Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh cáo

Phiên bản Dịch · 2140 chữ

Thấy tiểu thư một taymình nuôi lớn nói ra lời này, trong lòng Phương mụ mụ rất cảm động, bà cúi đầu,tay càng thêm nhẹ nhàng.

- Ta nhỡrõ khi tiểu thư mới sinh chỉ như một còn mèo, lúc phu nhân mang thai người,thân thể không khỏe, sinh hạ ngươi xong vẫn bệnh không dậy nổi. Dù rất muốn tựmình nuôi dưỡng ngươi, cũng không thể. Lúc ấy ta sinh hạ Hồng Hạnh chưa đượcbao lâu, còn chưa cai sữa nên để ngươi ăn sữa của ta, ngươi ghé vào lòng ta,thân thể bé nhỏ, nhắm mắt lại, dùng sức bú sữa. Bộ dáng đó cho tới giờ ta vẫnnhớ rõ. Ngươi còn bé trắng trẻo như tuyết, trông rất đáng yêu.

Nói tới đây, Phương mụ mụnhư là nhớ lại bộ dáng khi bé của Tương Nhược Lan, cười rất ôn nhu.

- Tiểuthư càng ngày càng lớn, phu nhân không còn, lão gia hầu như đều xuất chinh bênngoài, tiểu thư rất cô đơn, mỗi ngày đều theo ta, nắm áo ta. Ta nhớ khi còn bémới học nói, tiểu thư muốn gọi ta là mẫu thân, ta mất rất nhiều thời gian mớisửa lại cho tiểu thư. Nhưng khi đó, trong lòng ta rất vui vẻ, vì trong lòng ta,tiểu thư cũng như con đẻ của ta.

Tương Nhược Lan nằm trêngiường, yên lặng nghe bà nàng nói chuyện, trong lòng dâng lên sự ưu thương mơhồ. Dù Nhược Lan cũng không có cha mẫu thân, thân nhân như mình nhưng TươngNhược Lan còn hạnh phúc hơn nàng. Bởi nàng ấy biết cha mẫu thân mình là ai, bởivì bên cạnh nàng có rất nhiều người đối xử tốt với nàng. Không như mình, ngaycả cha mẫu thân là ai cũng không biết, cũng chưa bao giờ có người đối xử tốtvới nàng như thế.

- Saunày, tính tình tiểu thư thay đổi những vẫn rất tôn trọng ta, chưa bao giờ nóinửa câu nặng lời với ta, với Hồng Hạnh cũng rất tốt. tiểu thư mới gả vào Hầuphủ, Hầu gia không thích tiểu thư, ta rất lo lắng nhưng lại không thể giúp gìcho tiểu thư. Bây giờ, tiểu thư khổ tận cam lai, chẳng những Hầu gia chịu tiếpnhận tiểu thư mà thái phu nhân cũng coi trọng tiểu thư. Rất nhanh người sẽthành chủ mẫu đương gia Hầu phủ, sự lo lắng của ta cuối cùng cũng có thể buônglỏng. Hôm nay, ta đã không còn gì mong ước hơn. Chỉ hy vọng Hồng Hạnh có thểsớm hiểu chuyện, có nơi có chốn dựa vào.

Nói tới đây, Phương mụ mụthở dài:

- Đángtiếc, hôn sự lần trước không thành, Trương quản sự kia ta rất vừa ý.

Trong giọng nói có sựtiếc hận vô hạn.

Tương Nhược Lan nói:

- Cólẽ trong lòng Hồng Hạnh có ý nghĩ khác?

Phương mụ mụ nhớ ra nhữnglời trước đó nữ nhi nói, cau mày:

- Một nhahoàn có thể có ý nghĩ gì?

Nói đến đây, Phương mụ mụđột nhiên ngừng tay, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan

Tương Nhược Lan vội vàngnói:

- Mụ mụ,ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.

