Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 39: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ÓcCá

"Tiểu thư, người muốn gặp hay không?"

Chẩm Uyên không chờ được Tiết Thần trả lời, ở bên cạnh hỏi, bởi vì trang đầu và Nghiêm hộ vệ vẫn đang đợi nàng đáp lời.

Sau khi Tiết Thần suy nghĩ một chút, quả quyết lắc đầu, nói: "Không gặp, ngươi đi nói với người thủ lĩnh kia, hiện tại đã trễ, nữ quyến thực sự không tiện gặp khách, về phần hắn nói là biểu ca của ta... Nhưng, hình như ta không có biểu ca nào làm quan sai ở Đại Lý Tự, nên nói bọn họ tìm nhầm người rồi."

Chẩm Uyên gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy còn chuyện bọn họ tìm nơi tá túc?"

"Là tránh mưa hay tìm nơi tá túc, đợi lát nữa đi, nếu mưa vẫn rơi, bọn họ lưu lại cũng không sao, nhưng một lát mưa mà nhỏ lại, thì hãy để bọn họ đi thôi, không tiện giữ lại."

Sau khi Tiết Thần nói xong, Chẩm Uyên liền đã hiểu gật đầu đi ra. Tiết Thần đi đến bên cửa sổ phía tây, nhìn thấy mưa đang từ từ nhỏ dần, trong lòng mới hơi an tâm. Nàng còn không đến mức cho rằng Lâu Khánh Vân là đặc biệt tới để gặp nàng, khẳng định đúng lúc có việc xử lý ở gần đây, gặp phải mưa to nên đến tránh mưa, nghe nói điền trang này là của Tiết gia, mà tiểu thư Tiết gia cũng ở trong trang, vì vậy mới có lời yêu cầu kia, chỉ là theo cấp bậc lễ nghĩa hỏi thăm mà thôi, cho dù nói thế nào, hắn vẫn là người của Đại Lý Tự, bất kể là quan viên hay là thân thích của quan viên, bình thường cũng không quá nguyện ý dính líu quan hệ gì với những người này, mục đích tới đây của Lâu Khánh Vân, dường như trong lòng Tiết Thần đã hiểu rõ, sẽ không có suy nghĩ khác.

Quả nhiên, sau khi Tiết Thần truyền lời, mưa bên ngoài cũng dần dần nhỏ lại, không lâu sau, Chẩm Uyên khoác áo tơi (áo mưa) đến báo:

"Những người kia đã rời đi, lưu lại một thỏi hai mươi lượng bạc ròng cho trang đầu, trang đầu kêu ta giao cho tiểu thư."

Từ cửa sổ phía tây Tiết Thần thấp thoáng trông thấy bóng dáng những người đó ở đường nhỏ bên ngoài vườn đào rời đi, yên ngựa và vỏ đao của bọn họ đen như mực, dưới ánh trăng phát ra ánh bạc lạnh lẽo, một đội kỵ mã, lao nhanh mà đi.

Nhìn qua thỏi bạc trên tay Chẩm Uyên, nói: "Bảo trang đầu nhận lấy đi, sau này nếu lại có người như vậy đến cửa, nhớ hầu hạ cơm nước thật tốt, đừng đắc tội là được."

"Dạ, tiểu thư." Tựa hồ trên mặt Chẩm Uyên tỏ vẻ như vẫn có lời muốn nói, Tiết Thần nhíu mày hỏi, Chẩm Uyên mới cười hì hì lại gần nói:

"Tiểu thư, người thật sự nên đi gặp vị thủ lĩnh kia một lần, hắn, hắn rất...rất...khôi ngô. Vóc dáng cao ráo, khí độ bất phàm, tựa như thần tiên bước ra từ trong tranh vẽ, ta chưa hề thấy qua nam nhân nào khôi ngô anh tuấn như vậy."

