Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính toán 2

Phiên bản Dịch · 2248 chữ

Hậu hoa viên Hầu phủ, trừphía hồ xung quanh không có gì, còn lại đều là cây cối um tùm, u tĩnh âm u.Những cây thông cổ thụ cao vô cùng, ban ngày có thể tránh nắng, mang đến sự mátmẻ, buổi tối cũng ngăn đi ánh trăng (thế thì hay cái gì nhỉ). Nhất là xungquanh Bách lý đình cơ hồ không có chút ánh trăng, khắp nơi bóng cây bao phủkhông nhìn thấy gì.

Cho nên Hồng Hạnh nói phunhân té ngã ở đây Ánh Tuyết không hề nghi ngờ bởi vì nơi đây rất tối, té ngãcũng là chuyện thường.

Nàng đi dọc theo conđường rải sỏi, trong lòng có chút hối hận không mang theo đèn lồng. Dần đếnBách lý đình thấy có thân ảnh mơ hồ. Ánh Tuyết tưởng Tương Nhược Lan, vội vàngxông lên kéo người nọ, miệng kêu một tiếng

- Phu nhân!

Đến gần mới phát hiện cóchút không đúng, đối phương thân thể hơi cao, trong lòng cảnh giác, buông taylui về phía sau:

- Ai?

Trong bóng tối truyền đếntiếng nam nhân:

- Hồng Hạnh cô nương. Là ngươi?

Ánh Tuyết cẩn thận nhìnrồi lấy làm kinh hãi:

- Trương quản sự, chính là ngươi?

Đối phương cũng nhận ratiếng của nàng: – Ánh Tuyết cô nương? Lại nói tiếp: Ánh Tuyết cô nương sao lạiđến đây?

- Nghe nói phu nhân nhà ta bị ngã ở đây? Quản sự có thấy phu nhân nhà ta không?

- Không có, ta ở chỗ này khá lâu rồi, trừ cô nương cũng không có ai đến!

Ánh Tuyết trong lòng dânglên một cảm giác bất an, cảm giác được chuyện có chút không đúng:

- Sao muộn thế này quản sự còn đến đây?

Trong bóng tối, Ánh Tuyếtnghe được hắn ngượng ngùng cười cười:

- Ta…… Ta có hẹn với người….

Ánh Tuyết nhớ ra lúctrước hắn gọi tên Hồng Hạnh, trong lòng nhảy lên:

- Là Hồng Hạnh?

Nghe thấy tên này, ÁnhTuyết toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “không hay rồi!” Nàng lập tức quay đầu lại

Nhưng là đã không kịp

- Các ngươi đang làm cái gì!

Một tiếng nói thanh thoátquát lên trong ban đêm yên tĩnh khiến những con chim bên cạnh sợ hãi vội baylên.

Ánh Tuyết nhìn ra đã thấycon đường gần đó có ba người đứng, ở giữa là một người tay xách đèn lồng, ánhđèn soi lên khuôn mặt nàng ta đang kinh sợ, cũng chính là Hồng Hạnh.

- Ánh Tuyết, Trương quản sự, đã muộn thế này, các ngươi ở đây làm gì?

Giọng nói lạnh lùng.

Hai nha hoàn bên cạnhnhìn Ánh Tuyết lại nhìn Trương quản sự, thần sắc kinh ngạc, hoài nghi.

Hồng Hạnh không đợi ÁnhTuyết trả lời. Vứt đèn lồng lên mặt đất, khóc ròng nói:

- Đôi gian phu dâm phụ các ngươi, các người làm chuyện gì với ta thế này? Ta phảinói cho phu nhân

Nói xong bụm mặt chạy đi

Hai tiểu nha hoàn nhìnÁnh Tuyết một chút rồi vội đuổi theo Hồng Hạnh.


Vốn chuyện này là chuyệnThu đường viện, tùy ý Tương Nhược Lan xử lý là được, nhưng lúc Hồng Hạnh khócchạy đi thì gặp phải Vu Thu Nguyệt, Cận Yên Nhiên và Vương thị đang tản bộ. Bangười thấy vậy vội hỏi hai tiểu nha hoàn phía sau. Hai tiểu nha hoàn không dámgiấu diếm vội kể hết sự tình.

