Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trách nhiệm

Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Rất nhanh lại tới ngày15. Đêm nay, không ngoài dự liệu, Cận Thiệu Khang lại tới Thu đường viện.

Nhưng lần này lại có sựkhác biệt, lần này Tương Nhược Lan tươi cười nghênh đón hắn. Hắn đã đến đâydiễn trò cùng nàng, chẳng lẽ nàng không cười với hắn được?

- Hầu gia ăn cơm tối chưa?

Nhìn Tương Nhược Lan tươicười, Cận Thiệu Khang rất ngạc nhiên, hắn nhìn nàng một chút, sau đó ngồi xuốngghế, đáp:

- Hôm nay về muộn, còn chưa ăn.

Thật ra hắn đã ăn, chỉ làđột nhiên cảm giác ngồi ăn thêm với nàng hẳn cũng không tệ.

Tương Nhược Lan đầu tiênlà sai bọn Hồng Hạnh bưng nước lên cho hắn rửa tay, lại sai người bưng thức ănlên.

Từ khi Cận Thiệu Khangvào cửa, Hồng Hạnh đã rất vui vẻ, thấy Tương Nhược Lan gọi thì vội bưng chậunước tiến đến cạnh Cận Thiệu Khang, đưa khăn cho hắn rồi thẹn thùng cúi đầu,thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, trong lòng chờ mong Hầu gia có thể nhìn nàngmột cái, nhưng Hầu gia từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần khiếnnàng vô cùng tức giận.

Cận Thiệu Khang rửa tayrửa mặt xong, Hồng Hạnh cũng không còn lý do gì để lưu lại, bất đắc dĩ bưngchậu nước lui xuống. Bên kia, Liên Kiều và Hoa Anh cũng bưng thức ăn lên bàn.Tương Nhược Lan sai bọn họ ra ngoài, không gọi thì không được tiến vào.

Đợi các nàng Liên Kiều đixuống, Tương Nhược Lan quay lại nói với Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia, những đồ ăn ta chuẩn bị này không biết có hợp khẩu vị của ngươi không,chẳng qua là ta thấy trời nóng bức nên chuẩn bị ít đồ ăn giải nhiệt.

Cận Thiệu Khang tò mònhìn theo, chỉ thấy trên bàn bày trí vài chiếc đĩa hoa tinh tế, trên đĩa lànhững món ăn trông tinh xảo, đẹp đẽ.

Cận Thiệu Khang ngồixuống bàn. Tương Nhược Lan chỉ vào từng đĩa giới thiệu:

- Đây là nộm vịt, thịt bò muối, cánh gà nướng, cá hấp đậu, tim cật cách thủy

Vừa nói vừa chỉ một bátcanh xanh biếc, bưng đến trước mặt Cận Thiệu Khang:

- Cháo này là trong phòng ta nấu, trong bếp không có đâu.

Cận Thiệu Khang thấy nàngnhỏ nhẹ như vậy, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc nhưng bề ngoài lại bất độngthanh sắc:

- Đây là canh gì, sao lại xanh biếc thế này.

- Đây là canh hạt sen, mùi thơm mát mà rất ngọt, thanh nhiệt giải nóng. Trời nóngthế này, mỗi ngày Hầu gia ở bên ngoài bôn ba, uống canh này nhiều có thể tiêutrừ nóng trong người (DR.Thanh), Hầu gia thử xem, nếu thích, ta sẽ dạy chophòng bếp, sau này thường xuyên làm cho Hầu gia ăn.

Vừa nói, vừa đưa thìa chohắn. Cận Thiệu Khang nhìn nàng một cái, cầm lấy chiếc thìa trong tay nàng,chiếc thìa còn lưu lại hơi nóng của nàng khiến trong lòng hắn có một cảm giáckhác thường.

Hắn múc một muỗng nhỏuống một ngụm, canh này chẳng những ngon lành mà còn thơm ngát. Canh mềm mịn,hạt sen trắng ngọt ngào, một thìa thôi cũng khiến hắn cảm giác thư thái, hươngkhí như lan tràn khắp người.

- Canh ngon.

Cận Thiệu Khang khen, sauđó uống thêm vài ngụm.

- Biết Hầu gia thích ăn thịt vịt, không bằng nếm thử món nộm vịt này đi, ta đãsai phòng bếp lột da và xương rồi, tuyệt đối Hầu gia sẽ không thấy ngấy.

Vừa nói vừa gắp vào bátcho hắn.

Cận Thiệu Khang cầm đũaăn, cảm giác khác hẳn những món vịt béo ngậy hắn đã từng ăn, cái này khiến hắncảm giác rất khác lạ, vị nhàn nhạt, ăn rất ngon.

- Hầu gia thích ăn thì ăn nhiều một chút

Tương Nhược Lan cũng ngồibên cạnh hắn, tự múc một bát canh rồi từ từ ăn.

Nhất thời, hai người đềuyên lặng không nói gì, chỉ nghe tiếng đồ sứ va chạm thanh thúy.

