Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ Kinh

2264 chữ

Người của Ma Môn vừa chạy khỏi, Phương Kiếm Minh giống như người say rượu, ngả ngả nghiêng nghiêng, Thiên Thiền Đao cũng không biết thu vào bên trong vỏ từ lúc nào.

Đao Thần thở hắt ra một hơi dài, ôm cứng lấy thân hình của Phương Kiếm Minh đang sắp ngã xuống, hướng Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng vừa phi thân hạ xuống nói: "Mọi việc nơi này về sau đành phải do các ngươi lo liệu, thân thể oa nhi này có vấn đề, không nên chậm trễ, lão phu muốn mang hắn trở về khách sạn."

Thân hình nhoáng lên, đột nhiên tiêu thất, hắn đang lo lắng cho nội thương của Phương Kiếm Minh, không toàn lực thi triển hết tài năng ra mới là lạ.

Đao Thần chạy như gió cuốn về tới trước "Cố lai cư", nhìn thấy đại môn của khách sạn đã cửa đóng then cài, liền vượt qua, chỉ vài cái nhảy lên hạ xuống, bước dài vài cái nữa đã vào tới bên trong viện, mở cửa phòng ra, rồi lại cấp tốc đóng vào, bế ngang Phương Kiếm Minh vọt đến đầu giường.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy sắc mặt của Tiểu gia hoả trắng như tờ giấy, hô hấp yếu ớt, không dám chần chờ, đem Phương Kiếm Minh đặt lên trên giường, hắn cũng leo lên theo, hai chân khoanh tròn, nâng Phương Kiếm Minh ngồi thẳng dậy, song chưởng vội áp vào đại huyệt của Phương Kiếm Minh.

Đao Thần vẫn còn là Lão xử nam, chân lực là tiên thiên chân lực, nội công tinh thuần, thế gian ít có.

Phương Kiếm Minh đương nhiên là thân đồng tử, chân lực của Đao Thần sau khi tiến nhập thể nội của Phương Kiếm Minh, tịnh không có gặp phải sự bài xích của chân lực đối phương.

Ngăn chứa nội lực của Phương Kiếm Minh cực tốt, trong một khoảng thời gian ngắn, Đại Phương đặc ý dùng Thiếu lâm bí phương chế tác một loại thang dược, tan được trong nước, Phương Kiếm Minh mỗi ngày đều phải dùng loại nước này tắm rửa, ngâm đều đều như vậy ba năm, đó cũng là khởi đầu của quá trình tẩy tuỷ, vô hình chung bồi dưỡng được nguyên khí kiên cố.

Loại thang dược này, cũng chỉ là nhằm vào thể chất của hắn mới chân chính có hiệu quả, thang dược gồm có rất nhiều dược vật kích thích, người bình thường ngâm nhiều, tuy cũng có công hiệu, nhưng lại bị các loại các dạng bệnh ngoài da, nhẹ thì bị ngứa ngáy, nặng thì toàn thân sưng đỏ. Nhân vì Phương Kiếm Minh ngủ quá nhiều, xuống nước chưa được bao lâu, lại ngồi ngủ luôn tại bên trong thùng.

Kể cũng kỳ quái, vừa vặn là dạng ngủ say đó, khiến hắn hấp thu hữu hiệu được dược lực, hoàn toàn không có di chứng gì về sau. Như quả có người muốn học hắn, hơn phân nửa cũng học không được, bởi vì cưỡng bức mình ngủ với vận công để ngủ, đều không thể so sánh với tự nhiên mà ngủ.

Sở dĩ, xem hắn lúc bình thường tịnh không khắc khổ gì, là do chân lực trong cơ thể hắn dị thường sung mãn.

Tiên thiên chân lực của Đao Thần như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng ba động, xuyên qua vô số kinh mạch, cuối cùng đi tới Nhâm Đốc nhị mạch, rồi qua cầu nối giữa chúng, đột nhiên cảm thấy có hai cỗ chân lực đối với hắn sản sinh địch ý......không, nên nói là ba cỗ, chỉ là cỗ thứ ba này vô cùng mỏng manh, khi bắt đầu không chú ý trước, suýt nữa nhãng quên nó đi.

"Ôi chao..... nơi nào trong cơ thể tiểu tử này cổ quái như thế? Chân lực bạch sắc chắc là tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, hắc sắc thì là cái gì? Chẳng lẽ có quan hệ tới Thiên Thiền Đao? Như thế có vẻ quá nhanh rồi, vài ngày công phu, lại lớn mạnh như vậy. Còn cái chân lực thật nhỏ này lại là cái gì, cư nhiên nhìn không rõ, kì quái, kì quái...."

Tự lẩm bẩm trong lòng xong, không dám cẩu thả mà quấy rầy ba cỗ chân lực đó, sau khi dùng chân lực của chính mình trợ giúp Phương Kiếm Minh vận hành một chu thiên, đem nội thương trước ngực đối phương phục hồi, thu công xuống giường, cởi bỏ áo ngoài của Phương Kiếm Minh, đang định đắp cho hắn cái chăn, chợt thấy bên trong áo lót của hắn có hai quyển sách, một quyển là bí kíp Thiên Thiền Đao Pháp, còn quyển kia cũng chẳng biết là cái gì bí kíp.

