Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tiến một lùi

Phiên bản Dịch · 2186 chữ

Cẩm tú viên

Ánh trăng sáng tỏ xuyênthấu qua cửa sổ khắc hoa, cả phòng tràn ngập ánh trăng

Một nữ tử vóc người mảnhmai, mặc áo lụa trắng, tóc xanh xõa xuống vai, hai chân trần chạy về phía namtử cao lớn đứng trước cửa sổ, thân hình linh động tựa như tiên tử.

- Hầu gia…

Nữ tử kiều mỵ địa gọi mộttiếng, nam tử ở cửa sổ quay đầu lại ngũ quan tuấn mỹ mà không mất sự kiên nghị.

- Hầu gia, đêm đã khuya. Hầu gia, ngày mai còn phải vào triều, không bằng đi nghỉsớm đi?

Nữ tử ỷ ôi trong lòng,sóng mắt lưu chuyển, vô hạn kiều mỵ.

Nhuyễn ngọc ôn hươngtrong ngực, Cận Thiệu Khang không khỏi có chút tâm viên ý mãn. Mấy hôm trước bịTương Nhược Lan khởi mào lửa tình lúc này lại từ từ dâng lên. Hắn thuận tay ômeo Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt cười duyên một tiếng, thuận thế vươn tay trắngnõn ôm cổ hắn. Thân mình mềm mại gắt gao dán sát cơ thể hùng tráng của hắn, nhẹnhàng cọ xát khiến hắn càng hưng phấn.

Hắn cúi đầu hôn tóc nàng,một mùi hương nồng nàn xông thẳng vào khứu giác, trong đầu hắn đột nhiên hiệnlên một câu nói:

- Trên người ngươi có mùi của nữ tử khác, ta không thích…

Chẳng biết như thế nào,đột nhiên hắn cảm giác vô vị, lửa nóng trên người tản đi không ít.

Hắn nhẹ nhàng thả nàngra.

Vu Thu Nguyệt đang trongcơn ý loạn tình mê cảm giác hắn đột nhiên lạnh như băng, trong lòng vô cùnghoảng loạn, khiến nàng không thở nổi.

- Hầu gia!

Nàng tiến gần hắn, ôm lấyeo hắn, nước mắt rơi xuống:

- Hầu gia có phải ghét bỏ Thu Nguyệt không? Có phải cảm giác Thu Nguyệt đen đinhìn rất xấu!

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn,trong mắt tràn ngập nước mắt, vô cùng đáng thương:

- Hầu gia, Thu Nguyệt sẽ nghĩ cách để trở nên giống như trước, Hầu gia đừng ghétbỏ Thu Nguyệt.

Nước mắt của nàng trongsuốt dưới ánh trăng, từng giọt từng giọt như trân châu.

Trong lòng Cận ThiệuKhang dâng lên sự thương xót. Nàng có gì sai? Nàng gả ình làm thiếp, chẳnglẻ mình thật sự cả đời lạnh nhạt với nàng? Thân là nam tử, sao có thể đốivới đàn bà bên người mình như thế.

Hắn vươn tay, lau đi nướcmắt trên mặt nàng. Vu Thu Nguyệt vội nắm tay hắn, hôn lên tay hắn. Nước mắt vẫnrơi xuống tay hắn không ngừng khiến hắn cảm giác bỏng rát.

- Hầu gia, từ lần đầu Thu Nguyệt thấy Hầu gia đã luôn nghĩ đến Hầu gia. Ta biết,trong lòng Hầu gia, Thu Nguyệt không phải là quan trọng nhất nhưng không saocả, chỉ cần Hầu gia đôi khi nhớ đến Thu Nguyệt, đôi khi có thể đến cùng ThuNguyệt là Thu Nguyệt đã thỏa mãn rồi. Hầu gia, ngươi nhất định phải thương ThuNguyệt với người một tâm một dạ, nếu Hầu gia không để ý đến Thu Nguyệt thì ThuNguyệt sống không bằng chết!

