Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Đang Phi Tinh

4504 chữ

Địch Hướng Thu rơi ra phía sau ngây người ngẩn ngơ, hình như hắn vẫn chưa tin nổi là mình lại “dễ dàng” bị Trọng Dương lão nhân đánh lui như vậy. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, quả thật đã hoàn toàn bị người ta đánh bại, hơn nữa trên cánh tay hắn còn một viết thương nhỏ phía trong ống tay áo. Vết thương tuy là nhỏ nhưng cũng là vết thương, hắn nhìn một lúc rồi ngửa mặt lên trời cười lớn nói: - Trọng Dương tiền bối quả nhiên là Võ lâm cao thủ chân chính, tại hạ bội phục!

Nói rồi chuyển thân lui tới bên cạnh Sử Đan Phong. Sử Đan Phong thấy hắn bị đánh lui nhưng vẫn không bị đả thương, trong lòng cảm thấy kì quái không nhịn được mở miệng hỏi: - Địch huynh, Trọng Dương lão nhân chưa đả thương được huynh không thể tính là huynh thua được! Huynh mau quay trở lại ép hắn lui xuống!

Địch Hướng Thu lắc đầu, đại khái quan hệ giữa hắn và Sử Đan Phong vô cùng tốt, cũng không sợ hắn giễu cợt liền kéo ống tay áo lên một chút cho hắn thấy vết thương nọ. Sử Đan Phong thấy thế biến sắc thấp giọng hỏi: - Địch huynh, không có chuyện gì chứ?

Địch Hướng Thu cũng cười đáp:

- Không sao, hôm nay ta mới biết thế nào là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân này quả thật quỷ dị khó lường, cho dù có đánh lại thì vẫn thua thôi!

Sử Đan Phong không nén được quay lại nhìn Trọng Dương lão nhân, chỉ thấy vẻ mặt hắn cực kì cao ngạo đắc ý mười phần, tựa như trên đời này không có ai có thể phá được thần công thiết tụ của hắn vậy. Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca nói xong liền thấp giọng hỏi: - Hoa đại ca, tại sao huynh không thượng tràng một phen?

Hoa đại ca ko nói gì, chỉ nghe Ngô Thế Minh cười tiếp lời:

- Kiếm Minh, ngươi cũng không phải ko biết Hoa đại ca là ai, chẳng nhẽ Hoa đại ca lại là loại người vì bảo vật mà động tâm hay sao? Kiếm Minh, ngươi ko lên thì để ta lên vậy!

Phương Kiếm Minh cười cười đáp:

- Thế Minh ca, huynh cứ lên đi, ta sẽ trợ trận cho huynh!

Ngô Thế Minh nghe vậy liền gật đầu cười, đang định bước ra thì đã bị Hoa đại ca lôi lại nói nhỏ vài câu, Ngô Thế Minh nghe xong thì ngẩn người ra mất một lúc. Trọng Dương lão nhân đang đắc ý đứng giữa tràng chợt nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ vào tai Ngô Thế Minh điều gì đó thì trên mặt chợt nở ra một nụ cười quỷ dị. Phương Kiếm Minh nhìn thấy thế cũng không khỏi băn khoăn nghĩ thầm trong đầu: “ Ko hay, chỉ sợ lão quỷ này lại giở trò, ko biết hắn có quỷ kế gì nữa đây!” Đang định gọi Ngô Thế Minh trở lại thì hắn đã đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân, ôm quyền chào hỏi. Phương Kiếm Minh thấy thế đành phải nuốt lời định nói vào trong bụng, im lặng quan sát!