Khi đắp cho hắn cái chăn, trong lúc vô ý phát hiện trước ngực hắn có đeo một thứ gì đó giống như ngọc mà không phải ngọc.

Đao Thần còn không có gặp qua loại "Ngọc" này, vừa mới sờ sờ, đã cảm thấy một luồng thanh lương truyền đến, toàn thân thư thái, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: "Bảo bối trên người tiểu tử kia thật là nhiều, chẳng biết cái đồ vật này lại là cái đồ vật gì?" Lại thấy trên ngọc bội có khắc rõ ba chữ 'Phương Kiếm Minh', chắc là bảo bối gia truyền.

Đao Thần an bài cho Phương Kiếm Minh đâu vào đó xong, lúc ấy mới có thời gian điều nguyên. Lúc trước cùng Ngân diện nhân liều mạng đánh hai chiêu, lúc đang định phát xuất đao thứ ba, đột nhiên cảm thấy chân lực không tụ lại được, phát không ra, biết là nội công tác quái. Nhờ có Phương Kiếm Minh kịp thời ra tay, nếu không, nhược bằng Ngân diện nhân kích trúng, không chết cũng bị trọng thương.

Điều tức nửa tiếng, mở hai mắt ra, mục quang không còn loé sáng như trước nữa, âm thầm thở dài, nghĩ: "Chẳng lẽ nội công lại từ từ giảm bớt như vậy sao? Ai, đều là do lúc trước bắt buộc phải sử xuất Khuynh Thành Nhất Đao mà rước lấy hoạ." Nghĩ là nghĩ như vậy, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, hắn vẫn như cũ sử xuất một đao ấy.

"Xét lại, trên người ta không phải là đang có Tẩy Tuỷ Kinh sao? Để xem xem có thể có khả năng giải quyết vấn đề này hay không?"

Rồi đứng dậy mở cửa phòng, sắc trời đã sáng rõ, nhìn quang cảnh là vào giờ Thìn, Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng không thấy trở về, kêu Tiểu nhị tới, yêu cầu một chút đồ ăn, tại trong phòng ăn xong, lại đem cửa phòng đóng chặt lại, từ trong bọc móc ra "Tẩy Tuỷ Kinh".

Nhìn nhìn trang bìa của Tẩy Tuỷ Kinh, căn bản không có thấy gì.

Đao Thần hít vào một ngụm trường khí, bắt lòng mình bình tĩnh lại, chậm rãi mở trang bìa, tờ đầu tiên là lời giới thiệu của Thiên mở đầu, chữ viết nhỏ đều đặn. Vốn còn đang lo là Phạm văn, bản thân mình xem không hiểu, ai ngờ lại là Hán văn. Vừa xem được hai đoạn, liền minh bạch ấy là người Trung Nguyên.

Thiên mở đầu là viết như thế này:

Đáng tiếc võ học chánh tông của Thiếu Lâm bị mất và lưu lạc trong chốn võ lâm, cùng cực trong năm mươi năm dài, đã thu được nguyên bản Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ kinh về. Chân bản bị tàn phá, nên đem Phạm văn gốc dịch ra hán văn, lưu lại cho hậu nhân thuận lợi nghiên cứu và luyện tập. Tẩy Tuỷ Kinh đầy đủ phân làm ba quyển, ta cực kỳ xem trọng. Hậu nhân được quyển thứ nhất, hầu có thể cường thân kiện thể, sống lâu trăm tuổi. Võ học Thiếu Lâm, đã được thiết lập lâu dài, bác đại tinh thâm. Ta dùng sức cả đời nghiên cứu, suy nghĩ dịch cái cốt lõi của Kinh Tẩy Tuỷ, bất giác tuổi già buông xuống, sức của một người có hạn, mong hậu nhân kế thừa cũng sẽ phát dương.

Lật ra tờ thứ hai, có viết như thế này:

Dịch cân hoán cốt, ngũ khí triều nguyên thiếu lâm tẩy tuỷ, khô mộc hoàn xuân, phản lão hoàn đồng, trì lão hoàn cơ.

