Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắm rửa

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Vu Thu Nguyệt nắm chặt cổtay, lui về phía sau vài bước, nàng nhìn Thanh Đại, trong mắt vừa hận vừa sợhãi.

Nàng cười lạnh nói:

- Ngươiđừng tưởng là ta không biết. Ngươi cố ý, ngươi biết Hầu gia ở phía sau mới cố ýnói như vậy, nếu không đang yên đang lành ngươi đột nhiên cao giọng làm gì?Ngươi dẫn dụ bọn họ tới đây.

Vẻ mặt Thanh Đại vô cùngtủi thân:

- Tỷ tỷ,ngươi nói oan cho ta rồi, ta quay lưng về đường đi, sao biết được Hầu gia sẽđến đây. Ta thật sự là vô ý, tỷ tỷ đừng giận, Thanh Đại dập đầu tạ tội với tỷ.

Vừa nói rồi vội quỳxuống, Vu Thu Nguyệt cười lạnh cản lại:

- Ngươiđừng giả mù sa mưa nữa, đừng tưởng ta không biết ngươi có tâm tư quỷ gì. Ngươicho là chỉ như vậy sẽ khiến ngươi được Hầu gia để ý sao? Không sai, nước cờ củangươi cao nhưng ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu. Ngươi sẽ còn thê thảm hơnta nhiều.

Thanh Đại bước lên vàibước muốn kéo tay nàng:

- Tỷ tỷhiểu lầm ta rồi

Vu Thu Nguyệt sợ hãi vộilui về phía sau:

- Ngươiđừng lại đây

Trong giọng nói đầy sự sợhãi, sau đó miễn cưỡng ổn định tâm tình, bỏ lại một câu:

- Chuyệnnày ta sẽ không quên đâu.

Nói xong, xoay người rờiđi.

Hay cho Thanh Đại ngươi,ta một lòng có ý tốt nhắc nhở ngươi mà ngươi lại coi ta làm hòn đá để đạp lên,ta thật đúng là đã quá xem thường ngươi rồi.

Buổi tối, Cận Thiệu Khangđi thỉnh an thái phu nhân, thuận tiện nhắc chuyện Vu Thu Nguyệt bị cấm túc.

- Khônglàm như vậy, vạn nhất sau này nàng thật sự gây ra chuyện gì, đánh mất thể diệnHầu phủ là chuyện nhỏ mà sợ là sẽ làm tổn thương đến người khác, đến lúc đó hốicũng không kịp rồi.

Có một số chuyện hắn đãđịnh hình sẵn trong lòng, nhưng sự việc quan trọng, hắn không dám vội vàng kếtluận, nhưng qua việc này, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu.

Cận Yên Nhiên nghe xongtiền căn hậu quả thì quả thực không dám tin vào lỗ tai mình:

- Thậtkhông dám tin nàng là người như thế…

Nhớ ra quá khứ mình mộtlòng thiên vị nàng, trong lòng rất xẩu hổ, Cận Yên Nhiên cúi đầu, ngượng ngùngnhìn Tương Nhược Lan.

Thái phu nhân thở dài mộthơi:

- Đứa trẻnày, lúc ấy để cho nàng hi vọng quá cao cho nên giờ mới vẫn không chịu camlòng. Nhưng nó không hiểu, mọi sự trời cao đã định đoạt, cái gì của ngươi chínhlà của ngươi, không phải là của ngươi thì có cưỡng cầu cũng không được. Nàngkhông biết quý trọng những gì đang có nên mới có thể bước đến con đường này.Cũng được, cho nàng một thời gian tỉnh táo lại, hi vọng nàng biết quay đầu lại.

Vừa nói vừa nhìn về phíaTương Nhược Lan, ôn nhu nói:

- Cũngkhó cho ngươi rồi, chu đáo mọi việc nhưng vẫn bị người ghen ghét.

Tương Nhược Lan thảnnhiên nói:

- Ta chỉlàm thứ nên làm, về phần nàng nghĩ gì về ta ta cũng không để ý.

Hài tử trong bụng nàngvẫn là của Cận Thiệu Khang, nàng không thể đối xử hà khắc với nàng, thái phunhân cũng sẽ không để như vậy. Đã thế, cứ hào phóng một chút cũng chẳng sao.

Thái phu nhân gật đầu,cười nói:

- Cũng làngươi nghĩ thông, Thu Nguyệt không hiểu được ngươi có được ngày hôm nay khôngphải là tự nhiên mà có. Những gì ngươi đã làm, nàng không biết nhưng chúng tabiết.

Cận Thiệu Khang nghe vậycũng quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan mỉm cười.