Trọng Dương lão nhân thấy Ngô Thế Minh thi lễ với mình cũng mỉm cười, chậm rãi dương đôi thiết tụ lên, Ngô Thế Minh thái độ trầm trọng, trường côn để dọc thân, chân đứng chẳng ra cái thế tấn gì, tựa hồ như hắn đang đối mặt không phải là cao thủ võ lâm nhất đẳng mà chỉ là một kẻ bình thường nhất vậy, hoàn toàn không để Trọng Dương lão nhân vào trong mắt. Trọng Dương lão nhân thấy vậy mặt mày biến sắc, ông ta hét lớn một tiếng đồng thời đôi thiết tụ cùng lúc công ra. Ngô Thế Minh không chút nao núng cười ha hả nói: - Trọng Dương lão nhân, thần công thiết tụ của ngươi đã bị Hoa đại ca của ta nhìn thấu rồi, ngươi còn dám múa máy trước mặt ta sao!

Nói rồi trường côn trong tay chợt đâm xéo ra, mũi côn mang theo một luồng chân lực cực kì hùng hậu đâm thẳng vào cổ tay đối phương. Hắn không hề đối phó với đôi thiết tụ mà lại chỉ chăm chăm đánh vào cổ tay đối phương, chiêu này quả thật quá cao minh. Nếu cổ tay bị đả thương thì thiết tụ có dũng mãnh tới đâu cũng không thể thi triển ra được, một thân công phu lúc ấy hoàn toàn trở thành vô dụng. Một chiêu này của Ngô Thế Minh cũng là do vị Hoa đại ca nọ chỉ bảo, đây chính là cách tốt nhất để phá giải thần công thiết tụ của Trọng Dương lão nhân. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân cười ha hả, thân hình chợt bay lên, đôi thiết tụ từ trên cao quật thẳng xuống đỉnh đầu Ngô Thế Minh, ứng biến có thể nói là vô cùng mau lẹ. Trọng Dương lão nhân vừa đánh vừa mở miẹng nói: - Tiểu tử, vừa rồi chỉ là hư chiêu mà thôi, đây mới là sát chiêu chân chính! Ta xem ngươi làm sao phá giải!

Ngô Thế Minh biến sắc mặt, lão già này thật sự quá giảo hoạt, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ với hắn đã đoán ra được đối phương đang chỉ điểm cách phá giải thần công của mình nên trước hết cố ý dụ Ngô Thế Minh xuất chiêu liền biến chiêu khiến hắn không kịp ứng phó. Chiêu này quả thật nằm ngoài sự suy đoán của mọi người!

Thật ra thiết tụ thần công của hắn cũng có thể xem là một loại võ công lợi hại nhất đẳng, cho dù hắn có đường đường chính chính thi triển thì Ngô Thế Minh cũng chưa chắc đã có thể phá giải được!

Ngô Thế Minh thấy thiết tụ đã ập tới trước mặt không kịp suy nghĩ lập tức trở côn quét ra một đòn, dồn hết công lực ngạnh kháng một chiêu của đối phương. Lập tức giữa trường vang lên một loạt âm thanh va chạm “binh binh binh…” không ngớt. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân quả nhiên là vô cùng cương mãnh, trường côn của Ngô Thế Minh cũng không thể kháng cự được. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân hét lớn một tiếng “Lui!” thì đã thấy thiết tụ đảo lộn quất ra, đem Ngô Thế Minh đánh văng ra ngoài. Ngô Thế Minh đang bay trên ko trung thì đã há miệng ói ra một ngụm máu tươi. Hoa đại ca thấy thế vội vàng phi thân lên đỡ lấy thân hình hắn, đồng thời hai tay nhanh như chớp điểm hơn mười huyệt đạo trên thân hắn. Thấy sắc mặt Ngô Thế Minh đã bình ổn trở lại Hoa đại ca liền quay sang cười ha hả rồi nói: - Ta vốn không muốn động thủ nhưng xem ra hôm nay không ra tay ko được rồi!

Giao Ngô Thế Minh trong tay cho Phương Kiếm Minh rồi đang định đi ra thì đã nghe một người cười nói:

- Vị thí chủ này, bần đạo xem cũng đã ngứa ngáy chân tay, không biết có thể nhường cho bần đạo thượng tràng lần này được không?

