Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyệt vị

Phiên bản Dịch · 1265 chữ

Tương Nhược Lan bị kéomạnh, nếu không nhanh mắt nhanh tay nắm được cột giường thì giờ đã té ngã trênđất. Trước mặt nha hoàn thành đại sửu nữ mất.

Tương Nhược Lan đứng vữnglại, căm tức nhìn Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia nếu đã dùng thì không nghi mà đã nghi thì đừng dùng. Ngươi cái gì cũngchưa biết rõ sao đã vội vàng kết luận.

Cận Thiệu Khang không cóthời gian để ý đến nàng tức giận, hắn đi tới bên cạnh thái phu nhân, khom lưngvội hỏi:

- Mẫu thân, người thấy thế nào? Nàng ta ngầm làm gì người hay là chân tay thôkệch làm đau người.

Tương Nhược Lan bên cạnhnghe những lời này giận không nói nên lời.

Lưu Tử Căng cau mày suynghĩ nhìn vẻ mặt Tương Nhược Lan tức giận

Trên giường, thái phunhân hơi ngẩng đầu, nhìn Cận Thiệu Khang cười nói:

- Vừa rồi có chút đau nhưng vừa đau thì toàn thân lại thư thái, thoải mái, ngươiđừng quá nóng lòng.

Cận Thiệu Khang nghe mẫuthân nói vậy, quay đầu nhìn Tương Nhược Lan ánh mắt cười như không cười màtrong lòng xấu hổ. Nhưng hắn là ai. Hắn đường đường là An Viễn hầu, sao có thểnói nhỏ nhẹ với đàn bà trong phủ. Lập tức ra vẻ trấn tĩnh, lạnh lùng nhìn TươngNhược Lan rồi lui ra nói với nàng:

- Tiếptục!

Tương Nhược Lan hận khôngthể vặn tai hắn. Tiếp tục? Hắn coi nàng là nha hoàn chắc. Gọi đến thì đến màđuổi đi thì đi?

Nàng nhíu mi, trong lòngvừa động, sau đó bóp bóp cánh tay bị hắn kéo, ủy khuất nói:

- Cánh tay bị ngươi kéo đau quá.

Cận Thiệu Khang mày giậtgiật, trừng mắt nhìn nàng, ngươi còn muốn thế nào?

Tương Nhược Lan vừa nóivừa cúi đầu, lau khóe mắt vốn không chút nước mắt, thấp giọng nói:

- Ta cũng biết ta khiến người chán ghét, cũng không lại

Giọng nói đáng thươngkhiến mọi người mềm lòng.

Thái phu nhân quay người,hơi ngồi dậy nói với Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia, lần này là ngươi không đúng. Nhược Lan dù sao cũng là một nữ nhi saocó thể chịu được sức mạnh của ngươi, còn không mau xin lỗi nàng?

Khuôn mặt nghiêm túc củaCận Thiệu Khang hơi đổi, để cho hắn xin lỗi nàng? Cận Thiệu Khang đứng ngâyngười, trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt như muốn phun hỏa.

Tương Nhược Lan thấy vậycũng vừa ý, nàng cũng không nghĩ thái phu nhân trước mặt bao người lại để đứacon yêu quí xin lỗi nàng, nàng xoa xoa cánh tay, đi tới bên người thái phunhân:

- Mẫu thân, người đừng làm khó Hầu gia, sao có thể để hắn đường đường là một namnhân nhận sai với một người đàn bà. Ta nghĩ Hầu gia cũng biết mình đã trách saita rồi…Vừa nói vừa quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười: – Hầu gia, có đúngkhông?

Nhìn Tương Nhược Lan tươicười ôn nhuận mà Cận Thiệu Khang chỉ thấy huyệt thái dương mơ hồ giật giật.

Tương Nhược Lan khôngnghĩ hắn sẽ trả lời, để cho con khỉ kia khó xử là mục đích của nàng, mục đíchđạt được, nàng cũng không làm quá… Lập tức cười nói với thái phu nhân để nàngtiếp tục xoa bóp.

Bên cạnh Lưu Tử Căng nhìnthủ pháp của Tương Nhược Lan, đột nhiên hỏi:

- Phu nhân, xin hỏi người chính là đang xoa bóp huyệt Thận du?

Huyệt vị? Chỉ có đại phucũng người luyện võ mới biết. Cận Thiệu Khang nhìn Lưu Tử Căng hơi kinh ngạc.

