Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận Võ ( Tam )

2514 chữ

Nhìn thấy Đường Ảnh và Giác Điên rút lui về sau, Đường Chấn Thiên bước đi đến giữa sân, thưa Đại phương thiền sư, nói: "Đại sư, Thiếu Lâm Tự của người thật sự có lắm người tài, người khác khó bề só sánh bằng, đại sư ! xuống đây cùng ta tỷ võ." Đứng giữa nơi sân, đối diện Đại Phương. Đại Phương dựng thân mình lên, hay tay kết thành chữ thập, nói: "A di đà phật, Đường lão thí chủ thật sự muốn tỷ thí với lão nạp sao?" Đường Chấn Thiên cười nói: "Đại sư, người vạn lần đừng nên từ chối, ta mến mộ Đại Từ Đại Bi Thủ của đại sư đã lâu, đến nay chưa gặp đối thủ, tưởng chắc phải là một tuyệt thế thần công kinh thiên động địa. Đường môn ta tự nhiên chẳng phải đối thủ. Bất quá... Ta chỉ yêu cầu đại sư chỉ điểm hai chiêu, sau hai chiêu, tính ra ta không đến nỗi bại, đại sư lại càng không có khả năng thất bại. Xét cho cùng cũng tránh được mích lòng nhau, không biết đại sư nghĩ thế nào."

Đại Phương trong lòng nao nao, thong thả đi đến bên cạnh Đường Chấn Thiên, nói: "Dám hỏi Đường lão thí chủ, hai chiêu ấy phải so sánh như thế nào?

Đường Chấn Thiên nói: "Kì thật rất đơn giản, ta nghe nói Đại Từ Đại Bi Thủ của đại sư, công thì là một chưởng pháp rất lợi hại nhất trong thiên hạ, thủ thì lại là nhân gian đệ nhất diệu chiêu, trong lòng ta có một ý kiến, đại sư công một chiêu, thủ một chiêu, để tại hạ được khai nhãn giới, đệ cho những người trẻ tuổi biết biết thế nào là hảo công phu chân chính."

Đại Phương trầm ngâm một lát, nói: "Được rồi, lão nạp cung kính ko bằng tuân mệnh. Bất quá Đại Từ Đại Bi Thủ của lão nạp học chưa thành, thật ra chỉ là một bộ không trọn vẹn, dù sao cũng sẽ cố gắng bồi tiếp. So với công phu ám khí thượng thiên nhập địa của Đường lão thí chủ khi xuất ra, có lẽ không thể so bì được. "

Đường Chân Thiên nói: "Đại sư quá khiêm ngường."

Đại phương noí: "không dám, không dám, a di đà phật."

Hai người cách xa nhau khoản 2 trượng, một bên là hòa thượng, thân phận chưởng môn Thiếu Lâm Tự, thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, một bên Đường môn lão đại, người chưởng quyền Đường môn, mỗi người giậm chân một cái, cũng khiến giang hồ phải dao động. Hai người đã ngoài 70, thành danh đã bao nhiêu năm. Bình thường hiếm thấy họ ra tay, cả những khi họ đứng ngoài vòng để chỉ điểm võ công cho đệ tự cũng hiếm. ở địa vị họ, tức phải giữ thân phận. Nếu muốn động thủ cần phải có một nguyên nhân trọng đại.

Đường môn đệ tử, con cháu của Đường Chấn Thiên Đều cùng trợn to đôi mắt, nhìn lên Đường Chấn Thiên, đây quả thật là một dịp may hiếm có, đã từ lâu không thấy Đường Chân Thiên ra tay với ai, chắc chắn sẽ được lợi ích, dù không biết là bao nhiêu, nhưng nhất thiết sẽ có lợi cho sự tiến triển của tu vi và hiểu biết. đệ tử của Thiếu Lâm Tử cũng đã trợn to đôi mắt, một mực nhìn chằm chẳm vào phương trượng, ngồi trên ghế trên, các vị bậc nhất trưởng lão cũng cảm thấy căng thẳng, họ cùng với Đại Phương cùng chung một thế hệ, tuy đa số biết đường lối võ công của Đại Phương, nhưng họ không hề biết sự lợi hại của Đại Tử Đại Bi Thủ của Đại Phương, không biết Đại Từ Đại Bi thủ một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự có phải tuyệt như lời đồn?