- NhưngThanh Đại cũng khiến ta thật bất ngờ, nhìn u u mê mê mà không ngờ tâm tư lại rõràng như vậy. Biết thế nào là đủ, tương lai nhất định là người có phúc, Hầugia…

Thái phu nhân vốn địnhnói điều gì đó nhưng thấy Tương Nhược Lan bên cạnh thì lời đến miệng lại nuốtvào.

Con trai con dâu viênphòng chưa bao lâu, lúc này cứ để mặc bọn chúng, có một số việc, bà không thểquản được.

Nhưng ý của thái phu nhânmọi người điều hiểu. Cận Thiệu Khang cúi đầu không nói, Tương Nhược Lan nhìnhắn một cái rồi quay đi.

Biểu hiện của Thanh Đạihôm nay thể hiện tâm tư trong sáng, lại thêm dáng vẻ xinh đẹp lả lướt, ai lạikhông yêu?

Tương Nhược Lan tronglòng có sự bất an mơ hồ.

Nhưng phải nói nàng đãnói, nên làm nàng cũng đã làm, bây giờ chỉ xem Cận Thiệu Khang có thật sự quantâm đến mình không mà thôi. Thái phu nhân nói đúng, có một số việc không thểcưỡng cầu.

Trở lại Thu đường viện,Tương Nhược Lan một mực yên lặng không nói gì. Cận Thiệu Khang đương nhiên cảmgiác được tâm tình của nàng có sự khác lạ. Hắn đi tới bên cạnh nàng, ôm eonàng, nhẹ giọng nói:

- NhượcLan, có một số việc nói nhiều vô ích, nàng phải tin tưởng ta

Đúng vậy, chuyện tươnglai không ai biết trước được. Hơn nữa bây giờ hắn một lòng một dạ với mình,nàng không cần dùng tâm tình tiêu cực này để làm ảnh hưởng đến quan hệ của haingười.

Tương Nhược Lan vươn tayôm cổ hắn, cười tươi như nắng sớm:

- Ai nóigì nào? Đồ nam nhân đa nghi

Cận Thiệu khang ôm sátnàng, cười nói:

- Đúng làcái miệng giảo hoạt, giờ lại đổi thành ta đa nghi, xem ra ta phải trừng phạtnàng mới được’

Vừa nói vừa cù cù nàngkhiến nàng thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, Cận Thiệu Khang vội dừng tay, ômlấy nàng, nói thì thầm vào tai nàng:

- Bảo nhahoàn mang nước lên đi, ta muốn tắm.

Tương Nhược Lan đi rangoài bảo Liên Kiều pha nước vào rồi giúp hắn chuẩn bị quần áo. Cận Thiệu Khangcởi áo ngoài ra, mặc trung y đi vào sau bình phong, chốc lát sau đã nghe hắngọi:

- NhượcLan, đến đây giúp ta chà lưng.

Tương Nhược Lan đột nhiênnhớ ra cảnh tượng trước kia mình giúp hắn chà lưng mà mặt đỏ bừng lên.

- Đếnđây. Nàng nói rồi chậm rãi đi về phía sau bình phong.

Sau bình phong, hơi nướctràn ngập không gian, Tương Nhược Lan phải qua một lúc mới nhìn rõ tình cảnhbên trong.

Nàng thấy Cận Thiệu Khangngồi trong thùng tắm, tóc dài phi tán trên bờ vai trần, trong hơi nước liễunhiễu tóc hắn càng thêm đen, càng thêm dày, da dẻ rất gợi cảm, khuôn mặt tuấnmỹ lại càng đẹp.

Hắn nhìn nàng mỉm cười,đôi mắt thâm thúy như tỏa sáng, má lúm đồng tiền lại từ từ hiện ra, lộ ra mộtmị lực kinh tâm động phách.

Hắn chậm rãi đứng dậy, cơbụng cường tráng dần hiện ra, điểm hồng trước ngực theo gợn nước mà như ẩn nhưhiện, một sự câu dẫn trí mạng.

Tim Tương Nhược Lan đậpliên hồi, đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Cơ thể hắn rắn chắc, haitay vịn bên thùng tắm, thoáng dùng sức thì cả người đã hiện lên, hai điểm câuhồn người hoàn toàn lộ ra, một bên còn mang theo bọt nước rồi chậm rãi trượtxuống. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà nhìn theo giọt nước nọ, tim cũng trầmxuống theo giọt nước đó. Mà hai điểm đó như phình to ra trong mắt nàng.

Giờ khắc này, nàng nhưngừng thở.

Giọt nước này trượt xuốngrồi chậm rãi hòa tan vào nước, biến mất vô hình. Đến lúc này nàng mới thở phàomột hơi.

