Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn phòng rẻ tiền

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 300: Căn phòng rẻ tiền

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Thông tin về căn phòng đã có rồi nè, anh có thể tới xem.

Lúc này cô gái mới choàng tỉnh, kính nể Diệp Mặc hơn, làm nghề của cô sợ nhất là có cảnh sát soát phòng, bây giờ người thanh niên trước mặt lại dám quát tháo cảnh sát, có thể thấy người này cũng không phải người bình thường.

Diệp Mặc đi đến chỗ máy tính, quả nhiên tài liệu mở ra có một lượng lớn thông tin về phòng ốc, tùy tiện mở một trong các mục ra thì phát hiện quanh thông tin về phòng còn có một số hình ảnh đính kèm.

Những căn phòng này đại số đều có giá khá rẻ, thậm chí còn tập trung ở một số khu vực khá đông dân, Diệp Mặc chau mày, hắn không hài lòng lắm với những căn phòng như vậy.

Có điều những căn phòng khá tốt ở đây có khá nhiều, Diệp Mặc tìm từng căn phòng một và nhanh chóng phát hiện ra có một căn phòng rất hợp vớihắn.

Hồ Xá sơn trang, sơn trang này rất lớn dường như vẫn chưa hoàn toàn xây dựng xong, xung quanh toàn đất trống, chỉ có hai tầng lầu nằm độc lập nhau hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, ngoài hai tầng lầu này ra thì những chỗ khác toàn là đất trống, thậm chí còn mọc lên rất nhiều cỏ dại

Trong một thành phố khá nhộn nhịp như vậy mà lại có một vùng đất trống lớn như vậy, nhìn hình ảnh trên mạng thì biết được mảnh đất này không phải chỉ bỏ trống có một hai ngày thôi.

Nếu đã chưa xây dựng xong thì xung quanh đáng lẽ phải có một số thiết bị công trình mới đúng, nhưng bên trong mảnh đất trống cũng không có thiết bị công trình gì cả, điều này khiến cho Diệp Mặc thấy rất kỳ lạ.

Hai tòa lầu này đều cao khoảng mười hai tầng hơn nữa một trong hai tầng lầu vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành thì đã dừng lại rồi, công trình được trang trí hòan chỉnh cuối cùng nhất chính là tầng lầu bên trái, hơn nữa chính giữa của phần đất trống phía trước mặt còn có một hồ nhân tạo, rõ ràng, ở đây không những yên tĩnh mà còn thích hợp để tĩnh tu.

Huống hồ Diệp Mặc phát hiện ra giá phòng ở đây rất rẻ, toàn bộ tầng lầu đã trang trí xong chừng một trăm mét vuông mà chỉ chưa đến hai ngàn đồng một tháng, hiện tại chỉ có từ tầng 1 đến tầng 8 là đã trang trí xong, hơn nữa Diệp Mặc còn phát hiện còn rất nhiều phòng trống thậm chí đa số chúng đều không người ở.

- Tòa lầu này tầng thứ 9 vẫn chưa làm xong nên tôi sẽ ở tầng 8 được rồi, phòng 802 sát bên vách.

Diệp Mặc chỉ vào tòa lầu mình đang xem và nói với cô gái, bên trên ghi chú là sẽ khóa từ tầng 9 trở lên.

- A… anh muốn ở chỗ Hồ Xá sơn trang?

Cô gái nhìn Diệp Mặc có chút khó xử

Diệp Mặc lập tức hỏi

- Sao vậy? Chẳng lẽ căn phòng này đã có người thuê rồi sao? Trên đây rõ ràng ghi là còn rất nhiều phòng trống mà, có gì khó khăn chứ?

- Không phải

Cô gái phủi tay nói

- Vì thời kỳ trước căn phòng của Hồ Xá sơn trang không sạch sẽ, đó là thường nghe nói có ma quỷ, sau khi có mấy người dọn vào ở thì có mấy nhà có người chết nên sau này mọi người đều dọn đi hết cả, nên khiến cho thời kỳ thứ hai không có cách nào khởi công được. Hiện tại trong những căn phòng đó đều toàn là những người ngoại địa tới ở, một số người không biết phòng này không sạch, còn một số người thì ham rẻ, có điều nhiều người ở đây trong thời gian lâu đều có nhiều chuyện xảy ra, bây giờ những người ở đó đều càng ngày càng ít.

- Ma quỷ?

Diệp Mặc lặp lại lần nữa, nhưng rất nhanh đã nói:

- Tôi sẽ ở đây, nếu tối nay cô có thể giúp tôi xử lý thì một ngàn này là của cô.

Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một ngàn đồng để trên mặt bàn. Đối với hắn cho dù ma hay có quỷ đều không sợ, âm hồn thì Diệp Mặc vốn dĩ cho rằng ở đây không có nhưng ở Thần Long Giá hắn đã gặp một lần, tuy không dám xác định đó có phải là hồn ma thật không nhưng cái hồn tự nhiên mà có đó đối với hắn rất mờ nhạt. Một hỏa cầu của hắn thậm chí có thể thiêu đốt vô số thứ mà, hơn nữa hắn có thần thức, không sợ sẽ không nhìn thấy.