Hoa đại ca quay lại nhìn thì thấy người nói là một lão đạo sĩ, theo sát phía sau còn một tiểu đạo sĩ ôm một thanh bảo kiếm trong người. Hoa đại ca liền liếc Trọng Dương lão nhân một cái rồi nói với lão đạo sĩ: - Nếu đạo trưởng đã nói như thế thì tại hạ ko xuất thủ nữa vậy, xin mời đạo trưởng đại triển thân thủ. Tại hạ xin lui lại chiêm ngưỡng!

Nói rồi lập tức lui về bên cạnh Phương Kiếm Minh, nắm lấy tay Ngô Thế Minh xem xét nội thương của hắn. Ngô Thế Minh vẫn rất tỉnh táo, hắn đưa tay lau vết máu bên khóe miệng rồi cười nói: - Đại ca, Kiếm Minh, ta không sao. Thần công thiết tụ của lão già này thật là quỷ dị khó đối phó!

Hoa đại ca liền cười mắng:

- Đã bị nội thương mà còn mạnh miệng như vậy, ta thật đúng là hết cách với ngươi. Nếu không phải vị đạo trưởng kia có lời ta thật muốn lên xem Thiết tụ thần công của hắn có bao nhiêu lợi hại!

Lão đạo sĩ nọ mang theo tiểu đạo sĩ đi ra giữa sân nhưng lỗ tai vẫn vô cùng linh mẫn, nghe được mấy lời này liền xoay người chắp tay xá Hoa đại ca một cái rồi mới quay lại đi tiếp ra giữa sân, sau lưng vẫn là T ds ko rời nửa bước. Hai thầy trò Lão đạo sĩ đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân còn khoảng mười trượng thì dừng lại chắp tay nói: - Vô lượng thiên tôn, Trọng Dương lão nhân lão đạo hữu lễ!

Trọng Dương lão nhân liếc mắt đánh giá Lão đạo sĩ rồi hỏi:

- Lão đạo ngươi là ai? Xuất thân ở đạo quán nào?

Lão đạo sĩ cười ha hả đáp:

- Trọng Dương chưởng môn, ngươi ko nhận ra lão đạo nhưng lão đạo lại biết ngươi. Sư huynh lão đạo đối với ngươi vô cùng kính ngưỡng!

Trọng Dương lão nhân ngẩn người hỏi:

- Sư huynh ngươi là ai?

Lão đạo sĩ cười cười đáp:

- Sư huynh lão đạo chính là Chưởng môn phái Võ Đang – Phi Hồng chân nhân!

Trọng Dương lão nhân nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng biết rằng trong phái Võ Đang, ngoài Phi Hồng chân nhân ra thì cùng bối phận với ông ta cũng chỉ có Võ Đang ngũ lão mà thôi. Mặt khác Võ Đang ngũ lão đều là sư huynh của Phi Hồng chân nhân. Năm đó Phi Hồng chân nhân chính là cao thủ đệ nhị của phái Võ Đang chỉ sau đại sư huynh của ông ta mà thôi, nhưng người này lại không màng đến chuyện tiếp quản sư môn nên chức vị Chưởng môn mới được giao lại cho Phi Hồng chân nhân!

Võ Đang ngũ lão gồm Phi Nguyệt, Phi Điện, Phi Tuyết, Phi Sương và Phi Vũ. Địa vị của năm người này trong phái Võ Đang cũng tương đương với viện trưởng Đạt Ma viện và Giới luật viện trong Thiếu Lâm tự vậy, có thể nói là quyền cao chức trọng, cho dù là Chưởng môn cũng phải nhường họ ba phần. Nghe nói trên bọn họ còn một vị sư bá nữa đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, cũng không ai rõ pháp danh của ông ta là gì. Lão đạo tự xưng là Phi Tinh lão đạo này chính là lần đầu tiên nghe thấy. Nghe hắn nói thì Võ Đang còn một trưởng lão vô danh này không khỏi cảm thấy có chút kì quái, người này khí độ bất phàm, huyệt thái dương gồ cao nhất định là một cao thủ nội lực vô cùng thâm hậu, tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ đệ nhất võ lâm. Nhưng Trọng Dương lão nhân lại chưa từng nghe nói đến danh tiếng của ông ta, tựa như Phi Tinh lão đạo này vừa gia nhập phái Võ Đang vậy, thử hỏi ông ta sao lại không kinh ngạc cho được, nghĩ một lúc rồi Trọng Dương lão nhân trầm giọng hỏi: - Võ Đang trưởng lão hình như không có ai tên là Phi Tinh, ngươi quả thật là trưởng lão của phái Võ Đang sao?

