Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cũng được

Phiên bản Dịch · 1259 chữ

Cạo gió xong, Tương NhượcLan viết vài món ăn trị liệu đưa cho Mai Hương, nàng nói với Lưu Tử Đồng:

- Canh gà ích mẫu này ăn ngon lắm, ngươi nhất định phải ăn nhiều một chút, ngươigầy như thế phải chịu khó tẩm bổ. Con gái không có da có thịt rất khó coi.

Lưu Tử Đồng phản bác:

- Ngươi nghĩ ngươi dễ nhìn chắc?

Tương Nhược Lan cười nói:

- Ta biết ta không xinh đẹp như ngươi.

Nàng lại nói tiếp:

- Nhưng ta khỏe mạnh! Bao giờ ngươi khỏe mạnh thì cười ta cũng không muộn.

Lưu Tử Đồng nhìn gươngmặt nàng hồng hào, mắt sáng có thần, dáng người lả lướt mà không nói nên lời.Nàng tự nhéo tay gầy yếu của mình, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bồi bổcho thật tốt, không thể để Tương Nhược Lan coi thường.

Tương Nhược Lan thấy bộdáng nàng, vừa cười vừa nói:

- Còn đây là hồng khương trà, mỗi ngày sắc uống thay nước, rất ngọt, ngươi nhấtđịnh thích. Còn nữa, thuốc ca ca ngươi sắc dù khó uống nhưng thuốc đắng dã tật.Ngươi muốn mặt ngươi nhanh khỏi thì không thể không uống.

Vẻ mặt Lưu Tử Đồng hiệnrõ sự chờ mong:

- Mụn trên mặt ta sẽ hết?

- Mụn trên mặt ngươi chủ yếu là vì kinh nguyệt không đều đã lâu lại thêm tâm tìnhkhông tốt mà thành. Chỉ cần ngươi trị hết bệnh, tâm tình vui vẻ thì tất nhiênlà mặt ngươi sẽ lại như xưa.

Lưu Tử Đồng bán tín bánnghi nhìn nàng:

- Nói ra một tràng cũng không biết có phải là thật hay không nữa.

Vừa nói cảm giác trên mặtngứa ngáy, định giơ tay gãi.

Tương Nhược Lan vội vàngngăn lại:

- Đừng gãi, cẩn thận để lại sẹo.

Sau đó dặn dò nàng khôngđược gãi, cứ để tự nó sẽ hết, dù hơi lâu nhưng sẽ không có sẹo.

Ngoài mặt Lưu Tử Đồng ravẻ không để ý nhưng lại nhớ kĩ từng lời nàng nói.

Lúc này, Lưu Tử Căng đivào nói cảm tạ với nàng, Tương Nhược Lan nói với hắn:

- Chờ vài ngày nữa ta sẽ quay lại cạo gió cho tiểu thư, người nhà ngươi có thờigian thì đến trò chuyện cùng tiểu thư, để nàng đi ra ngoài một chút, đừng mộtmình buồn bực trong lòng thì tâm tình sẽ khá hơn.

Lưu Tử Căng nhất nhấtnghe theo.

Tương Nhược Lan thấykhông còn sớm, liền cáo từ. Trước khi đi, còn đến chỗ Lưu phu nhân. Lưu phunhân đã nghe nha hoàn báo lại, dù còn chưa biết có kết quả hay không nhưng vẫnthập phần cảm tạ Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan trở lạiHầu phủ, đã gần đến giữa trưa. Nàng đến chỗ thái phu nhân đem lễ Lưu phu nhânđáp lại cho thái phu nhân, chuyển đạt ý cảm kích của Lưu phu nhân. Còn nóichuyện của Lưu Tử Đồng, nói sau này còn muốn đến Lưu phủ vài lần.

Thái phu nhân nghe xonggật đầu nói:

- Có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu tiểu thư thì đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là…

Bà ngẩng đầu nhìn TươngNhược Lan:

- Ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho Lưu tiểu thư?

Tương Nhược Lan cũngkhông chắc chắn mười phần, nàng đáp:

- Ta sẽ cố hết sức.

Lưu thái y chữa trị, nàngcạo gió lại thêm thực liệu trợ giúp với chứng kinh nguyệt không ổn định chắc làsẽ có hiệu quả tốt.

Lúc này, Cận Thiệu Khang đi đến vấn an thái phu nhân

Thái phu nhân ngạc nhiênnói:

- Hầu gia sao lại về lúc này.