Sở dĩ Đại Phương có khả năng tu luyện Đại Từ Đại Bi Thủ, chính là do thân phận của ông ta cho phép. Với thân phận chưởng môn Thiếu Lâm Tự, nếu bản thân không có một bản lĩnh xuất sắc, làm sao kẻ dưới phục tùng. Nguyên nhân chính, Đai Phương sở dĩ lựa chọn Đại Từ Đại Bi Thủ, thật sự vì trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự "Dịch Cân Kinh", "Tẩy tủy Kinh", "Tỉnh Thần Kinh" ba bộ ấy đã được truyền qua nhiều đời, còn "Đồ Long Côn", "Thiên thiền Đao", "A Nam Kiếm" thì không biết tông tích, chỉ lưu lại 3 bộ nội công tâm pháp cùng với một số chiêu thức, nhưng chỉ có thượng thiếu hạ, hoặc giả có hạ thiếu thượng. Chỉ có Đại Từ Đại Bi Thủ là được tưởng chừng hoàn chỉnh, bất quá cũng chỉ là một bộ không trọn vẹn, Đại Phương chỉ học được trong đó có 7 thức.

Minh nhi nhìn thấy Đại Phương cùng với Đường Chấn Thiên đứng đó đã nửa khắc, nhưng không thấy bọn họ động thủ, không cầm chế được dùng tay che lấy miệng, nói: "Ai nha, thiệt là buồn ngủ, sao không động thủ, mặt trời thật là quá nóng, ai lại chịu đựng được."

"Hừ... Minh Nhi, con nói nhiều quá, bộ con không thấy phương trượng sư bá cùng với Đường lão gia đang tỷ võ? Đây là cơ hội rất hiếm thấy, người khác muốn chứng kiến còn ko được, mà con lại la ó, lại còn ngủ gà ngủ gật." Thanh Thành thấp giọng giáo huấn.

Minh Nhi kiên quyết, nói: "Sư phụ, con biết chưởng môn sư bá tổ cùng với Đường lão gia đích thực lợi hại, nhưng họ đứng đó ở giữa trời, không thấy động thủ. Minh Nhi thấy thế mệt chết được, đương nhiên Minh Nhi cảm thấy buồn ngủ, đâu có gì lạ.

"Được, được, con kiên trì một lát là sẽ thấy, đấy chưởng môn sư bá đã sắp động thủ, con xem..."

Minh Nhi trông theo nơi chỉ tay của sư phụ, chỉ thấy chân phải của Đại Phương thiền sư từ từ dao động, nhanh như điện đã áp đến trước người Đường Chân Thiên, nhanh không tưởng nổi, người bên ngoài bất ngờ không biết chuyện gì, chỉ có những vị trưởng lão nhìn thấy, sự giật mình trong lòng đã hiện lên ngoài mặt, họ chỉ thấy người của Đại Phương nhảy trên không đến trước đường Chấn Thiên 8 thước, người ngoài chỉ thấy người của Đại Phương dao động, là thân người đã đến bên người Đường Chấn Thiên. Chúng nhân trong lòng chấn động.

Đường Chấn Thiên nhìn chằm chằm vào Đại Phương, khi góc mắt liếc thấy nhất động của Đại Phương, là biết một chiêu thạch phá thiên kinh đánh đến nơi. Tức khác phi thân thối lui thẳn về phía sau, trong tay chuẩn bị một bộ ám khí, so sánh với ám khí của Đường Đức, Đường ảnh số lượng ít hơn nhiều, nhưng lại được nằm trong một trảo thủ.Thân thể cao lớn của Đường Chấn Thiên một mực thối lui, Đại Phương càng trói chặt, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ còn 2 thước, vung tay là đến, nhưng không một ai chịu ra tay. Cứ thế đã vòng quanh sân 3 vòng, Đường Chấn Thiên thủy chung không thể thoát khỏi sự trói chặt của Đại Phương, lập tức Đại Phương thiền sư niệm "a di đà phật", rồi hai tay nhanh như chớp phóng ra. Đại Từ Đại Bi Thủ đệ nhất thức "Đại Phát Từ Bi" đã đánh ra không thấy khí thế, không có gì là kinh thiên động điạ, biến hóa cũng không tinh xảo, bề ngoài tưởng như không nguy hiểm nhưng thật sự ẩn tàng biến hóa mà chỉ sơ suất là không thể cứu vãn. Đây chính là điểm kỳ diệu trong "Đại từ Đại bi Thủ".