Phương mụ mụ cố chấpkhông chịu đứng lên:

- Tiểuthư, Hồng Hạnh vẫn theo tiểu thư, tuy là nha hoàn nhưng cũng được sống cuộcsống như tiểu thư, đây là ân điển của tiểu thư. Có lẽ chính vì thế mà làm chotính tình nó trở nên kiêu ngạo. tiểu thư, nếu sau này Hồng Hạnh khiến người tứcgiận, dù người đánh chửi, bắt nó làm việc nặng cũng được, nhưng là...

Nói tới đây, Phương mụ mụkhóc:

- Nhưng xin tiểu thư đừngbán Hồng Hạnh đi, cho nàng một đường sống, mụ mụ cầu tiểu thư...

Vừa nói vừa dập đầulạy Tương Nhược Lan ba lạy.

Tương Nhược Lan vội vàngđỡ bà lên. Phương mụ mụ là người thật tình quan tâm đến mình hơn nữa còn đã lớntuổi, vừa quỳ vừa lạy như thế nàng sao dám nhận.

- Mụ mụ,ngươi mau đứng lên, ta đáp ứng ngươi, cho dù Hồng Hạnh đã làm sai chuyện gì, tacũng sẽ cho nàng cơ hội sửa đổi!

- Cám ơntiểu thư!

Phương mụ mụ lúc này mớiđứng lên. Bà lau nước mắt, tiếp tục lăn trứng cho Tương Nhược Lan cho đến khitrứng lạnh đi mới dọn dẹp rồi lui ra.

Phương mụ mụ đi rồi,Tương Nhược Lan bắt đầu suy nghĩ kĩ chuyện này.

Bây giờ có thể khẳngđịnh, nàng đã không thể nào tín nhiệm Hồng Hạnh như trước. Hơn nữa, Ánh Tuyếtnói rất đúng, chuyện lần trước chỉ sợ không phải một mình Hồng Hạnh làm, saulưng hẳn có người sai khiến. Người này là ai? Trong lòng nàng đã có đáp án mơhồ.

Đã như vậy Hồng Hạnhquyết không thể giữ lại bên người nữa, như thế chẳng phải là tự chôn một khốithuốc nổ cạnh người?

Chuyện này cũng không thểđể cho thái phu nhân biết, như vậy Hồng Hạnh sẽ rất bi thảm, nàng dù sao cũnglà nha hoàn cùng lớn lên với Nhược Lan, vừa là nữ nhi của Phương mụ mụ. Nếuthật sự bị thái phu nhân đuổi ra ngoài, kết quả bi thảm, lòng nàng cũng sẽkhông thấy vui vẻ.

Buổi tối, nàng gọi mộtmình Hồng Hạnh vào phòng.

Hồng Hạnh cúi đầu đứngtrước giường nàng, hai tay vô ý thức nắm chặt góc áo, trong lòng có chút thấpthỏm mà phần lớn lại là chột dạ.

- HồngHạnh...

Tương Nhược Lan thoángngồi dậy, Hồng Hạnh vội vàng tiến lên dìu nàng, đặt một chiếc gối sau lưngnàng.

Tương Nhược Lan lẳng lặngnhìn nàng, sau đó chỉ vào chiếc ghế đằng trước:

- Ngươingồi xuống đi.

Hồng Hạnh theo lời ngồixuống cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Bên tai nghe được Tương Nhược Lannói:

- Từ ngàymai trở đi, ngươi không cần hầu hạ trong phòng, làm việc ở bên ngoài đi.

Hồng Hạnh cả kinh ngẩngđầu, vội vàng quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi:

- Tiểuthư, tại sao? Là bởi vì những lời hôm qua Hồng Hạnh nói? Tiểu thư không phảinói có thể coi chuyện này như không có? Sao còn muốn đuổi Hồng Hạnh ra khỏiphòng?