Tương Nhược Lan cũng cóchút kỳ quái, bình thường Cận Thiệu Khang phải tầm cuối giờ Thân đầu giờ Dậumới hồi phủ. Bây giờ mới là buổi trưa sao hắn đã trở lại? Theo nàng biết, hắnlàm việc cực kì cẩn trọng chưa bao giờ đến muộn về sớm.

Cận Thiệu Khang ngồixuống vị trí của mình, tay hơi bóp trán, cau mày nói:

- Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác rất đau đầu. Đã tìm đại phu châmcứu cũng tốt lên được một chút nhưng bây giờ lại bắt đầu đau, không làm được gìnên về phủ nghỉ ngơi.

Tương Nhược Lan nhìn vềphía hắn, phát hiện sắc mặt hắn quả thật không tốt, mắt lờ đờ, không chút tinhthần.

Thái phu nhân có chút lolắng nói:

- Nếu như thế Hầu gia về phòng nghỉ ngơi sớm đi.

Cận Thiệu Khang gật đầu,đang chuẩn bị đứng dậy, thái phu nhân đột nhiên lại nhìn về phía Tương NhượcLan nói:

- Hay là để Nhược Lan xoa bóp cho ngươi, lần trước ta đau đầu, Nhược Lan xoa bópvài cái đã thấy rất tốt.

Lúc này Tương Nhược Lanđang uống trà, nghe thái phu nhân nói xong mà suýt thì phun ra, cố gắng lắm mớinhịn lại được.

Cái gì? Để nàng xoa bópcho con khỉ này!

Nàng quay đầu nhìn vềphía Cận Thiệu Khang, hắn sẽ không đồng ý… không phải hắn ghét nàng đến tậnxương tủy sao? Như thế cho dù đau đến chết chắc chắn cũng không muốn nàng đụngvào người hắn.

Cận Thiệu Khang nghe mẫuthân nói, nghĩ đến Tương Nhược Lan sẽ tiếp xúc mình rất gần đã định cự tuyệt.Nhưng quay đầu thấy nàng nhìn thẳng mình, đôi mắt như hắc ngọc phảng phất sựchờ mong (đúng là chờ mong nhưng là mong bị cự tuyệt cơ, anh thích ăn dưa bở),trong lòng nóng lên, miệng định nói từ chối nhưng lại thành…

- Cũng được! Hắn nói

Cũng được? Hắn đồng ý!Tương Nhược Lan nhìn hắn, lửa giận trong lòng bốc lên. Ngày thường coi vợ bénhư bảo bối mà nâng niu, bây giờ đau đầu lại muốn mình hầu hạ, muốn lão nươnghầu hạ ngươi, nghĩ hay thật!

Bên kia thái phu nhântưởng rằng Tương Nhược Lan được cơ hội tốt mà vui mừng phát điên (được cả mẹ cảcon), thấy nàng không nói, nghĩ thầm, chẳng lẽ là cao hứng mà quên hết cả nênmở miệng nói:

- Nhược Lan, ngươi xoa bóp giúp Hầu gia nhé! Nhược Lan, sao thế? Sao lại ngâyngười?

Tương Nhược Lan nhìn tháiphu nhân, trong lòng vội tỉnh táo. Bây giờ không phải lúc giận dữ hay từ chối.Con khỉ kia là bảo bối của thái phu nhân, nếu cự tuyệt thì chắc chắn bà sẽkhông vui, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì! Từ lần trước nhìn thái phu nhânmặt lạnh trừng phạt hạ nhân, nàng đã không nghĩ thái phu nhân là người nhu hòa.

Đắc tội lãnh đạo cao nhấtHầu phủ, cuộc sống sau này phải làm thế nào?

Tương Nhược Lan thở dàitrong lòng, quên đi, chỉ là xoa bóp, coi như phục vụ thủ trưởng là được. Nàngđứng dậy:

- Vâng, có điều tay nghề Nhược Lan không tốt, chỉ sợ không giúp được Hầu gia!

Thái phu nhân cười nói:

- Nhược Lan không cần khiêm nhường, công phu của ngươi rất tốt.

Tương Nhược Lan tươicười, cực không tình nguyện đi tới sau lưng Cận Thiệu Khang, còn chưa chạm đếnđầu hắn lại nghe thái phu nhân nói:

- Ở chỗ này sao tiện, các ngươi về Thu Đường viện đi.

Về…… về Thu đường viện……

Tương Nhược Lan đang cườicũng cứng đờ, cả người như hóa đá.

Bên tai lại nghe được CậnThiệu Khang không lạnh không nóng nói:

- Cũng được.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.