Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có khí phách

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

- Ha ha… có chút ý nghĩa.

Phong Đề Tối Nhĩ cười ha hả, cũng không tức giận gì.

Ngay sau đó gã đánh giá Diệp Mặc:

- Một Kim Tiên lại dám đến nơi này, còn dám nói không cần ta cứu, quả thực rất tài giỏi. Nhưng anh nói cũng không sai, quả thực không cần ta chủ động cứu các anh thật.

- Vậy thì cám ơn tiền bối.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Nếu như tiền bối không tính toán gì, chúng tôi chỉ cần đào được Lục Dực Tử Linh liền đi luôn.

Chân Băng Du thấy Phong Đề Tối Nhĩ nói vậy căn bản cũng không có chút kỳ quái nào, bây giờ nghe thấy Diệp Mặc nói muốn đào Lục Dực Tử Linh, lại càng lo lắng. Diệp Mặc thoạt nhìn khôn khéo, chút ánh mắt cũng không có. Tên Phong Đề Tối Nhĩ này cho dù là một người quang minh lỗi lạc, nếu như gã không định giết người, thì đi nhanh thôi, còn đứng đó nói gì mà đào Lục Dực Tử Linh.

- Anh còn muốn Lục Dực Tử Linh?

Phong Đề Tối Nhĩ cũng trừng to mắt không dám tin nhìn Diệp Mặc, gã cứ như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất thế giới này vậy. Một Kim Tiên sơ kỳ nói năng lỗ mãng với mình chưa tính, còn dám trước mặt mình đề cập đến chuyện Lục Dực Tử Linh, chẳng lẽ lại không sợ chết hay sao?

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Là lời của tiền bối, Lục Dực Tử Linh vốn dĩ là tôi phát hiện ra trước, tôi đang lúc chuẩn bị hái nó, thì anh lại đến. Chẳng lẽ tôi lại vứt đồ của mình lại sao? Trên đời làm gì có đạo lý đó?

- Có khí phách.

Phong Đề Tối Nhĩ một lúc lâu sau mới bật ra ba chữ này.

Gã cho rằng Diệp Mặc nhìn đúng tính cách của mình, nên mới dám nói như vậy, trong lòng cũng không căm tức lắm. Gã chính là đắc ý tự nhận mình tính cách quang minh lỗi lạc, bây giờ được Diệp Mặc đồng tình. Gã làm sao lại không tiếp tục đắc ý được? Nếu như là Tiên linh thảo bình thường, gã nói không chừng cũng bỏ qua rồi. Nhưng chỗ này là gần trăm gốc Lục Dực Tử Linh, gã quả thực không muốn bỏ qua.

Gã cũng không biết, Diệp Mặc hoàn toàn không phải là nhìn trúng tính gã tự ình là quang minh lỗi lạc, mà là căn bản không sợ gã. Diệp Mặc cũng tính toán cả rồi, cho dù đối phương là Đại Ất Tiên nhân Tiên linh thể, nhưng bị Cực Tinh Trạch trong này áp chế, nếu đánh nhau thật, thì hắn cũng không sợ chút nào.

Chân Băng Du thầm than, cô đã chuẩn bị kỹ. Nếu như Diệp Mặc muốn sống chết cùng tên Phong Đề Tối Nhĩ này, cô cũng chỉ có thể giúp Diệp Mặc. Bây giờ hai người còn trong một đội, cô không muốn làm trái với lời hứa của mình. Chỉ có điều sức mạnh bây giờ của cô, giúp hay không giúp căn bản cũng không khác nhau là bao.

Phong Đề Tối Nhĩ sau khi nói ra ba từ, vừa định nói cái gì đó, một đường phi kiếm màu đỏ lửa từ phía bắc bay đến.

Sau khi gã nhận phi kiếm nhìn, sắc mặt đột nhiên vui sướng, quay người đi ngay lập tức, đến giáo huấn Diệp Mặc cũng không kịp. Chỉ có điều sau khi gã đi được vài mét, bỗng nhiên quay đầu nói:

- Hai người đều nợ ta một mạng, tên Kim Tiên kia có thể dùng Lục Dực Tử Linh để hoàn lại, còn vị tiên tử này, có thể làm phi tử của ta, nếu không chỉ có thể đem một mạng trả lại cho ta.