Khóe miệng hắn khẽ nhếchlên, cười cười hai tiếng, khuôn ngực cường tráng phập phồng lộ ra sự gợi cảm mêngười khó mà nói cho hết.

Sau đó hắn lại tiếp tụcđứng dậy, cơ bụng rắn chắc lộ ra, vô số bọt nước chảy xuống trên da dẻ màu đồngcủa hắn khiến da hắn có vẻ sáng bóng, mềm mại vô cùng.

Hình thể hoàn mỹ, trángkiện vô cùng.

Mà khiến cho Tương NhượcLan không chịu được nhất chính là những bọt nước này chảy về phía… bộ lông mơhồ…. (Á!!!!!!!!!!!!! Heo chết đây!!!!!!!!!!!!!!!!!)

Tương Nhược Lan như hítphải một ngụm khí lạnh, cảm thấy nếu còn nhìn nữa thì máu mũi sẽ chảy ra mất.

Mặt nàng đỏ như sắp chảymáu, nàng vội vòng qua phía sau hắn:

- Chẳngphải là muốn chà lưng? Còn nghĩ cái gì?

Nhưng đến sau lưng hắn,nàng lại thấy cái mông hắn thật rắn chắc…

Muốn chết, có thể khôngyêu nghiệt như vậy được không…

Tương Nhược Lan đẩy mạnhhắn một cái, ấn hắn ngồi xuống thùng nước, tức giận nói:

- Lúc tắmthì thành thật một chút, bằng không ta không chà lưng giúp ngươi nữa.

Nhưng Cận Thiệu Khang độtnhiên xoay người, vươn tay một cái đã kéo nàng vào thùng nước, khẽ cười nói:

- Vậychúng ta làm chút chuyện khác.

Giọng nói đầy vẻ mập mờ.

Trong nháy mắt, quần áonàng đã bị thấm ướt, Tương Nhược Lan vội la lên:

- Đồ bạihoại, ướt hết quần áo ta rồi.

Cận Thiệu Khang nhíu mày,cười bại hoại:

- Vậy cởinó ra.

Vừa nói hắn đã cởi sạchquần nào của nàng, hai tay chẳng hề thành thật khiến nàng toàn thân nhũn nhưra.

- Đừnglàm loạn…

Giọng nàng rên rỉ cànggiống như câu dẫn

Hắn kéo nàng vào lòngmình khiến cho khuôn ngực cao đầy của nàng áp sát vào ngực hắn. Nàng hơi giãydụa, sự cọ xát nóng rực như là sự kích thích nho nhỏ, tạo thành cảm giác tuyệtvời khó có thể nói

Bàn tay to của hắn vuốtve người nàng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai nàng:

- Bìnhthường đều là nàng hầu hạ ta, hôm nay để ta hầu hạ nàng một lần, ta giúp nàngtắm.

Tương Nhược Lan chỉ cảmthấy thân thể càng nóng bừng:

- Đừng

Nhưng cả người nàng mềmnhũn như không có xương, hoàn toàn dựa vào người hắn.

Hắn coi như không nghethấy nàng nói gì, khóe miệng cong lên cười đầy tà ý, sau đó hắn bắt đầu dichuyển quanh người nàng. Lúc tắm cho nàng, đương nhiên có một số chỗ hắn chămsóc đặc biệt kĩ hơn nhưng là lúc tay hắn lướt qua ngực nàng thì một lần rồi lạimột lần chạy loạn, vuốt ve khiến cho nàng thở gấp. Sau đó, tay hắn lại lần dầnxuống bụng nàng, nhẹ nhàng chạm vào khiến nàng run rẩy người rồi lại tiếp tụcđi xuống, đi về nơi thần bí đó, khiến hai chân nàng nhũn ra.

Nàng cảm giác cả ngườinhư bị lửa đốt, có một số chỗ râm ran khó chịu, trong đầu loạn thành một đoàn,mơ mơ màng màng nhưng lại có một sự vui sướng khó nói.

Sau đó, hắn bế nàng rakhỏi nước, Hắn cúi đầu hôn như mưa xuống người nàng, mỗi nụ hôn đều khiến nàngrun rẩy, tê dại.

Sau đó hắn giơ chân nànglên, nụ hôn nóng bỏng dần trượt xuống, cuối cùng dừng ở vị trí mà nàng vừa chờmong lại vừa thấy thẹn thùng đó. Trong nháy mắt, một dòng điện từ nụ hôn củahắn truyền khắp toàn thân, truyền đến từng tế bào của nàng.

Một khắc này, nàng khẽnhắm mắt, cả người đỏ ửng lên, mồ hôi chảy ra. Một khắc này, mọi thứ xung quanhtựa như không tồn tại, nàng như đang nằm trên mây, từng bước, từng bước đi vềphía thiên đường…

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.