Cận Yên Nhiên nghe vậy cảgiận nói:

- An Viễn hầu phủ chúng ta lại có loại chuyện xấu xa này, chuyện này không thể đểyên được

Lập tức chạy về TùngHương viện báo lại cho thái phu nhân.

Thái phu nhân cũng giậndữ, lập tức cho người đem Hồng Hạnh, Ánh Tuyết và cả Trương Đồng Sơn nhốt lại,đến hôm sau thì nghiêm tra.

Tương Nhược Lan, Cận YênNhiên, Vu Thu Nguyệt, Vương thị cũng đều có mặt. thái phu nhân ngồi ngay ngắn ởchủ vị, phía dưới Hồng Hạnh, Ánh Tuyết, Trương Đồng Sơn và hai tiểu nha hoànđang quỳ.

Hồng Hạnh vừa khóc lócvừa tố:

- Thái phu nhân, ta an an tâm tâm đợi gả, tưởng rằng tìm được như ý lang quân,nhưng ai ngờ tới, bọn họ lại gạt ta…… Cũng không biết bọn họ có quan hệ này đãbao lâu rồi, nếu hôm đó ta không nhìn thấy thì còn không biết gạt ta đến khinào. Thái phu nhân, phu nhân, hai người phải làm chủ cho ta

Vừa nói vừa cuống quítdập đầu đến chảy máu.

Tiếp theo hai tiểu nhahoàn cũng nói chuyện các nàng nhìn thấy.

Thái phu nhân sắc mặtthâm trầm, cô nam quả nữ tại chỗ đó tư hội, nhìn thế nào cũng không làm ngườita thấy quang minh chánh đại.

Trương mụ mụ bên cạnh gấpđến độ đỏ cả mắt, quỳ gối bên người thái phu nhân nói:

- Thái phu nhân, Đồng Sơn lớn lên thế nào người đều biết, Đồng Sơn tuyệt đốikhông phải người như thế!

Vừa nói vừa quay đầu nhìnvề phía con:

- Đồng Sơn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói thật xem nào!

Thái phu nhân nhìn vềphía hắn, nhớ ra hắn từ trước tới nay vẫn luôn trung hậu, sắc mặt hơi hoãn,nói:

- Đồng Sơn, ngươi giải thích thế nào?

Trương Đồng Sơn dập đầuvới thái phu nhân rồi đem chuyện đồng tử truyền tin nói ra, lại đem cả túi màulam kia cho thái phu nhân xem.

Thấy chiếc túi thơm kia,Ánh Tuyết và hai tiểu nha hoàn đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ đều nhận ra đây làtúi thơm của Ánh Tuyết!

- Nô tài tưởng rằng người phó ước chính là Hồng Hạnh cô nương, không nghĩ tới lúcđến lại thấy Ánh Tuyết cô nương, nhưng lúc ấy Ánh Tuyết cô nương nói là đến tìmphu nhân nhà nàng.

Hồng Hạnh nhìn thấy túithơm, khóc càng lớn, nói với thái phu nhân:

- Thái phu nhân, đây là túi thơm của Ánh Tuyết.

Tiếp theo nhìn Ánh Tuyết,cả giận nói:

- Ánh Tuyết, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội, sao ngươi lại làm như thế, ngươi thíchTrương quản sự thì cứ nói thẳng ra, tại sao lại làm ra chuyện này…

Ánh Tuyết thấy túi thơmxong vội vàng nhận:

- Thái phu nhân minh giám, túi thơm này là của ta nhưng đã làm mất.

Vừa nói vừa nhìn về phíaHồng Hạnh:

- Có lẽ là bị kẻ cố ý nhặt đi, làm ra chút chuyện mà giá họa cho ta

Vừa nói vừa đem chuyệnHồng Hạnh lừa nàng rằng phu nhân bị ngã nói ra.