Phi Tinh lão đạo cười ha hả đáp:

- Lão đạo cần gì phải giả mạo làm người của phái Võ Đang. Trọng Dương chưởng môn, mấy vị sư huynh của ta danh tiếng vang dội nhưng ta lại không thích bên ngoài, rất ít khi hạ sơn. Đừng nói ông không nhận ra lão đạo mà cả đệ tử bổn môn cũng ko có mấy người biết đến lão đạo!

Trọng Dương lão nhân nghe vậy liền nói:

- Nếu ngươi là Trưởng lão Võ Đang thì võ công chắc phải cao thâm khôn lường. Chẳng lẽ ngươi tới một mình sao, sư huynh Phi Hồng chân nhân của ngươi đâu sao không thấy?

Phi Tinh chân nhân cười ha hả đáp:

- Chưởng môn sư huynh trăm công nghìn việc, đâu có nhàn rỗi mà tới đây làm chuyện dư thừa này. Lão đạo ở trong phái Võ Đang cũng nhàn rỗi không có việc gì nên xin Chưởng môn sư huynh cho ta hạ sơn quan sát một phen, rốt cục Thiên Hà bảo lục là bảo vật gì mà có thể khiến cho vô số nhân sĩ võ lâm ko màng sinh tử liều chết tranh đoạt như vậy? Hôm nay thấy được cũng rất mong chờ, Thiên Hà bảo lục này thật sự quá thần bí, phàm nhân chúng ta làm sao có thể thấu hiểu hết được. Hắc hắc, nói nhiều như vậy thật không phải. Lão đạo xin cung kính chờ thiết tụ của Trọng Dương chưởng môn, sao Trọng Dương chưởng môn còn chưa xuất chiêu?

Trọng Dương lão nhân nghe xong ngửa đầu cười lớn rồi nói:

- Phi Tinh lão đạo, ngươi thật sự muốn thử Thiết tụ thần công của lão phu sao?

Phi Tinh lão đạo cũng cười đáp:

- Nếu lão đạo không muốn thử thì cần gì phải ra đây, chi bằng đứng một bên xem náo nhiệt có phải là tốt hơn không?

Trọng Dương lão nhân lại mỉm cười nói:

- Phi Tinh lão đạo, đừng tưởng ngươi cùng bối phận với lão phu mà phách lối, Thiết tụ thần công của lão phu sử ra chắc gì ngươi đã đỡ được. Đến lúc đó chỉ sợ danh tiếng của Võ Đang bị tổn hao mà thôi!

Phi Tinh lão đạo cười ha hả đáp:

- Trọng Dương chưởng môn, lão đạo vốn chẳng coi cái danh tiếng đó ra gì! Hơn nữa lão đạo không có danh tiếng, có thua cũng chẳng mất gì. Còn về phần phái Võ Đang chúng ta mà nói, hắc hắc… Nói thật, lão đạo hôm nay thượng tràng là đã được sự cho phép của sư môn. Không những thế Thiếu Lâm tự cũng có cử đệ tử đến!

Trọng Dương lão nhân nghe ông ta dài dòng như vậy không nhịn được thét lớn:

- Phi Tinh lão đạo, lão phu xuất chiêu đây, ngươi cẩn thận!

Lời vừa ra khỏi miệng hai chân lìền chùng xuống, hai tay xoay tròn tạo thành hình xoắn ốc đánh thẳng về phía Phi Tinh lão đạo, một đôi thiết tụ tựa như hai lưỡi đại phủ chém thẳng vào ngực đối phương.