Chưởng ảnh bao trùm khắp nơi, chỉ có hai song chưởng của Đại Phương. Chưởng thủ trông rất thông thường, hướng Đường Chấn Thiên đánh ra. Đường Chấn Thiên sắc mặt biến đổi, hai mắt già nua phát xuất tinh bạo quang. Trong ánh mắt, thấy song thủ của Đại Phương đột ngột biến mất, nhưng tự biết chưởng của đối phương lại đang trên đường đánh tới. Tức thì có chủ kiến, song thủ của Đại Phương không có khả năng đoạt lấy mạng lão, bất quá đả thương là cùng. "Tốt" Đường Chấn Thiên quát lên một tiếng lớn, không lui mà tiến, lập tức hướng ra ngoài tung ra một bó ám khí, cùng lúc song chưởng đánh ra, tất cả xuất ra nhanh như điện

Không ai ngờ được Đường Chấn Thiên tung ra ám khí ra ngoài, trong khi đó lại là đòn quyết định của ông ta, mà lại tung ra trong khi không biết phương hướng của Đại Phương, lại hướng ra bên ngoài mà tung ra, đích thực là tà môn. Những trưởng lão của Thiếu Lâm Tự cùng nhau thân đứng lên khỏi ghế, hai mắt trợn lên.

Trong sân hai người bất động, tựa hồ như hai người chưa từng động thủ qua, mới vừa rồi liên tục xuất thủ truy kích, bất qua đó chính là những gì mà mọi người tưởng nhìn thấy. Một tay của Đại Phương tiếp chặt với một tay của Đường Chấn Thiên, sự tiếp xúc của hai tay hiện ra rất thân mật. Một cánh tay khác của Đại Phương dừng lại trên vai Đường Chấn Thiên 3 tấc. Không phải không muốn bổ sung thêm, mà sợ phải một khi đụng lên đầu vai của Đối phương. Không cần thiết phải quay đầu lại cũng biết sau lưng 10 thước, sẽ có ngay 10 cây ám khí hiểm độc nhìn chòng chọc vui vẽ đưa mình đi đến chỗ chết

Cánh tay còn lại của Đường Chấn Thiên đang nằm ở một góc sau lưng Đại Phương, năm ngón tay tựa như cây thông, mọi người có thể nhìn ra, sau thân người Đại Phương có 10 cái ám khí nằm bất động dưới sự khống chế trong tay của Đường Chấn Thiên. Mặc dù cánh tay của Đại Phương đến rất gần Đường Chấn Thiên, cho thấy chiếm thế thượng phong, nhưng không thể nói Đường Chấn Thiên đã bại, ám khí của Đường Chấn Thiên cũng sẽ khi Đại Phương đánh Đường Chấn Thiên tập kích vào phía sau Đại Phương. Nhược bằng ám khí ấy bén nhọn, lại tẩm thêm chất kịch độc mãnh liệt, không biết ai rồi đây sẽ chết chóng hơn? Không có đáp án.

"Ha ha" "a di đà phật" hai thanh âm cùng lượt vang lên, Đại Phương và Đường Chấn Thiên cùng nhau thu tay, cánh tay sau lưng của Đại Phương dao động tức thì tại không trung toàn bộ ám khí bay vào trong tay Đường Chấn Thiên. Đại Phương khi ấy mới ly khai tay cùng với Đường Chấn Thiên, hai người đều thối lui một trượng.

