợ, to lớn và khủng khiếp, nhưng tập tính của chúng là ăn cỏ, trước nay chưa từng săn bắt đối phương, càng không tàn sát lẫn nhau. Một nơi như vậy ai mà không thích? Ai lại có thể từ chối được?

Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng mở to đôi mắt, từ từ đứng dậy, vươn vai, ngẩng đầu hú một tràng dài, trong sơn cốc trở nên vui vẻ hơn nhờ tiếng hú ấy, một đàn chim bay qua ríu rít kêu, lượn vòng trên bầu trời, dường như chúng đang biểu diễn điệu múa đẹp tuyệt vời đó cho Phương Kiếm Minh xem.

Phương Kiếm Minh vươn mình , thi triển Kỳ Lân bát biến mà hắn vừa lãnh ngộ được từ kỳ lân thử, trên thảm cỏ đột nhiên vụt sáng từng đạo hư ảnh, không nhiều không ít vừa đúng có tám cái bóng của Phương Kiếm Minh. Thân thể thật sự của hắn thì nhảy lên trên chạc một cây đại thụ, đầu ngón chân vừa điểm, cả người như chim bay, không ngừng nhảy nhót trong rừng cây, không lâu sau, bay đi bay lại đến nỗi cây nào cũng đặt chân qua.

Phương Kiếm Minh lắc mình, xuyên qua khu rừng, mũi chân đạp lên con sông nhỏ, đạp trên mặt nước, nước chỉ ngập chân hắn, lội nước một lúc lâu thì đập mạnh hai tay, phát ra một đạo chưởng lực phá không, ầm một tiếng, bọt nước văng tứ phía, mượn lực phản chấn này, Phương Kiếm Minh thân hình bay lên, lộn năm vòng trên không trung, chớp mắt đã tới một vách núi.

Hai mũi chân của Phương Kiếm Minh vừa đặt lên một tảng đá, người lại bay lên, hắn đã sử ra chiêu Long Xuất Hải , chính là công phu Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm tự, nhưng long Trảo Thủ này đã thông qua sự suy nghĩ tìm tòi của Phương Kiếm Minh, nên có chút thay đổi. Nhất thời đã giảm đi mấy phần bá khí và thêm được mấy phần linh động tinh nghịch. Tiếp ngay sau là Long Hí Thuỷ, Long Triển Sí, Long Thổ Tức, Long Bái Vĩ,…Một chiêu tiếp đến một chiêu, một chiêu nhanh tới một chiêu, chỉ thấy một nhân ảnh của hắn nhấp nhô lên xuống, lộn vòng, trảo thủ ảnh vạch lên bầu trời, kình phong lẫm liệt, có phong độ của đại gia.

Ngay sau khi chiêu cuối cùng Long Thăng Thiên kết thúc, thân hình của Phương Kiếm Minh thoáng rung động, triển khai Táp Đạp Lưu Tinh mà nghĩa phụ đã truyền cho hắn, sau mấy bước nhảy thì đã tới được tận cùng của sơn cốc. Phương Kiếm Minh xông vào sơn động, cười lớn: “Mộc đầu thúc thúc, Long trảo thủ Thiếu lâm của ta đã thành công rồi, thúc có muốn xem không? “Vẫn là tư thế đó, vẫn là thần thái đó, Mục đầu không động đậy, không mở miệng: Ta đã nhận ra rồi! Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta là…” Phương Kiếm Minh cười ha ha, ngắt lời của hắn, nói: “Lời này của thúc tôi đã nghe rất nhiều lần rồi, thúc có thể đổi câu khác không?”

Mộc đầu nhân mắng rằng: “Thật hết cách với ngươi, đúng rồi, Mộng Tiêu Dao Quyền của ngươi gần đây luyện thế nào rồi?”

Phương Kiếm Minh đáp: “Cũng tạm được, mộc đầu thúc thúc, thúc xem này. Rốt cuộc đến lúc nào tôi mới có thể vào trong động này?”

Mộc đầu nhân nói: “Ồ, vẫn còn sớm, ngươi đừng có nóng vội.”

Phương Kiếm Minh lần trước nghe ông ta nói Đại thuỵ thần công của mình đã luyện đến một tầng rưỡi, chỉ còn nửa tầng nữa là có thể vào được. Nào biết rằng bây giờ ông ta lại nói như vậy, bảo hắn không nên nóng vội, há chẳng phải đả kích hắn sao? Nghe xong thì vội nói: “Mộc đầu thúc thúc, lần trước thúc không phải đã nói con sắp có thể vào rồi sao? Sao hôm nay lại nói là vẫn còn sớm, rốt cuộc là ý gì?”

Mộc đầu nhân nghe xong thì nói: “Tiểu tử thối, cái này thì ngươi không hiểu rồi, lần trước nói như vậy bất quá chỉ là thấy ngươi chăm chỉ luyện công nên mới nói vậy để khuyến khích ngươi một chút, tránh việc ngươi than vắn thở dài, hôm nay ngươi đắc ý như vậy, ta lại cứ phải đả kích ngươi! Làm sao? Ngươi muốn đi đâu?” Hắn thấy Phương Kiếm Minh quay đầu muốn đi thì nói.