Cận Thiệu Khang nhìnnàng:

- Trong lòng ta không chỉ có mình ngươi cũng không sao?

Trong lòng Vu Thu Nguyệtnhói lên, ý của hắn là tiện nhân Tương Nhược Lan kia đã tiến vào lòng hắn? Nhớra nàng đã nhìn thấy vết hôn hôm trước, nó như rắn độc vây kín người nàng,nhưng vẻ mặt nàng vẫn ra vẻ đáng thương vô cùng.

- Hầu gia anh minh thần vũ, ta sao dám yêu cầu Hầu gia chỉ thích một mình ThuNguyệt? Chỉ cần trong lòng Hầu gia còn có Thu Nguyệt…a…

Còn chưa nói xong, CậnThiệu Khang đã ôm lấy nàng, đi về phía giường…

Nhược Lan, ngươi khôngthèm để ý ta sẽ đem hết cho người khác. Đến lúc đó, ngươi sẽ hối hận?


Thu đường viện

Xế chiều, bên ngoài vôcùng nóng, Tương Nhược Lan trốn ở trong phòng đọc sách, Hoa Thanh và Liên Kiềuở sau quạt cho nàng.

Trong khoảng thời giannày, nàng chỉ xem sách y thuật, nàng muốn biết chút ít về y thuật ở thời này.

Nàng phát hiện, thế giớinày đối với thực liệu và dưỡng sinh đều chỉ rất qua loa, rất nhiều đồ ăn cócông dụng như thuốc cũng không hề biết. Cái này cơ bản là có chút liên quan đếnkhoa học kỹ thuật. Bọn họ không có máy móc để phân tích thành phần trong mỗiloại thực vật nên đương nhiên không thể biết tường tận tác dụng của nó. Giốngnhư nam qua (quả mướp) để trị bệnh đái tháo đường nhẹ vẫn là thời cận đại mớitìm ra.

Đang bị sách viết về kinhmạch, Âm Dương Ngũ Hành làm cho đầu cháng váng não phình lên , đã thấy Phươngmụ mụ vén rèm đi vào.

- Phương mụ mụ có việc?

Phương mụ mụ muốn nói lạithôi, ánh mắt rụt rè:

- Phu nhân bây giờ có rỗi không, mụ mụ có chút việc muốn nói với phu nhân

Tương Nhược Lan buôngquyển sách trên tay:

- Ta bây giờ nhàn đến phát hoảng, mụ mụ có thời gian trò chuyện cũng ta cùng tốt

Vừa lúc có việc muốn nóivới bà

Phương mụ mụ tiến đến,liếc nhìn Hoa Anh, Liên Kiều một cái, Tương Nhược Lan hiểu ý, sai hai người đixuống.

Tương Nhược Lan mời bàngồi xuống, đối với bà vú từ khi Nhược Lan còn nhỏ đã vô cùng chăm sóc nàng nênTương Nhược Lan rất là tôn trọng.

- Phương mụ mụ có chuyện gì?

Tương Nhược Lan tự mìnhrót trà cho bà.

Phương mụ mụ thụ sủngnhược kinh, cuống quít khoát tay:

- Điều này để lão nô tự làm là được, sao dám động đến phu nhân?

Tương Nhược Lan cười:

- Mụ mụ đừng khách khí, Nhược Lan từ nhỏ không có mẫu thân, trong lòng Nhược Lan,mụ mụ và mẫu thân như nhau.

Vừa nghe lời này hốc mắtPhương mụ mụ đỏ hoe, vội lấy khăn lau nước mắt.

- Tiểu thư, vốn việc này không nên tới phiền ngài, chính là Hồng Hạnh nha đầukia……

Có liên quan đến HồngHành? Tương Nhược Lan con ngươi vừa chuyển, nhân tiện nói:

- Có phải Hồng Hạnh muốn hầu hạ trong phòng?