Phi Tinh lão đạo thấy chiêu này của hắn cũng không có gì thần kì, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái vì sao hắn lại có thể dương danh thiên hạ, liên tiếp đả thương và đẩy lui ba gã thanh niên võ nghệ cao cường. Nghĩ vậy nên ông ta cũng không thèm quay đầu lại mà chỉ mở miệng hét lên một tiếng: - Xuất kiếm!

Thân hình lóe lên như một tia chớp lao đến bên cạnh Tiểu đạo sĩ rút thanh bảo kiếm mà người này vẫn ôm theo mình, dưới chân vận lực sử ra một chiêu “Tê ngưu vọng nguyệt”. Tiểu đạo sĩ thấy vậy liền cười cười, chỉ thấy hắn nhún chân một cái đã phi thân lại sau hơn ba trượng; chỉ một chiêu này thôi đã khiến chúng nhân kinh hãi vô cùng. không ngờ thiếu niên này cũng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi mà khinh công đã đạt đến mức đăng đường nhập thất như thế!

Trọng Dương lão nhân thấy Phi Tinh lão đạo xuất kiếm đón chiêu thì đôi thiết tụ lập tức phất mạnh về phía trước, Phi Tinh lão đạo đang muốn biến chiêu thì chợt cảm thấy toàn thân tựa như đang bị vô vàn sợi dây vô hình trói chặt, càng cố dẫy dụa thì sợi dây vô hình này lại càng siết chặt hơn không khỏi thất kinh sợ hãi. Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, chỉ nghe một tiếng “đinh…” chói tai vang lên, lại nghe tiếng Phi Tinh lão đạo cười ha hả nói: - Hảo công phu, hóa ra bên trong thiết tụ thần công của ngươi còn ẩn chứa công phu tá lực đả lực thần kì như vậy. Ngươi học được bản lãnh này ở đâu vậy, khiến lão đạo suýt chút nữa cũng phải chịu thiệt thòi rồi!

Chỉ thấy giữa sân hai người đang khống chế lẫn nhau đứng yên trên mặt đất, bảo kiếm của Phi Tinh lão đạo thì cắm thẳng vào trong thiết tụ của Trọng Dương lão nhân, còn thiết tụ của Trọng Dương lão nhân cũng quấn chặt lấy trường kiếm của đối thủ. Hai người trợn mắt nhìn nhau trừng trừng, cùng âm thầm vận nội lực đẩy vào vũ khí. Kình khí tương tranh bùng phát ra xung quanh tạo thành một đạo kình phong quét bụi đá bay lên mù mịt che phủ hết cảnh vật trong phạm vi một trượng. Ngoài mấy người nhóm Tiếu lão đầu ra thì những người còn lại thấy một màn này đều vô cùng khiếp đảm.

Hai người bọn họ đều đã tám, chín mươi tuổi; nội công hỏa hậu tuy không thể so sánh với nhóm Tiếu lão đầu nhưng trong chốn võ lâm hiện nay cũng có thể xem là cao thủ hạng nhất, hơn nữa thân phận của họ người là chưởng môn nhất phái, người lại là một trong số các đệ nhất cao thủ của một phái mà lại có công lực như vậy thử hỏi làm sao khiến người ta không kinh hãi cho được. Hai người duy trì trạng thái so kè như vậy được một lát thì đã thấy từ trên đỉnh đầu Trọng Dương lão nhân có một luồng bạch khí bay lên, còn khuôn mặt già nua của Phi Tinh lão đạo từ từ chuyển thành màu lam có chút sắc tía. Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của Phi Tinh lão đạo như thế liền giật mình nghĩ thầm: “Đây không phải là Tử Khí Thần Công của phái Võ Đang sao? Hắc hắc, xem như biểu hiện này thì l ds đã luyện tới tầng thứ tám rồi, thật khó tin!”