Hồng Hạnh sớm đã chuẩn bịtốt, nàng chỉ vào Ánh Tuyết phản bác:

- Ánh Tuyết, chuyện tới hôm nay, ngươi còn không biết hối cải? Còn nói dối nhưvậy. Cả tối nay ta và Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn đều ở cùng một chỗ, căn bản là chưahề thấy ngươi, Tiểu Thanh Tiểu Hoàn có thể làm chứng!

Tiểu Thanh Tiểu Hoàn vộivàng làm chứng, Hồng Hạnh quả thật cùng các nàng ở chung một chỗ, chỉ là cácnàng quên mất chuyện Hồng Hạnh rời đi vệ sinh một lúc.

Ánh Tuyết còn tưởng HồngHạnh đã mua chuộc Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn, tức đến mặt trắng bệch, nhưng lúc đókhông có ai bên cạnh nên không ai có thể làm chứng cho nàng!

- Ánh Tuyết. Ngươi dám cùng đứa bé truyền tin kia đối chất? Tương Nhược Lan đềnghị.

Ánh Tuyết vội vàng nói:

- Nô tỳ ngay thẳng, không có gì không dám.

Thái phu nhân sai ngườitruyền đứa trẻ kia đến, hỏi hắn rốt cuộc là ai muốn hắn truyền lời. Đứa bé nhìnnhững người đang quỳ. Đêm đó, người nọ đứng ở nơi bí mật, hắn cũng không thấyrõ người đó, chỉ nhớ nàng ta búi tóc hai búi, mà búi tóc buộc sợi dây xinh đẹp.

Mọi người ở đây chỉ cómột người như thế.

Đứa bé chỉ vào Ánh Tuyết,nói:

- Là tỷ tỷ kia?

Lúc này Ánh Tuyết mớiluống cuống, mới ý thức được đối phương tính toán đến thiên y vô phùng (k lộdấu vết), tựa như hầm cát, từng bước từng bước khiến nàng thụt sâu.

Nàng vọt tới trước mặtđứa trẻ lắc lắc bả vai hắn nói:

- Ngươi nhìn cho kĩ, rốt cuộc là ai, có phải là có người nào dạy ngươi không!

Đứa bé nhìn nàng mà bị hùdọa “Oa” một tiếng khóc lớn.

Thái phu nhân giận dữ,quát:

- Điêu nô to gan, chuyện đến nước này mà còn dám nói láo! Đứa nhỏ này chỉ là mộtkẻ si ngốc sẽ không nói dối

Thì ra đứa nhỏ này thừnăm tuổi đã bị sốt nặng trừ đó trí tuệ không phát triển, nói hắn nói dối thìsao thái phu nhân tin được.

Ánh Tuyết trăm miệng khócãi, tình thế cấp bách vội quỳ đến trước mặt Tương Nhược Lan, ôm chân nàng nói:

- Phu nhân, ngươi tin tưởng nô tỳ, nô tỳ nói đều là thật! Nô tỳ tuyệt đốikhông có tư ước cùng Trương quản sự,

Hồng Hạnh ở một bên khóc:

- Ánh Tuyết, tới tậm bây giờ, vì sao ngươi vẫn còn cắn ngược ta. Ta cũng khôngtrách ngươi, nếu ngươi sớm nói cho ta biết ngươi thích Trương quản sự, ta nhấtđịnh sẽ không đáp ứng hôn sự này.

Sau đó cũng đến cạnhTương Nhược Lan, khóc ròng nói:

- Tiểu thư, chúng ta cùng lớn lên bên nhau, Hồng Hạnh dù tính tình tùy tiện nhưngtuyệt không có lòng dạ xấu xa, Hồng Hạnh sao lại làm loại chuyện giá họa này.Tiểu thư nếu không tin, Hồng Hạnh xin chết để chứng tỏ sự trong sạch.