Tương Nhược Lan nhìnnàng, mặt không chút thay đổi:

- HồngHạnh, nếu chỉ là chuyện hôm qua, ta sẽ không làm như vậy, chính là ngươi đã làmcái gì ngươi tự hiểu

Thấy tiểu thư sắc mặt âmtrầm, tim Hồng Hạnh đập nhanh, nghĩ thầm: “Những lời này của tiểu thư là có ýgì? Chẳng lẽ....chẳng lẽ tiểu thư biết ta và Vu di nương câu kết? Làm sao cóthể, mỗi lần gặp mặt chúng ta đều rất kín đáo!”

Mặc dù nghĩ thế, mặt HồngHạnh vẫn hơi trắng bệch đi, nàng cúi đầu:

- Tachưa rõ ý của tiểu thư?

Tương Nhược Lan khôngmuốn cùng nàng vòng vo, nói thẳng luôn:

- Ngươilàm gì với Ánh Tuyết thì ngươi tự hiểu.

- Tiểuthư, là Ánh Tuyết nói gì với người? Tiểu thư không nên tin tưởng nàng, nàngnhất định là đố kỵ ta làm đại nha hoàn mới hồ ngôn loạn ngữ, trước đó, khôngphải nàng đã thừa nhận rồi? Bây giờ lại nói bậy trước mặt tiểu thư đúng không?Đúng là tiểu nhân.

Hồng Hạnh mặt đỏ lên.

Tương Nhược Lan nhìn nàngtỏ vẻ chính trực, trong lòng có chút thất vọng. Nàng vốn hy vọng Hồng Hạnh cóthể thẳng thắn với nàng.

- Ta đãhỏi qua Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn, các nàng nói ngươi mặc dù cùng các nàng một chỗnhưng từng đi ra ngoài một lần.

Hồng Hạnh vội vàng nhận:

- Đó làta đi nhà xí...

Tương Nhược Lan cắt lờinàng:

- Buổitối ngươi dắt Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn đi ra ngoài tản bộ, hậu hoa viên lớn nhưvậy, ngươi lại mang theo hai người đi đến nơi tối tăm như thế, bình thường vốnlà nơi chẳng ai đến.

- Tiểuthư, đó là ta nhất thời cao hứng! Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cùngtiểu thư lớn lên cùng nhau....

- Đủ rồi!

Trong lòng Tương NhượcLan dâng lên cảm giác phiền chán:

- Nếukhông phải nể tình ngươi cùng ta lớn lên ta sẽ không hỏi ngươi. Chuyện rốt cuộclà như thế nào, trong lòng ngươi rõ nhất. Nếu người còn không thừa nhận, ta sẽtự mình điều tra. Kế hoạch của ngươi dù nhìn như thiên y vô phùng, nhưng là âmmưu thì sẽ có sơ hở, ta cuối cùng sẽ tra ra chân tướng, đến lúc đó, chuyện xéra to, ta chỉ đành để ngươi cho thái phu nhân xử trí!

- Tiểuthư!

Hồng Hạnh kêu sợhãi kêu to, nước mắt òa ra:

- Tiểuthư, đừng, Hồng Hạnh biết sai rồi, Hồng Hạnh biết sai rồi.

Nàng kéo tay Tương NhượcLan, khóc hô:

- HồngHạnh chỉ là nhất thời hồ đồ, Hồng Hạnh không muốn gả cho Trương quản sự, chínhlà mẫu thân cứng rắn ép ta.

- Chỉ vìthế ngươi có thể hãm hại người khác? Tương Nhược Lan nhẹ nhàng rút tay về.

Hồng Hạnh vội vã dập đầu:

- HồngHạnh biết sai, Hồng Hạnh biết sai!

Tương Nhược Lan nhìn thânthể nàng hơi run lên, hít sâu một hơi, lại hỏi:

- Ta hỏingươi, kế hoạch này là một mình ngươi nghĩ ra?