"Tốt, tốt, tốt, thế công của Đại Từ Đại Bi Thủ quả nhiên lợi hại, Đường mỗ bái phục."

"A di đà phật, công phu ám khí của Đường lão thí chủ xứng đáng uy chấn võ lâm, lão nạp được chứng kiến tuyệt kỹ, sống đến nay cũng không uổng."

Kì thật, Đường chân thiên chỉ khi lâm vào cửa tử mới nghĩ ra cách tung bọt ám khí ra bên ngoài. Cũng không ngờ điều ấy lại có hiệu lực, Đường Chấn thiên trong lòng nghĩ: đã là ta chẳng phá được Đại Từ Đại Bi Thủ của ngươi, thì ta cùng ngươi "xem ai chết trước".Tức thì ông ta tung những bọt ám khí ra ngoài, rồi không chế cho những ám khí ấy nhắm trở về người mình một cách đầy tự tin. Tự biết cần phải đưa ra một tay để ngăn một cái chưởng của Đại Phương, còn cánh tay kia còn lại của Đại Phương sẽ ra đòn đoạt mạng. Thế là lại xuất phát thêm một cánh tay nữa, suy cho cùng, không cần thiết phải biết đến Đại Phương sẽ dùng đến bàn tay nào để ra đòn sát thủ.

Đường Chấn Thiên ước mong khi một chưởng của Đại Phương đánh tới thân người thì ám khí của lão cũng đánh tới trên người Đại Phương, nếu việc xảy như ý định thì sẽ không có người thua kẻ thắng. Đường Chấn Thiên chỉ mong có như vậy, không hề có ý muốn hạ bại đối phương, canh bạc này quả nhiên thành công.

"Đại sư thận trọng, tại hạ rồi đây phải sử dụng tới sát chiêu, đại sư nên lưu ý."

Đường Chấn Thiên đề tỉnh Đại Phương. Toàn thân căng thẳng, tưởng chừng như chân mọc rễ dưới đất, cho thấy trong lòng cực kì lay động. Đại Phương thong thả mỉm cười, hay chân không có vị trí chính xác, tùy ý điểm gốc. Không khí vô hình xung quanh cũng bắt đầu khởi động.

Tức thì Đường Chấn Thiên cất mình nhảy lên, trên không bắn ra một bọt ám khí, Đại Phương song thủ thông thả nâng lên, Đại Từ Đại Bi thủ thức thứ ba "Từ Bi Vi Hoài" đánh ra nhanh như điện, lần này xuất ra không giống với lần trước đây, lần trước thì công, lần nầy thì thủ, một công một thủ, khoản trước thì biến hóa, về sau thì chuyên về vững chắc. Làm sao hai lần ra tay có thể cùng theo một biến hóa cho được, hai cánh tay của Đại phương kết thành 'Đa liễu'. Đột nhiên 4 phía xung quanh Đại Phương có vô số bóng ảnh của chưởng pháp, không thấy đâu người của Đại Phương, chỉ thấy ám khí đầy trời phóng đến bay đi, luôn đi đi lại lại không ngừng lay động nơi ảnh chưởng của Đại Phương.

Đường Chấn Thiên tăng lên gấp 3 lần, đã xuất ra 100 lượt ám khí. ám khí trên người lão ta tưởng chừng như có thể sài hoài không hết, lại một lượt nữa phóng ra.Tốc độ lão ta ra tay nhanh đến kinh người, mọi người xem đến hoa mắt, lão ta một lần nữa tăng lên gấp 3 lần ám khí phóng ra. Mỗi lần lão ta cứ tăng lên gấp 3 lần ám khí, lão cứ tăng lên như thế cho đến lần thứ 4. Lão ta hạ xuống toàn thân bất động. Trợn cả hai mắt, nhìn vô số ám khí tản ra khắp nới, vô số ám khí tất cả đều bị Đại Phương sự dụng Đại Từ Đại Bi Thủ để gạt ra hết, lập thành 4 chữ lớn trên sân Đấu.

"Thiên Thủ Truy Mệnh"

Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Đường Chấn Thiên.

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.