Nguyên tổ sư đời thứ nhất của phái Võ Đang là Trương Tam Phong tên tục là Trương Quân Bảo được ca tụng là “tư thái khôi vĩ, quy hình bối hạc, tai to mắt sáng, râu tóc như cước. Nóng lạnh không chạm đến thân, thổ nạp như gió thoảng mặt hồ, có thể mấy tháng không cần ăn mà vẫn khỏe mạnh bình thường”. người này trí tuệ uyên bác trí nhớ siêu việt, phàm là sách đọc qua một lần là nhớ. Bổn tâm bác học đa tài lại có thêm phong độ thần tiên phiêu diêu phàm trần, ngoài ra do ông ta không tu hành trong đạo quán mà phần lớn thời gian là lãng du tứ hải nên được người trong giang hồ xưng là “Trương lạp tháp”. Trương Tam Phong tuổi trẻ vốn lớn lên ở Thiếu Lâm tự cho nên quan hệ rất sau đậm, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự du hành giang hồ thì nhìn thấy cảnh Nguyên binh của Mông cổ hoành hoành bá đạo trên đất trung nguyên không khỏi phẫn chí phát thệ tu thành võ nghệ. Nhờ cơ duyên tại núi Chung Nam gặp được Hỏa Long đạo nhân truyền cho thuật luyện đan, sau đó lại xem biến hóa của nhật nguyệt phong vân, vận dụng cảm ngộ của mình sáng tạo ra một bộ võ công thiên cổ kì danh – Thái Cực Quyền. Sau này lại dẫn theo đệ tử tới núi Võ Đang liền dừng chân lập lều cỏ tu đạo, được một thời gian thì lại bỏ đi dạo chơi trong thiên hạ, chỉ để lại một lời nhắn “giữ dị sơn này tất đại hưng” và dặn dò đệ tử chăm lo hương khói mà thôi. Chúng đệ tử mất nhiều năm thăm dò mà vẫn không nghe ngóng được chút tin tức nào, chỉ có thể than là “Thần long thấy đầu không thấy đuôi”. Đạo hạnh cao thâm, võ công siêu việt tạo thành nhất phái, danh tiếng vang lừng khắp thiên hạ; đến cả Hoàng đế chí tôn nhân gian cũgn muốn mời ông ta làm Hộ quốc cung phụng. Năm Hồng Vũ thứ hai mươi tư (tức năm 1391 SCN) Chu Nguyên Chương từng phái người đi tìm ông ta khắp các dị sơn thánh địa mà vẫn không được. Đến năm thứ năm đời Minh thành tổ Vĩnh Nhạc vẫn còn tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Tính từ lúc tổ sư phái Võ Đang Trương Tam Phong kết lều cỏ tu đạo cũng đã hơn trăm năm trôi qua, phái Võ Đang cũng dựa vào võ công cao thâm mà trở thành nhất đại môn phái, sánh ngang với Thiếu Lâm tự. Trương Tam Phong sở học thông thiên, trước khi mất tích đã lưu lại cho phái Võ Đang vỗ số võ học cao thâm, trong số các môn võ công trấn môn có môn nội công tâm pháp “Tử Khí thần công”!

Tử Khí thần công tổng cộng chia ra làm mười hai tầng, kể từ khi khai môn lập phái đến nay cũng chỉ có Trương Tam Phong là đã tu luyện đến tầng thứ mười hai, phần lớn đệ tử tu luyện môn thần công này cũng chỉ đạt tới tầng tám mà thôi. Luyện đến tầng chín cũng chỉ có duy nhất một người chính là đại đệ tử của Trương Tam Phong. Theo truyền thừa của phái Võ Đang tính từ tổ sư Trương Tam Phong đến nay cũng đã trải qua hơn mười đời, Phi Tinh lão đạo có thể tu luyện Tử Khí thần công đến tầng thứ tám quả nhiên xứng là một trong những cao thủ đứng đầu phái Võ Đang. Khi Phương Kiếm Minh còn nhỏ đã từng nghe Phương trượng chùa Thiếu Lâm đề cập tới Tử Khí thần công, nói rằng một khi sử ra Tử Khí thần công sắc mặt sẽ biến thành màu lam, tu vi cao hơn thì sắc mặt sẽ trở nên sậm hơn, đến khi sắc mặt trở thành màu tím thì có thể nói là vô địch khắp thiên hạ. Lúc này khuôn mặt già nua của Phi Tinh lão đạo dần trở nên tái xám chứng tỏ thần công của ông ta đã luyện tới tầng thứ tám, với nhận thức của Phương Kiếm Minh thì ông ta quả là một đại cao thủ!