Cận Thiệu Khang thỉnhthoảng liếc nhìn nàng một cái, Tương Nhược Lan cũng đôi khi sẽ gắp đồ cho hắn.Khi Tương Nhược Lan vừa gắp một miếng thịt bò cho hắn thì Cận Thiệu Khang độtnhiên buông chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn nàng:

- Tương Nhược Lan, nàng làm cái gì vậy?

Tương Nhược Lan nói:

- Ta cảm giác thịt bò này rất ngon nên mới gắp cho Hầu gia, chẳng lẽ Hầu giakhông thích ăn thịt bò?

Nàng chưa bao giờ hầu hạmột người ăn cơm, quả nhiên là không thể thích ứng……

Cận Thiệu Khang nhìnthẳng nàng, chăm chú nói:

- Nhược Lan, đột nhiên nàng như vậy là vì cái gì?

Nếu là lúc trước hắn sẽrất vui mừng lẫn sợ hãi, nghĩ rằng đây là một cách thức yêu sủng (tức là yêucầu sủng ái), nhưng thái độ lần trước của nàng kiên quyết như vậy, lần này độtnhiên lại thế này khiến hắn thật sự không hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng sự đời vốnthế, càng không biết lại càng nóng lòng muốn biết.

Tương Nhược Lan rõ ràng ýtứ của hắn, thì ra hắn rất kì lạ với sự khác thường của mình. Tương Nhược Lancười cười, nhiều lắm chỉ là cho hắn ăn một bữa cơm mà đã khiến hắn giật mìnhnhư thế, có thể thấy được trước kia mình đối xử với hắn không chút kiêng nể,cũng đúng, mình đã bao giờ đặt hắn vào lòng.

Nhưng cuộc sống sau nàymình không thể cứ như lúc trước. Hắn thế này thì nàng cũng không thể để hắn bịhại gì, cái này gọi là hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cùng có lợi, chỉ như thế thìhợp tác mới lâu dài.

Tương Nhược Lan buông đũatrong tay, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười nói:

- Hầu gia, kỳ thật trong lòng Nhược Lan rất cảm tạ ngươi

Cận Thiệu Khang hơi chớpmắt, dưới ánh nến mông lung, tròng mắt đen bóng, góc cạnh trên gương mặt hắndần trở nên nhu hòa.

- Cảm ơn ta cái gì

Giọng nói trầm thấp trongkhông gian yên tĩnh lại có một cảm giác hùng hậu.

Tương Nhược Lan nhìn hắn:

- Cảm ơn Hầu gia đã giấu diếm hết thảy cho ta, ta cũng không phải là người khôngbiết tốt xấu. Sau này, trừ việc không thể giúp Hầu gia sinh nhi dục nữ (sinhcon đẻ cái), ta nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của thê tử

Lòng Cận Thiệu Khang từtừ trầm xuống, hắn khuấy khuấy bát canh, chén canh vẫn thơm ngát nhưng hắn cảmgiác không còn thấy ngon. Hắn nhìn nàng:

- A! Bản hầu rất muốn nghe xem nàng làm thế nào để làm tròn trách nhiệm thê tử.

Tương Nhược Lan nhìn hắncười nói:

- Hầu gia, hôm nay ta đã theo mẫu thân học quản gia, sau này ta nhất định sẽtrông nom nhà cửa chu toàn, không để Hầu gia lo lắng. Sau này con cái Hầu giata nhất định cũng sẽ đối xử tốt, sẽ không để bọn họ chịu ủy khuất. Ta cũng sẽhọc tốt quy củ, ra ngoài tuyệt sẽ không để Hầu gia mất thể diện, đương nhiên,Hầu gia đến đây ta cũng sẽ chăm sóc Hầu gia tốt!

Cho đến một ngày ta rờiđi. Nàng nói thêm một câu trong lòng

Cận Thiệu Khang nghe vậy,hồi lâu không lên tiếng rồi mới cười lạnh hai tiếng:

- Xem ra, Cận Thiệu Khang ta không lấy sai người!

Tương Nhược Lan đươngnhiên nghe ra hắn sự châm chọc của hắn, cúi đầu không nói, đây là những gì nàngcó thể làm, nếu còn muốn hơn thì sẽ chẳng có gì.

Nàng có thể nắm giữ đượcbao nhiêu thì sẽ cố đến bao nhiêu đó. Không thể tùy tiện ăn khổ được.

Cận Thiệu Khang nhìnnàng, ánh nến đỏ chiếu lên khuôn mặt nàng, khuôn mặt vốn bình thường nhưng lạicó cảm giác nhu mỹ khiến người ta động tâm, như là cảm giác được ánh mắt củahắn, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng dù cười nhưng trong mắt lạnhbăng.

Không có bất cứ độ ấm gì.

Trong lòng hắn đột nhiêndâng lên một cảm giác xúc động nóng nảy, cách bàn cầm lấy tay nàng.

- Nhược Lan, chẳng lẽ nàng muốn cả đời như vậy?

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.