Tương Nhược Lan quay đầunhìn Lưu Tử Căng cười nói:

- Lưu thái y nói không sai. Lúc nãy mẫu thân đau mà hô lên là vì ta bấm huyệtthận du, mệnh môn, thất đẳng huyệt vị (7 huyệt j đó). Tuy ban đầu sẽ có chútđau đớn nhưng là có thể giãn gân cốt, cho nên mẫu thân sẽ thấy được rất thoảimái.

Vừa nói vừa cười:

- Cũng tại ta không nói rõ nên khiến người khác hiểu nhầm.

Những lời này Cận ThiệuKhang nghe được rất khó chịu. Trong lòng tức giận mà không thể phát tiết.

Tương Nhược Lan thấy sắcmặt hắn trong lòng vui sướng vô cùng.

Lưu Tử Căng hơi gật đầu,trịnh trọng địa nói:

- Đem xoa bóp dung hòa với bấm huyệt, thật sự inh.

Cận Thiệu Khang khôngnhịn được hỏi:

- Ngươi sao lại biết được điều này? Học từ ai?

Tương Nhược Lan vừa xoabóp cho thái phu nhân vừa nhàn nhạt nói:

- Hầu gia ta đã nói ta Tương Nhược Lan không phải là kẻ chỉ biết gây sự, chỉ làngươi không biết mà thôi.

Nói rồi ngầng đầu nhànnhạt nhìn thoáng qua hắn.

Cận Thiệu Khang vẫn muốnhỏi tiếp, Tương Nhược Lan đã cúi đầu nói nhỏ vào tai thái phu nhân:

- Mẫu thân, người quay lại để ta giúp người xoa bóp tứ chi.

Thái phu nhân đã mơ mơmàng màng sắp ngủ, nghe Tương Nhược Lan nói từ từ quay người lại.

Tương Nhược Lan vừa giúpbà xoa bóp vừa nghĩ bấm huyệt dương lăng tuyền, thương dương, tiểu hải, hậu khêcó lợi cho việc giảm đau, thái phu nhân có lẽ đã quen với thủ pháp bấm huyệtnên có chút đau cũng không kêu lên nữa.

Dần dần, ánh mắt thái phunhân thư hoãn mà chìm vào giấc ngủ, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Nha hoàn bên cạnh ngheđược đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Các nàng luân phiên xoa bóp cả đêm cũngkhông làm thái phu nhân ngủ mà phu nhân chỉ xoa bóp một chút đã khiến thái phunhân ngủ say như vậy. Phu nhân này dù nhân phẩm không tốt nhưng cũng có chútcông phu.

Mà Cận Thiệu Khang cùngLưu Tử Căng nhìn thái phu nhân đang ngủ say, trong lòng có cảm giác khó nói rõ.

Tương Nhược Lan cũng chưangừng tay mà còn tiếp tục xoa bóp toàn thân, tinh thần chăm chú làm khoảng nửacanh giờ nữa mới thôi.

Nàng chống eo đứng dậy,thở phào một hơi, xoa bóp này thật mệt mỏi….

Quay đầu thấy Cận ThiệuKhang cùng Lưu Tử Căng đều kinh ngạc nhìn nàng, trên ánh mắt có chút kì quáinhưng bây giờ Tương Nhược Lan mệt mỏi vô cùng không để ý nhiều đến bọn họ nữa.

Nàng nói với Cận ThiệuKhang:

- Mẫu thân đã ngủ, để bà ngủ ngon một giác. Ngày mai ta sẽ tiếp tục xoa bóp, mỗingày nửa canh giờ nhất định có thể giảm đi sự đau đớn của bà.

Cận Thiệu Khang nhìn tránnàng toát mồ hôi hột, môi giật giật tựa như muốn nói gì nhưng lại không nóiđược.

Tương Nhược Lan rời khỏimột lúc, Lưu Tử Căng kê đơn rồi cũng cáo từ.

Vừa rời khỏi đã thấyTương Nhược Lan phía trước đi tới, Lưu Tử Căng lướt qua nàng thoáng chần chừnhìn nàng rồi bước đi.

Tương Nhược Lan đột nhiêngọi hắn lại: – Lưu thái y

Lưu Tử Căng quay đầu hơinhíu mi, trường bào trắng trong gió hơi lay động, khuôn mặt tuấn tú, vóc ngườicao ráo có chút khí chất siêu phàm thoát tục.

Tương Nhược Lan đến gầnhắn, cách hắn ba bước thì dừng lại. Nàng dù không hiểu quy củ cũng biết nữ tửđã xuất giá không thể đến gần nam tử khác.

Tương Nhược Lan nhìn hắnchần chừ hỏi:

- Không biết lệnh muội thế nào?

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.