Hai đại cao thủ đấu nội lực khiến cho toàn trường đều bị bất ngờ, ngay cả mấy người nhóm Tiếu lão đầu cũng không kịp chuẩn bị lập tức bị kình phong quét qua ràn rạt. Đột nhiên mọi người chợt nghe Phi Tinh lão đạo hét dài một tiếng, thân hình đằng không bay lên, đồng thời Trọng Dương lão nhân cũng bị chấn văng ra ngoài, thân hình trên không trung quay cuồng mấy vòng, đôi thiết thủ không ngừng phách ra để giảm chấn lực, uy thế không giảm chút nào. Phi Tinh lão đạo cười ha hả nói: - Trọng Dương chưởng môn, hôm nay nhất chiêu này lão phu không thể đả bại ngươi thì lão phu sẽ lập tức xuống núi đi!

Nói rồi kiếm trong tay hoa lên, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra mười ba kiếm, kiếm quang rợp trời, kiếm khí tung hoành ngang dọc, trong kiếm lại còn có kiếm, hư hư thực thực khiến người ta không thể nào nhận ra đâu là thực kiếm của ông ta. Đây chính là Thái Cực kiếm pháp của phái Võ Đang! Mấy người nhóm Tiếu lão đầu với Phi Long Tử thấy vậy cũng phải mặt mày biến sắc, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ. vị Hoa đại ca nọ lại lộ ra một nụ cười tán thưởng gật đầu nhè nhẹ. Long Bích Vân trên mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng ung dung tự tại ấy. Công chúa Ma giáo Đông Phương Thiên Kiều cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Còn về phần hai nữ tử của Ma môn vì dùng sa đen che kín khuôn mặt nên mọi người không thể nào đoán được tâm tình của hai nàng. Phương Kiếm Minh thấy chiêu này trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi: “Hay thật, Thái Cực kiếm của lão đạo này uy lực vô cùng, chỉ e là Trọng Dương lão nhân phải chịu thua rồi!”

Đột nhiên Trọng Dương lão nhân quát lớn một tiếng, một đạo kiếm phong vừa lướt qua đầu lão cắt đứt mấy sợi tóc khiến cho chúng bay lả tả trong không trung trông vô cùng thảm hại, Trọng Dương lão nhân vội vàng liên tục thối lui. Phi Tinh lão đạo được thế không tha, trường kiếm trong tay lại xoay chuyển rồi chợt từ một góc độ không thể ngờ được đâm tới, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” gọn gàng vang lên, hông áo của Trọng Dương lão nhân đã bị cắt mất một mảnh lớn. Phi Tinh lão đạo cười ha hả phi thân lui lại, người còn ở trên không trung cũng không thèm ngoảnh lại nhìn mà ném ngược trường kiếm về phía sau, một chuỗi va chạm reng rẻng vang lên chói tai, bảo kiếm đã nằm gọn trong vỏ kiếm mà tiểu đạo sĩ vẫn ôm bên người. Ông ta hạ thân xuống đất im lặng đứng nhìn Trọng Dương lão nhân, không nói lời nào.

Trọng Dương lão nhân bị bảo kiếm của Phi Tinh lão đạo hớt mất một lọn tóc lại “xin” thêm một miếng vải bên hông khiến cho bộ dáng của ông ta trông vô cùng thảm hại, mặc dù chưa bị thương nhưng cũng rất mất mặt rồi. Vừa trụ vững thân hình liền giận giữ trợn mắt nhìn Phi Tinh lão đạo một cái, hậm hực mang theo tên đệ tử Vương Lâm nhanh chóng biến mất ở dưới núi.

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.