Hồng Hạnh cúi đầu, mắt mởto, trên lưng toát mồ hôi lạnh

Tiểu thư đã biết cái gì?Có nên nói ra hay không? Không được, không thể nói, nếu nói ra, tiểu thư nóicho thái phu nhân, người thứ nhất có kết quả không tốt chính là mình.

- Là HồngHạnh tự nghĩ ra. Hồng Hạnh cắn răng nói.

Tương Nhược Lan trầm mặcxuống, sự yên tĩnh khiến tim Hồng Hạnh như bị treo cao.

Một lát sau, Tương NhượcLan mới lên tiếng:

- HồngHạnh, ngươi làm ra loại chuyện này, ta không thể nào giữ ngươi bên người nữa.Niệm tình chúng ta lớn lên bên nhau, chuyện này ta sẽ không bẩm cáo thái phunhân, chính là......

Giọng Tương Nhược Lantrầm xuống:

- Sau nàyngươi tự mình lo lắng đi. Đừng tưởng có thể giấu diếm bất kì ai, Có đôi khi,chuyện ngươi cho rằng rất kín kẽ sẽ có lúc bị người khác nhìn thấu. Sự nhẫn nạicủa ta cũng có giới hạn thôi. Nếu ngươi gây ra chuyện gì bất lợi cho ta, bấtlợi cho Thu đường viện, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Hồng Hạnh nghe vào tai,tim đập loạn, cả người không tự chủ được mà run rẩy:

- Nô tỳbiết, nô tỳ tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với phu nhân!

- Ngươiđi làm việc đi. Từ mai trở đi, không cần vào phòng hầu hạ nữa. Không có sự chophép của ta thì đừng vào phòng.

- Vâng!

Hồng Hạnh run rẩy đứnglên, lui ra ngoài.

Tương Nhược Lan nhìn bónglưng nàng thở dài. Nàng từng nghĩ nhân cơ hội này đem xé ra cho thái phu nhânbiết, nếu người giở trò quỷ sau lưng là Vu Thu Nguyệt, như vậy, mục đích củanàng khẳng định không phải là để giúp Hồng Hạnh. Nàng có lá gan giật dây ngườibên cạnh mình, sao mình lại phải tha nàng! Nhưng nếu vậy, tình cảnh của HồngHạnh sẽ rất nguy hiểm, nàng dù có cầu tình thế nào, thái phu nhân cũng khôngdung được một nha hoàn ngấm ngầm giở trò, dối trên lừa dưới. Kết quả của HồngHạnh chỉ sợ rất thê thảm, đến lúc đó, Phương mụ mụ nhất định sẽ khó mà sống.

Hy vọng Hồng Hạnh bị mìnhcảnh cáo xong có thể an phận một chút, không còn qua lại gì với Vu Thu Nguyệt.Vạn nhất Vu Thu Nguyệt không chết tâm, còn dám nhúng tay làm loạn Thu đườngviện, đến lúc đó, chưa biết chừng Hồng Hạnh sẽ là một quân cờ của nàng ta.

Bên kia, Hồng Hạnh lảođảo trở lại phòng, nằm trên giường, toàn thân run rẩy.

Tiểu thư nói những lời đólà có ý gì, chẳng lẽ thật sự nàng đã biết cái gì? Kế hoạch đó rõ ràng là thiêny vô phùng, sao nàng còn có thể nhận ra. Có phải những hành vi của mình tiểuthư đã biết rõ?

Nàng càng nghĩ càng sợhãi, cảm giác được những việc mình làm thật sự là vô cùng nguy hiểm. Một khắcnày, Hồng Hạnh đột nhiên cảm giác được tiểu thư là người cao thâm khó lường,hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng của mình, mình còn tưởng rằng có thể giấu diếmnàng.

Phản bội chủ tử là tộilớn nhất của hạ nhân, nếu bị phát hiện thì mạng cũng khó giữ. Mình sau này nênthành thật một chút... vạn nhất lại bị tiểu thư phát hiện, tiểu thư chắc thậtsự sẽ không dung tha mình nữa.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.