Vừa nói vừa đập đầu vàogóc bàn bên cạnh Tương Nhược Lan, nếu không phải Tương Nhược Lan nhanh tay đẩyra chỉ e rằng thực sự sẽ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người

Cứ như vậy, không ngườinào hoài nghi Hồng Hạnh nữa, ngay cả Tương Nhược Lan cũng mơ hồ cảm giác đượcai thiệt ai giả. Hôn sự là Hồng Hạnh đồng ý, vừa là tự mình bắt được hai ngườitại hiện trường, lại có nhân chứng, muốn nói nàng có tâm cơ thiết kế để hại ÁnhTuyết, Tương Nhược Lan thật đúng là không dám tin. Xem bộ dáng như là Ánh Tuyếtgây nên. Nhưng gần một tháng này, nàng hiểu rõ Ánh Tuyết, cảm giác được ÁnhTuyết không phải loại người này. Nhưng không phải người ta nói yêu thì sẽ mấtđi lý trí? Chẳng lẽ Ánh Tuyết vẫn thích Trương quản sự, thấy Hồng Hạng được gảmà nóng nảy?

Nàng nhìn Trương quản sự,thấy hắn hiền hậu, vẻ mặt trắng trẻo, cũng có bộ dáng có thể hấp dẫn phụ nữ.

Kỳ thật nàng thấy đâycũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nữ tử nóng lòng hẹn nam tử gặp mặt, cũngkhông làm ra chuyện gì cẩu thả, có cái gì đâu. Nhưng nàng cũng biết, ở cái thờiđại này nặng nhất là lễ nghi, không tha cho loại chuyện này, huống chi chỉ làmột nô tài. Cho nên Ánh Tuyết mới không dám thừa nhận?

Hồng Hạnh quỳ xuống trướcmặt thái phu nhân nói:

- Thái phu nhân, nô tỳ cảm kích hảo ý của thái phu nhân, chính là, chuyện tớinước này, nô tỳ cũng không mặt mũi nào mà gả cho Trương quản sự nữa, nếu ÁnhTuyết thích Trương quản sự, vẫn xin thái phu nhân thành toàn cho nàng ấy.

Thái phu nhân nhìn ÁnhTuyết, lạnh lùng nói:

- Ánh Tuyết, ngươi xem Hồng Hạnh đã nói như vậy, ngươi còn không biết hối cải?

Ánh Tuyết thấy chuyện tớibước này, nếu vẫn phủ nhận, chỉ sợ sẽ chọc giận thái phu nhân động đến giapháp, nói không chừng giận dữ còn đem bán mình. Chuyện này chỉ do mình khôngcẩn thận, để Hồng Hạnh tính kế, bây giờ ngoài nhẫn nhục mà sống thì cũng chẳngbiết làm gì hơn nữa.

Lập tức Ánh Tuyết quỳtrên mặt đất, đầu cúi rạp nói:

- Thái phu nhân…… vâng, nô tỳ biết sai rồi, là nô tỳ hẹn Trương quản sự rangoài

Trừ Tương Nhược Lan ra,còn lại mọi người đều khinh bỉ nhìn nàng, Ánh Tuyết vừa thẹn vừa tức, nước mắt chảy ròng.

Thái phu nhân nghĩ nàng ởtrong phủ tư hội nam nhân, hủy đi danh dự Hầu phủ vốn định đem nàng bán đi,nhưng là Tương Nhược Lan lại cầu xin. Sau thái phu nhân nể mặt Tương Nhược Lanmới đổi ý, đánh Ánh Tuyết 20 trượng, giáng xuống một cấp. Mà thái phu nhân thấyHồng Hạnh lần này biểu hiện rất tốt, lại thấy nàng trước vẫn là đại nha hoàncủa Nhược Lan nên lại thăng cấp cho nàng.

Mà hôn ước của Hồng Hạnhvà Trương Đồng Sơn cũng bị hủy,

Sau này, Trương mụ mụthừa dịp trứ thái phu nhân tâm tình tốt, muốn xin lấy Ánh Tuyết, thái phu nhâncũng đáp ứng luôn. Không lâu sau, Ánh Tuyết gả cho Trương đồng sự thành vợ củaquản sự nhưng vẫn hầu hạ trong Thu Đường viện, chỉ là không hầu hạ cạnh ngườiTương Nhược Lan như trước.

Nhưng Tái ông mất ngựakhông biết là hoa hay phúc, thật lâu sau này, Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết thành vợcủa tổng quản Hầu phủ uy phong lẫm lẫm, trong lòng chẳng biết có bao nhiêu hốihận quyết định ban đầu.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.