Ý nghĩa tóm lại là:

"Như thị ngã văn thì, phật cáo tu bồ đề. Dịch cân công dĩ cánh, phương khả sự vu thử. Thử danh tĩnh dạ chung, bất ngại nhân gian sự. Bạch nhật nhâm thông thông, vụ mang y dữ thực. Tam xan thực kí cánh, phóng phong thuỷ hoả cật. Để mộ kiến minh tinh, nhiên đăng chiếu ám thất. Vãn tịch công khoá tất, tương tất lâm ngoạ cụ. Đại chúng hàm hãn thụ, vong khước sanh dữ tử. Minh giả độc kinh tỉnh, hắc dạ ám tu vi......." (Bút giả bèn viết tóm tắt ý nghĩa trích từ 'Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ Kinh' vào nơi đây.) (Kinh phật không dịch được - ND)

Đao Thần cảm thấy người này nhất định là một Tiền bối cao nhân có thần thông cao cường, sau mỗi nhóm kinh văn, người này lại lưu lại một đoạn dài những điều mà mình tìm hiểu được. Kinh văn Tẩy Tuỷ Kinh vốn là không quá nhiều, quyển này chỉ là quyển đầu trong ba quyển, kinh văn lại càng ít, nhưng những điều mà người này tìm hiểu được so với kinh văn lại nhiều hơn đến mười lần.

Đao Thần thử tự mình nghiên cứu một đoạn kinh văn, nhưng phát hiện ra hắn chỉ thấy ' Kinh văn' chứ không thấy 'Yếu nghĩa', xem ra người này sau khi suy xét kỹ càng, mới đi tới những nhận thức ấy, bất giác mồ hôi túa ra đầy mặt. Người ấy không chỉ là đại gia tinh thông Phật học, mà còn là một tuyệt đại võ học tông sư.

Lật đến tờ cuối cùng, kí tên là 'Thiên Trí Tăng', cũng không thấy niên đại.

Trầm tư một chút, liền khoanh chân ngồi xuống, lặng yên nhớ lại kinh văn, thật lâu sau, một đạo chân lực trong thể nội bắt đầu lưu động, tốc độ so với lúc bình thường nhanh gần như gấp đôi.

Hắn trong lòng mừng rỡ, chỉ cần kiên trì tu luyện, nội công không những không giảm bớt đi, mà còn khôi phục lại cảnh giới ban đầu, hay có thể nói còn có khả năng từng bước tăng tiến.

Sau khi dẫn đạo chân lực tại thể nội vận hành vài chu thiên, hắn chầm chậm mở hai mắt ra, một đạo điện mang từ trong con ngươi loé ra, đủ khả năng đoạt hồn nhiếp phách.

Hắn thẳng người đứng lên, thử vận công, nhẹ nhàng vung cánh tay, cảm thấy nội công chuyển vận rất ổn định, trong lòng mừng rỡ.

Quay đầu lại nhìn, thấy Phương Kiếm Minh vẫn còn đang hôn mê, hắn trong lòng lo lắng, đi tới trước giường, đưa tay tìm kinh mạch đối phương, trên mặt thoáng ngạc nhiên, đột nhiên nở nụ cười đứng dậy.

Nguyên lai thương thế của tiểu tử này sớm đã khỏi hẳn, lúc này chỉ là nó đang ngủ say mà thôi.

Đợi một hồi, không thấy Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng quay trở về, trong lòng cảm thấy kì quái. Theo lí thuyết, bọn họ cũng phải đến lúc trở về rồi mới phải.

Hắn cảm thấy đói quá, mới gọi tiểu nhị đến, bảo đem rượu thịt lên.

Hắn sợ Phương Kiếm Minh xảy ra chuyện, nên không dám rời đi.

Thẳng đến giờ hợi, tiểu gia hoả kia vẫn còn chưa tỉnh, Đao Thần biết hắn ngủ nhiều đã thành bệnh, nhưng lại sợ hắn ngủ nhiều quá hại đến thân thể, liền đi tới đầu giường, quát lên: "Phương tiểu tử, dậy nhanh lên. Nếu mà không dậy, tí nữa không có cơm mà ăn đâu."

Phương Kiếm Minh bị đánh thức, hai mắt còn ngái ngủ, liếc nhìn Đao Thần, nhảy dựng lên, kêu: "Nha ! Đao đại thúc, người không có việc gì làm à, thật là 'quấy rầy' chết con rồi !"

Đao Thần giả làm bộ mặt ngờ nghệnh, nói: "Ngươi ở trong giấc ngủ ngon 'lo lắng' cho ta sao?"

(Xin giải thích một chút: Đao Thần ở đây là chơi chữ. Đam Tâm vừa có nghĩa là Làm Phiền, Quấy Rầy. Lại vừa có nghĩa là Lo Lắng. Mọi người đối chiếu câu trên của PKM và câu dưới của ĐT sẽ rõ.)

Phương Kiếm Minh chân thật nói: "Không có a. Con nhìn thấy Ngân diện nhân một quyền sắp đánh lên trên người đại thúc, gấp quá nhảy vội tới, sự việc về sau lại không biết rõ ràng lắm. Bọn chúng bị đánh chạy rồi phải không? Con thấy chân lực của đại thúc hình như không tụ được, có phải là nội công có vấn đề không?"

Đao Thần nghe thấy hắn quan tâm đến mình như thế, trong lòng cảm động, xoa xoa đầu hắn, nói: "Đại thúc không có việc gì đâu, bọn người xấu đã chạy rồi. Ngươi trước hết ăn cơm đã, đại thúc sẽ từ từ kể cho ngươi nghe."

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.