Phương mụ mụ cúi đầu, nhưlà khó có thể mở miệng:

- Ta cũng biết yêu cầu này là quá đáng, Hạnh Nhi vừa mới phạm lỗi bị thái phunhân trừng phạt. Nhưng nàng từ nhỏ đến lớn vẫn theo hầu bên tiểu thư, chuyệnbên ngoài căn bản không hiểu. Mấy hôm nay ta thấy nàng cũng vài người cãi cọ,tối qua, nàng quỳ gối trước mặt ta, khóc lóc van xin. Nói là không có mặt mũinào tự mình đến cầu người. Nàng cũng không hy vọng còn có thể làm đại nha hoànbên người tiểu thư, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư là tốt rồi.

Nói xong, bà len lénngẩng đầu lên nhìn thoáng qua sắc mặt Tương Nhược Lan thấy nàng nhìn mình, nétmặt già nua hơi đỏ lên.

Nghe bà nói xong, TươngNhược Lan liền cười nói:

- Kỳ thật ta cũng có việc liên quan đến Hồng Hạnh muốn thương lượng cùng mụ mụ.

Phương mụ mụ thoáng cúingười về phía trước:

- Chuyện gì?

- Hôm trước ta đến chỗ thái phu nhân vấn an thì thái phu nhân có đề cập đến mộtviệc.

Tương Nhược Lan bưng chéntrà hoa cúc trước mặt uống một ngụm, mát mẻ dễ chịu, hương thơm ngan ngát.

- Trương mụ mụ bên người thái phu nhân ngươi có biết không.

Phương mụ mụ gật đầu.

Tương Nhược Lan tiếp tụcnói:

- Con của bà là Trương Đồng Sơn làm việc trong Hầu phủ, là quản sự việc trông nomxe ngựa. Tuy không phải là làm gì lớn nhưng nghe nói là người rất trung hậu.Trương mụ mụ nói với thái phu nhân là muốn được hỏi cưới Hồng Hạnh nên thái phunhân hỏi ý ta. Ta cũng chưa đáp ứng ngay, muốn hỏi ý các ngươi.

Làm mẫu thân sao có thểkhông quan tâm đến việc chung thân đại sự của con gái. Phương mụ mụ là ngườingay thẳng sao biết được suy nghĩ trong lòng con. Hôm nay nghe được là gả chotiểu quản sự trong phủ, sau này coi như cũng có chỗ dựa vào, hơn nữa còn khôngphải xa cách mình, sau này mẹ con tiện bề chăm sóc nhau nên rất vui mừng, hỏilại Tương Nhược Lan:

- Phu nhân, vậy Trương quản sự kia có phải là người thật thà…

Nói xong ngượng ngùngcười cười:

- Không phải ta không tin, chỉ là ta chỉ có một đứa con gái, không cần nóđại phú đại quý, nhưng hy vọng nó an an ổn ổn

Lời này làm cho TươngNhược Lan thật hâm mộ, thì ra hài tử có mẫu thân đều hạnh phúc như vậy, bất kểthế nào cũng có một người quan tâm, lo lắng ình.

Nàng ôn nhu nói:

- Mụ mụ ngươi yên tâm, ta và Hồng Hạnh cùng lớn lên bên nhau, sao ta lại không lolắng cho nàng. Ta thấy nàng cũng lớn tuổi, giữ bên người sợ làm chậm trễ hôn sựcủa nàng. Ta đã sai người tìm hiểu qua, Trương Đồng Sơn kia tính cách hiền hậulại chăm chỉ, sau này nhất định sẽ được thăng tiến, Hồng Hạnh gả cho hắn khôngsai đâu. Mụ mụ nên đi thương lượng với Hồng Hạnh đi.