Nghe Chẩm Uyên nói, trong đầu Tiết Thần nhớ tới ngày đó trông thấy diện mạo của Lâu Khánh Vân, đúng là tuấn mỹ thiên hạ ít có, nhất là cặp mắt kia, tựa hồ có thể nhìn thấu mọi thứ, khiến người ta không dám nhiều lời trước mặt hắn, có cảm giác áp bách trời sinh của thượng vị giả.

Một tia sét chớp lên xẹt qua chân trời, cắt ngang suy nghĩ của Tiết Thần, một hồi sau Chẩm Uyên trở lại, cùng Khâm Phượng ở bên người nàng hầu hạ, đại khái giống như Chẩm Uyên nói, ngay cả Khâm Phượng chững chạc hơn cũng khen những người kia không dứt miệng.

"Bọn họ đúng là quan sai Đại Lý Tự, phá án ở gần đây, trong nhóm bọn họ có hai người bị thương, lại gặp mưa to, chung quanh đây chỉ có một thôn trang này của chúng ta, không có chỗ tránh mưa mới đến quấy rầy, trang đầu lấy trà nóng, cơm và đồ ăn nóng, nước nóng cho bọn họ, sau khi thủ lĩnh kia hỏi chủ nhân thôn trang là ai, mới nói với trang đầu là muốn gặp người, xem ra hẳn thật sự quen biết tiểu thư, vì sao tiểu thư không gặp? Hắn đã nói là biểu ca, vậy thì không việc gì phải tị hiềm."

Khâm Phượng ở một bên vừa trải giường cho Tiết Thần, vừa lầm bầm nói.

Tiết Thần ngồi đọc sách dưới đèn, nghe Khâm Phượng nói như vậy, không khỏi lắc đầu cười, "Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, xuất phát từ lễ nghĩa mà nói, hắn là biểu ca không cùng chi của Hàn Ngọc, ta và Hàn Ngọc chỉ là họ hàng, càng chưa nói Hàn Ngọc là họ hàng không cùng chi, chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp, mỗi người các ngươi không cần ghi nhớ làm gì."

Khâm Phượng và Chẩm Uyên liếc nhau, cùng ăn ý bật cười, tựa hồ hôm nay gặp nhiều khách lạ như vậy rất là cao hứng, đối với các nàng, Tiết Thần nhất định vẫn là một cô bé chưa hiểu gì, nhưng hai người bọn họ đã mười bốn mười lăm tuổi, nếu không phải làm việc trong phủ, thì ở gia đình bình thường đã đến tuổi gả đi, nhìn thấy mỹ nam tử, có chút động lòng xuân là chuyện bình thường.

Tiết Thần cũng không nói gì, chỉ coi như không thấy, không nghe, dù sao cũng chẳng có gì trở ngại, tùy hai người bọn họ làm mộng đẹp đi.

Ở điền trang hưởng thụ vài ngày cuộc sống yên tĩnh, Tiết Thần mang theo hai xe quả đào tươi mới trở về ngõ hẻm Yến tử, tự mình đi đưa bốn giỏ cho lão phu nhân ở Đông phủ, thuận tiện thỉnh an, sau khi trở về, lại để người đưa bốn giỏ đi cho Hàn gia, tất nhiên sẽ không quên cho Tây phủ bốn giỏ, tiếp đó, buổi chiều cùng ngày Hàn Ngọc và Tiết Tú đưa bái thiếp, nói muốn đến phủ chơi.

Tiết Thần dẫn các nàng đến Thanh Tước Cư, ngồi uống nước mật hoa trong vườn, chợt nghe Hàn Ngọc líu ra líu ríu nói chuyện:

"Ta nói chứ sao nhiều ngày qua ngươi không đi Đông phủ, mỗi lần ta đi đều không thấy ngươi, hóa ra là ở điền trang thanh nhàn, ngươi còn có một vườn đào, cũng không biết mang chúng ta đi xem một chút, thật ra nương ta cũng có một thôn trang ở ngoại ô phía tây, chẳng qua trồng toàn cây lương

Bạn đang đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của Hoa Nhật Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.