Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 30: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1172 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ÓcCá

Lúc này Tiết thị cảm thấy rất bất ngờ, kỳ thật Tiết Thần nghe thế cũng thấy có chút kỳ quái.

Nàng biết cái tên Lâu Khánh Vân này, mẫu thân là trưởng công chúa, phụ thân là Vệ Quốc Công, cữu cữu ruột thịt là hoàng thượng, xuất thân hiển hách, bản thân rất có tiền đồ, đảm nhiệm ba năm Đại Lý Thiếu Khanh, thẩm vô số vụ án, ở sau lưng thay hoàng thượng giải quyết không ít vấn đề khó khăn, đến năm thứ ba Nguyên Sơ, xảy ra một vụ án tham ô muối rất lớn ở Giang Nam, trong vụ án đó, một nửa quan viên trong triều đều có liên quan, bên trong thậm chí có một người giữ chức vụ cao, Đại Lý Tự trọng quyền xuất kích, định tội cho không ít người, hoàng thượng mặt rồng giận dữ, mà Lâu Khánh Vân cũng dựa vào chuyện đó thăng chức thành Đại Lý Tự Khanh.

Chỉ có điều, sau khi Lâu Khánh Vân trở thành Đại Lý Tự Khanh, tựa như ngồi trên mũi đao, khiến hắn trở thành mục tiêu công kích, trong vòng hai năm, thì chết trong một trận ám sát được thiết kế tỉ mỉ.

Tiết Thần còn nhớ rõ, mùa đông năm đó, tuyết lớn đầy trời, trong thiên địa ngưng tụ hơi thở xơ xác, sau khi Lâu Khánh Vân chết, thi thể được đưa về kinh thành, do ba ngàn cấm quân mở đường, dựa theo nghi lễ chí sĩ hy sinh cho đất nước, bảy ngày đầu cả nước thủ linh, rất nhiều nhà không cho phép đốt đèn, sau khi linh cữu được đặt đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, phủ Vệ Quốc Công đưa tang, đội ngũ xếp tới ngoài mười dặm cửa Nam Dương, tám trăm công phủ nghi trượng, mấy ngàn cờ trắng, bao phủ gần hết tất cả đường phố trong thành, Hoàng đế hạ chỉ, cả nước khóc thương, mọi nhà không được làm tiệc mừng chỉ có thể lo tang, đẳng cấp tương đương với hoàng tử giá hoăng, trong vòng ba ngày bách tính không được nói cười, ba tháng không được ăn mặn, mặc kệ già trẻ ở phủ Vệ Quốc Công đều phải mặc tang phục trong vòng năm năm, chịu tang một năm, con cháu ruột thịt thì theo quy tắc ba năm.

Khi đó Tiết Thần đã gả tới phủ Trường Trữ Hậu gần hai năm, là đoạn thời gian khốn khổ nhất, lúc ấy nàng nghèo rớt mồng tơi, theo phương diện khác mà nói, cái chết của Lâu Khánh Vân còn giải trừ được khẩn cấp của nàng, bởi vì thánh chỉ hạ xuống, cấm trong phủ tất cả thế gia quý tộc ca múa tấu nhạc, uống rượu ăn thịt, đeo vàng đeo bạc, điều này đối với Tiết Thần lúc đó quả nhiên được thở phào nhẹ nhõm, nhờ có khoảng thời gian ngắn đó để thở dốc, Tiết Thần tích được chút xíu tiền vốn, kiếm được một cơ hội đầu cơ trục lợi lương thực, có được tiền lời để xoay người, mới khiến cuộc sống của nàng ở phủ Trường Trữ Hậu thoáng đi vào quỹ đạo.

Cho nên hôm nay, một người sống trong truyền thuyết sẽ đến Hàn gia, làm sao lại không để Tiết Thần cảm thấy khó mà tin đâu?

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, một người nam tử ở bên ngoài đi vào, thân thể như ngọc, phong thái như nghi, trên người mặc y phục tơ lụa màu xanh đá đơn giản hơi cũ, eo buộc đai lưng rộng, không đeo trang sức, toàn thân mộc mạc, nhưng trời sinh tựa như có một loại uy nghi, ý vị thâm trầm, như biển như núi, hiếm thấy nhất là ngũ quan hết sức xuất sắc, giống như trích tiên đi ra từ trong tranh vẽ, tao nhã sâu sắc, tràn đầy tiên khí, mắt phượng xếch dài, tựa như sao trời, nói không nên lời anh tuấn kiệt xuất, cuốn hút thanh nhã, sống mũi thẳng đứng, nhân trung cân đối, hình dáng khuôn miệng hết sức thoả đáng, mỏng hơn một chút thì tỏ ra bạc tình bạc nghĩa, dày hơn một chút sẽ có vẻ ngu dốt, không có ai có khuôn miệng thích hợp và đẹp mắt hơn hắn.

Mà lời nói ra từ khuôn miệng đẹp mắt này cũng vô cùng dễ nghe, hắn giống như trời sinh đã biết được nói chuyện như thế nào có thể làm động lòng người, vừa mở miệng liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Không có uốn gối, mà là làm lễ vãn bối với Vương thị và Tiết thị, vẫn là chắp tay vái chào, cúi đầu với Tiết thị cực kỳ lễ phép, nói:

"Hai vị lão phu nhân mạnh khỏe, cữu mẫu mạnh khỏe, Ký Minh không được mời tới, mà đi theo Thư Ngạn cùng nhau đến đây bái tế cữu cữu, mong rằng cữu mẫu không chê trách."

Hắn vửa khiêm nhường vừa nói lời khách sáo, Lâu Triệu Vân là đường đệ nhị phòng, hắn mới thật sự là cháu trai của Tiết thị, mà Lâu Khánh Vân thân là quan tòng tam phẩm, thế tử phủ Vệ Quốc Công, thân phận này có thể gọi Tiết thị một tiếng cữu mẫu đúng là rất nể mặt mũi.

Tiết thị lập tức tự mình đi qua đỡ hắn lên, khách sáo nói:

"Khánh ca nhi là quý nhân mời cũng không mời được, làm sao sẽ chê trách, mau tới ngồi xuống, Triệu ca nhi cũng ngồi đi, để ta bảo người dâng trà cho các con."

Lâu Khánh Vân khoát tay chặn lại, nói: "Cữu mẫu khách sáo, vốn chính là tới thăm hỏi, sao dám làm phiền trà nước."

Tiết thị mỉm cười: "Đứa nhỏ này, một ly trà mà thôi có gì phiền chứ. Mau ngồi xuống."

Lâu Triệu Vân ở bên cạnh cũng nói: "Đại đường huynh, ngươi cứ ngồi đi, đều là người một nhà, không cần xem như người ngoài đâu."

Tính tình của Lâu Triệu Vân hết sức giống tính cách người Lâu gia, tùy tiện, không để ý chuyện vặt vãnh, mà tính cách của Lâu Khánh Vân thì hướng về phía Phong thị hơn, nghiêm chỉnh thận trọng, trầm ổn đại khí.

Ung dung thản nhiên cong khóe môi, ngồi xuống vị trí bên dưới Vương thị, Tiết thị bảo nha hoàn dâng trà, tự mình bưng tới cho Lâu Khánh Vân, Lâu Khánh Vân đứng dậy tiếp nhận, sau khi cúi đầu tạ ơn, mới đoan chính ngồi xuống, mở nắp hớt lá trà, uống một hớp nhỏ, rồi để xuống bên cạnh.

Trong lòng Tiết thị rất có hảo

Bạn đang đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của Hoa Nhật Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.