Phương mụ mụ nghe xongrất là cao hứng, liên thanh cám ơn Tương Nhược Lan rồi đi ra. Ra đến ngoài tìmđược Hồng Hạnh thì thấy nàng đang dúi đầu một tiểu nha hoàn mắng:

- Mắt chó của ngươi mù rồi sao, cũng không nhìn xem ta là ai mà dám sai bảo ta.Ngươi là cái thá gì.

Phương mụ mụ vội vàng điqua kéo nàng:

- To mồm cái gì? Đây là ngoại viện, để người nghe được không tốt đâu.

Tiếp theo lại nhỏ giọngnói:

- Đi theo ta, ta có tin tức tốt muốn nói cho ngươi.

Hồng Hạnh nghe nói thế,vui vẻ vô cùng, tưởng rằng sẽ được vào phòng hầu hạ nên vội vàng đi theo.

Đợi Phương mụ mụ đóng cửalại thì vội hỏi.

- Mẫu thân, có phải là tiểu thư đã đáp ứng?

Nhất định phải vào phòng,không vào phòng, ngay cả cơ hội thấy Hầu gia cũng không có thì sao có thể …

Phương mụ mụ kéo tay nàngcười nói:

- Còn tốt hơn chuyện đó nhiều.

Sau đó kể lại những điềuTương Nhược Lan vừa nói.

- Khó cho tiểu thư còn nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của ngươi, tìm cho ngươihôn sự tốt này. Sau này ngươi thế này cũng là vợ quản sự, thế nào cũng không bịthiệt.

Phương mụ mụ cười đếnkhông ngậm được miệng nhưng Hồng Hạnh nghe xong mặt lúc hồng lúc trắng. Phươngmụ mụ cười một hồi thấy sắc mặt con gái không tốt, ngạc nhiên nói:

- Hồng Hạnh, ngươi sao thế? chuyện tốt như vậy còn không hài lòng?

Hồng Hạnh vung tay, dậmchân nói:

- Mẫu thân, chuyện này có có gì là tốt mà người vui như vậy. Nói đi nói lại cũngchỉ là gả ột nô tài, có gì đáng vui.

Nói xong tức giận quayđi, ngồi xuống ghế, mặt đỏ phừng phừng

Phương mụ mụ nhìn nàngmột cái:

- Hạnh Nhi, đó cũng không phải là nô tài bình thường, hắn là quản sự, tiểu thưnói tương lại nhất định sẽ được trọng dụng.

Hồng Hạnh cười lạnh:

- Quản vài chiếc xe ngựa mà cũng gọi là quản sự, hơn nữa sau này cho dù hắn cólàm tổng quản Hầu phủ thì vẫn chỉ là nô tài.

Nói xong nàng phỉ mộtcái.

- Nô tài thì sao? Chúng ta đều đều là nô tài, hay ngươi còn muốn làm chủ tử!

Phương mụ mụ tức giận.Hồng Hạnh đột nhiên đứng lên, nhìn mẫu thân:

- Ta vốn là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, tương lai cũng có thể làm chủ tử.

“Bốp” một tiếng, Phươngmụ mụ tát Hồng Hạnh một cái, tức giận đến phát run:

- Những lời này mà cũng dám nói ra, ngươi có biết xấu hổ không?

Hồng Hạnh bụm mặt, mắt đỏbừng phản bác:

- Mẫu thân, chẳng lẽ ta nói sai? Đại nha hoàn hồi môn sau này đều là chủ tử, ngaycả Triệu di thái thái trước kia cũng là nha hoàn hồi môn của thái phu nhân làgì. Tại sao ta lại không làm chủ tử mà đi gả cho nô tài làm gì. Ta không lấychồng! ngươi nếu thật là vì tốt cho ta thì giúp ta nói với tiểu thư cho ta vàophòng hầu hạ, không thì tiện nhân Ánh Tuyết đoạt lấy phúc phận của ta.

Nói xong liền chạy takhỏi phòng.

Phương mụ mụ nhìn bónglưng nàng tức giận suýt ngất.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.