Nếu có lời đồn ma quỷ, cho thấy rất ít người tới đây, nếu đã ít người thì ở đây chắc chắn lại càng yên tĩnh.

- A

Cô gái nhìn một ngàn đồng trên mặt bàn thì trong lòng lập tức bị lung lay. Đối với cô mà nói một đêm tiếp khách cũng chỉ được từ một trăm đến hai trăm là cùng. Cô vốn nghĩ cung cấp thông tin về phòng ốc cho Diệp Mặc chỉ muốn lấy một hai trăm thôi, không ngờ trong chốc lát Diệp Mặc liền lấy ra một ngàn, có thể thấy người này không những không phải không có tiền thật mà còn rất hào phóng.

- Được, tôi lập tức liên lạc

Cô gái gật đầu không chút do dự, những gì cần nói cô cũng đã nói, người ta đã muốn vào ở thì cô cũng không nên nhúng tay vào.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Tôi muốn nhắc nhở cô là tôi thích yên tĩnh, nếu tôi biết cô đi khắp nơi rêu rao rằng tôi đang ở đây thì đừng trách tôi không khách sáo.

Cô gái vội vàng không ngừng gật đầu, cô không muốn đắc tội với loại người như Diệp Mặc.

Không thể không khen ngợi hiệu quả làm việc của cô gái này, chỉ một giờ sau, cô đã liên lạc được với chị em của cô để dẫn Diệp Mặc đến nơi ở đồng thời thu bốn tháng tiền phòng, trả ba tháng đặt cọc một tháng, có thể thấy chủ cho thuê phòng chỉ mong sao có người tới thuê sớm, sợ rằng trễ một ngày là người ta sẽ không thuê nữa. Mặc dù vậy Diệp Mặc cũng biết ơn cô gái đã giúp hắn thuê phòng, cô ấy có thể nói ra những chỗ chưa tốt của căn phòng, có thể thấy trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn là người lương thiện.

Hồ Xá sơn trang quả nhiên giống hệt bức hình mà Diệp Mặc đã thấy, khoảng đất trống rất lớn, một hồ nhân tạo, tuy xung quanh khá ồn ào nhưng đây quả thật rất yên tĩnh, rất thích hợp cho việc tĩnh dưỡng và luyện đơn.

Diệp Mặc đóng cửa phòng, xem xét lại căn phòng mình vừa thuê, phòng khách rất lớn, khoảng năm sáu mươi mét vuông, hơn nữa còn có ba phòng ngủ, một phòng vệ sinh một phòng tắm, hơn nữa tất cả đều đã trang trí xong, ngay cả giường cũng có chỉ thiếu cái chăn thôi. Trong phòng có chút bụi bặm, cho thấy đã lâu không có người ở.

Diệp Mặc thuận tay dùng thuật phủi lớp bụi đi, cả căn phòng lập tức sáng sủa sạch sẽ hẳn lên.

Đi đến phòng ngủ, Diệp Mặc đứng trước ban công, bên ngoài có đèn màu rực rỡ chớp nháy, cho thấy cách sống ở đây cũng khá phóng khoáng. Một căn phòng tốt như vậy chỉ vì lời đồn ma quỷ mà không thể bán được, Diệp Mặc thầm lắc đầu. Có điều nghe nói ma quỷ ở trên tầng chín nên bây giờ những căn phóng từ tầng chín trở lên đều đóng cửa.

Trước khi ngồi xuống nghỉ ngơi, thần thức của Diệp Mặc đồng thời lướt nhìn ra ngoài, tầng lầu này cũng không phải chỉ có mình hắn ở, tầng một và hai đều là những mẹ quá con côi và người già đang ở, có thể thấy tầng một và tầng hai này có lẽ xây thành viện dưỡng lão. Tầng ba là nhà ăn, hình như là nhà ăn cho viện dưỡng lão.

Tầng thứ tư có hai gia đình ở, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là dân buôn bán. Tầng năm chỉ có một văn phòng nhỏ nhưng bên trong không có người, Diệp Mặc đoán là người trong văn phòng đó có lẽ họ không ở lại đây vào buổi tối. Tầng sáu và tầng bảy đều để trống, tầng tám thì có Diệp Mặc mới dọn tới, trước khi hắn tới có lẽ không có ai ở.

Tòa lầu này, mỗi tầng có thể chứa hai gia đình cho nên cộng thêm hai tầng sáu và bảy thì suy ra những căn phòng trống có rất nhiều, thần thức của Diệp Mặc lướt qua xong thì không hề thấy những thứ được cho là không sạch sẽ.