“Tôi đi nhảy sông tự tử, để không cần phải ở đây nghe ông huyên thuyên nữa.”

“Hắc hắc, tiểu tử thối, ngươi nghĩ lão phu không biết sao? Con sông nhỏ đó sâu còn chưa tới ngực của ngươi, ngươi nhảy xuống không chết được đâu, hơn nữa ngươi lại không phải là không biết bơi, làm sao mà dìm chết ngươi được? Tiểu tử, lão phu khuyên ngươi tốt nhất là hãy đâm đầu vào cây tự sát, tuy chết sẽ rất khó coi, máu chảy đầm đìa khắp người, nhưng sẽ có một nửa hi vọng ngươi sẽ vừa ý…ha ha…”

Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, bước ra khỏi sơn động. Hắn vốn nghĩ tới sơn động sẽ được nghe mộc đầu thúc thúc khen thưởng, đâu biết rằng khen thưởng chẳng được, trái lại còn bị chê cười, trong lòng chỉ hận không thể cắn một miếng trên thân của mộc đầu thúc thúc.

Hắn tới bên bờ sông, cởi hài, đặt ở bên bờ, xắn quần lên, nhúng hai bàn chân vào trong nước, vừa chạm vào mặt nước, một cảm giác mát lạnh theo đôi chân nhỏ lên trên, kích thích đại não, cảm giác vô cùng sảng khoái. Nhìn thấy khắp núi đều là hoa, trong lòng hắn rộn lên một cảm giác muốn hát, bất giác nhớ tới bài dân ca mà sư phụ lúc năm sáu tuổi đã dạy, thắng giọng vài tiếng, hắn cất lên tiếng hát, bài hát đó như sau: “Một đoá hoa nhài thật đẹp làm sao, một đoá hoa nhài đẹp làm sao, nở rộ đầy vườn, hương thơm cũng không thể bằng được. Ta muốn ngắt một bông, nhưng lại sợ người trồng hoa sẽ mắng, ta muốn ngắt một bông, nhưng sợ người trồng hoa sẽ mắng…”

Một nam tử chưa trưởng thành như hắn hát một bài hát trữ tình như vậy, đúng là có một dư vị riêng. Đây vốn là một bài dân ca đang rất thịnh hành vào lúc đó, khắp nơi của đại Minh triều đều lưu truyền nó, nhưng vì phong tục các nơi không giống nhau, nên điệu ca cũng có chút khác biệt, nhưng lời hát lại rất giống nhau. Phương bắc có điệu hát của phương bắc, phương nam có ca điệu của phương nam, vì thiếu lâm tự nằm ở trung nguyên nên Phương Kiếm Minh hát mang nặng khẩu âm của phương nam.

Phương Kiếm Minh liên tục hát đi hát lại mấy lần, trong lòng đắc ý vô cùng.

Lúc hắn đang định đứng lên, thì thoáng nghe thấy một tiếng hát từ trong khu rừng truyền ra. Ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có người đang hát ở trong rừng, chính là bài hát hoa nhài mà lúc nãy hắn vừa hát. Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng, nói: “Là ai vậy? Sao lại hát bài hát mà ta đã hát? Ai dà….ta nhớ ra rồi, tám phần là vị tiên tử tỷ tỷ đó, ha ha, từ lần gặp mặt trước, mình đã rất lâu rồi không gặp tỷ ấy, cũng không biết tỷ ấy rốt cuộc đã trốn ở đâu?”

Miệng vừa nói, hắn đã vội vàng đứng dậy, phủi nước dưới chân, đi giày vào, chạy đến khu rừng, Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy cảnh tượng trong rừng thì ngẩn người ra, giống như kẻ ngốc.

Hắn nhìn thấy trên một cây đại thụ, có một thiếu nữ vận lục y, nàng ta đang ngồi trên một cành cây khô to, hai chân đung đưa, mỹ mục chớp chớp, miệng nhỏ tươi hồng hơi nhếch, từ miệng nàng những khúc ca đẹp đẽ rung động lòng người đang vang vọng. Người đẹp, ca đẹp, sao lại có thể không làm cho Phương Kiếm Minh ngơ ngẩn!

Thiếu nữ đó chính là tiên tử tỷ tỷ mà lần trước đã lặng lẽ lấy mất y phục của Phương Kiếm Minh, sau đó lại trả về, sau đó lại không từ mà biệt. Diện mạo của nàng đích thực giống hệt như thánh cô của ma môn đó, nhưng nàng không có vẻ băng lãnh của thánh cô, chỉ bất quá có chút bướng bỉnh.

Phương Kiếm Minh ngẩn ngơ nhìn nàng, nàng hát đi hát lại năm sáu lần, đột nhiên đôi mắt đẹp liếc qua nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Phương Kiếm Minh, cười hi hi, giọng nói như hoàng anh cất lên: “Đồ ngốc!”

Phương Kiếm Minh nghe xong, mặt tự nhiên ửng đỏ, tỏ ra vô cùng lúng túng nói: “Sao tỷ biết hát bài này?”

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=17#ixzz3OCRHLaNJ

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.