Uống xong mấy viên thuốc hồi sức, Diệp Mặc ngồi suốt một buổi tối, cho đến khi hồi phục một chút. Chỉ vì một quyền của lão già phái Hợp Lưu quá độc ác nên muốn hoàn toàn hồi phục thì Diệp Mặc phải dưỡng khoảng một tháng. Hắn trả hết ba tháng tiền trọ, theo dự tính thì vừa đủ.

Tháng đầu trị thương, tháng thứ hai luyện đơn, tháng thứ ba bắt đầu vào giai đoạn luyện đơn trung kỳ.

Qua một đêm, Diệp Mặc đứng lên với tinh thần sảng khoái, tuy nội thương ảnh hưởng đến sự vận chuyển chân khí nhưng trong người hắn không có trở ngại lớn gì, nếu những chỗ khác muốn hồi phục thì chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Diệp Mặc kiểm tra lại ví tiền của mình, vẫn còn khoảng hai ngàn mấy, nhưng với hắn xem như đã đủ, bây giờ hắn cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại về nhà, trước khi chưa thể tự bảo vệ mình thì hắn sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Ai biết được Hàn Tại Tân có nghe lén điện thoại của hắn hay không, hơn nữa, hắn đã chấp nhận lời đề nghị của Hàn Tại Tân nhưng vẫn chưa thể thực hiện được.

Diệp Mặc đi xuống cầu thang, lúc đi qua lầu thứ tư, có hai người đàn ông của lầu tư đang kéo một túi vải rất lớn, Diệp Mặc nhìn lướt qua thấy bên trong túi toàn là các loại quần áo, xem ra họ làm nghề bán quần áo.

Hai người đàn ông đang kéo túi, Diệp Mặc đột nhiên từ lầu trên đi xuống khiến họ giật mình, thậm chí nhìn chằm chằm Diệp Mặc không dám nói lời nào, Diệp Mặc không biết làm sao chỉ biết cười nói

- Đừng lo, tôi mới tới đây ở từ tối qua, tối qua tôi dùng thang máy nên các anh không biết, sau này chúng ta đều là hàng xóm mà.

Hắn biết rõ hai người này đang sợ cái gì, dù sao những lời đồn về tầng lầu này đã có quá nhiều, lầu trên trước giờ không có người ở, đột nhiên có một người từ lầu trên đi xuống, họ không sợ mới lạ.

Nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói, hai người này liền lộ vẻ vui mừng, đối với họ mà nói ở đây có càng nhiều người ở càng tốt.

Hỏi thăm qua lại một lát thì Diệp Mặc biết được hai người này buôn bán quần áo, thực ra là hai gia đình, người đàn ông mập mạp tên Hàn Tứ Tài, người ốm một chút tên Thái Kim Hữu. Hai gia đình đến từ Triết Giang, làm nghề bán quần áo. Vốn dĩ khi đến đây ở họ đều không biết tình hình ở đây nhưng sau này thì biết, phát hiện ở cả mấy tháng mà vẫn không có gì xảy ra, vì họ ham nơi này có môi trường tốt, giá tiền thấp nên mới không dọn đi.

Diệp Mặc ra phố ăn chút đồ và mua một số đồ dùng hàng ngày rồi về phòng trọ, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là trị thương và tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe.

Ở nơi này quả thật yên tĩnh, những người dưới lâu chưa bao giờ lên trên này, hai người trong công ty túi da ở tầng năm chưa hề lên tầng trên, hơn nữa họ tan ca rất đúng giờ, trước giờ chưa hề tăng ca, thường chỉ đến năm giờ chiều liền đi về ngay.

Những người ở tầng dưới dần dần cũng biết tầng thứ tám có một thanh niên ở, tuy không biết tại sao hắn lại lớn gan như vậy nhưng cũng không ai chủ động đến nói chuyện với hắn, chỉ biết rằng người thanh niên này mỗi buổi sáng đều chạy ra ngoài vận động tập thể dục, sau đó đi ăn sáng rồi mới trở về phòng. Cứ như vậy đến ngày thứ hai, hắn cũng ra ngoài một cách rất có quy tắc.

Diệp Mặc rất thích môi trường này, sau một tuần, thương tích của hắn đã có chuyển biến tốt, cứ theo tiến độ này thì có thể chưa đến một tháng thì hắn có thể hoàn toàn bình phục rồi.

Ngày hôm nay đã là ngày thứ chín Diệp Mặc tới đây, Diệp Mặc vừa mới tập luyện xong, đang chuẩn bị lên ban công ngồi thì đột nhiên nghe thấy tầng trên có tiếng “tùng tùng” phát ra. Tiếng động này rất có nhịp điệu, liên tiếp “tùng tùng” mấy tiếng rồi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục “ tùng tùng” mấy tiếng nữa.

Diệp Mặc lập tức đứng lên, hắn đương nhiên biết trên lầu không có người ở, không những không có người ở, thậm chí thang máy dùng để lên tầng chín cũng bị niêm phong, thang máy chỉ có tới tầng tám thôi. Đã như vậy thì tiếng động này phát ra từ đâu?

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 86
Lượt đọc 8256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.