Không đợi Chân Băng Du phản ứng lại, Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Tiền bối nhầm rồi, chỉ có anh nợ tôi mười mấy con Chiểu Hổ Ngạc, tôi trước giờ đều không cảm thấy nợ anh bất cứ thứ gì.

Mặc dù giọng nói của Diệp Mặc xem ra cũng không to, nhưng Phong Đề Tối Nhĩ nghe ra lại rất rõ ràng, gã cũng đã đứng ngoài mấy trăm mét rồi cũng suýt nữa ngã nhào một cái, nhưng gã cũng không dừng lại, mà lại tăng tốc biến mất trong không trung.

Chân Băng Du thấy Phong Đề Tối Nhĩ mất hình mất dạng, thở phào một hơi, thậm chí cảm thấy sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Ngay sau đó cô trừng trừng nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh có biết hay không, vừa rồi tôi suýt nữa đền mạng cho anh rồi đấy.

- Cùng lắm tôi nộp mạng là xong, người đó còn muốn cô làm phi tử, chắc hẳn sẽ không giết cô.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói, nói xong, hắn chủ động hái lấy Lục Dực Tử Linh.

- Làm phi tử của gã? Chân Băng Du tôi cũng chưa bỉ ổi đến mức đó. Cả đời này của tôi theo đuổi đại đao, không phải bất kỳ thứ gì khác.

Cảm xúc của Chân Băng Du không phải vì lời nói của Diệp Mặc mà có chút thay đổi, chỉ là lạnh lùng bổ sung một câu.

Sau khi nói xong, cô lại nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh thoạt nhìn cũng không phải người đần độn gì, tại sao là muốn tìm đến cái chết? Nếu như chúng ta là một tổ đội, tôi không hi vọng chuyện như này lại tái diễn lần nữa.

- Thật xin lỗi, nếu như Phong Đề Tối Nhĩ kia lại quay lại, tôi vẫn là câu nói này. Nếu cô không muốn cùng đội với tôi, thì cứ tự nhiên.

Diệp Mặc chỉ chăm chăm lo thu hái gần trăm gốc Lục Dực Tử Linh.

Chân Băng Du lắc đầu, không lằng nhằng cùng Diệp Mặc nữa, cô thực sự không hiểu con người này, tại sao Tần Niệm Mân và Phong Mạch Thuần lại thích hắn cơ chứ?

Cho dù là Hải Xuyên Vũ đi đâu cũng lấy lòng sau lưng cô, cô cũng không coi ra gì, nhưng Hải Xuyên Vũ còn tốt hơn tên Diệp Mặc trước mặt này mười lần. Chân Băng Du đối với chuyện nam nữ căn bản cũng không để ý đến, nhưng cũng không có nghĩa không hiểu người đàn ông như nào là thuận mắt một chút.

- Nhưng hôm nay cái tên Phong Đề Tối Nhĩ đó cũng coi như là một người tốt, lần sau gặp lại tôi cũng sẽ giúp gã một lần.

Diệp Mặc nói xong lại khen tên Phong Đề Tối Nhĩ kia một câu. Mặc dù Diệp Mặc cũng không chán ghét tên Phong Đề Tối Nhĩ này là bao, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, hắn chắc rằng sẽ hạ thủ giết chết được người này.

Chân Băng Du im lặng lắc đầu, tên Phong Đề Tối Nhĩ kia chẳng những là Đại tiên, hơn nữa còn là Tiên niết thể, còn không biết ai giúp ai. Một Kim Tiên không ngờ lại dám nói bừa giúp một Đại tiên Tiên niết thể, những lời như này cũng chỉ có cô là không phản bác lại.

- Không đúng.

Diệp Mặc chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói.

- Cái gì không đúng?

Chân Băng Du nghi ngờ hỏi.

Diệp Mặc tỉnh táo nói:

- Tên Phong Đề Tối Nhĩ cho rằng, gã rõ ràng có thể lấy đi trên trăm gốc Lục Dực Tử Linh này được, tại sao gã lại không động đến? Lại còn phải vội vã rời đi như vậy? Trước khi đi còn nói tôi dùng Lục Dực Tử Linh này đền mạng?

Một khi hiểu ra chỗ nào không đúng, Diệp Mặc lập tức nhớ đến Phong Đề Tối Nhĩ là một Đại tiên tại sao lại xuất hiện trong Cực Tinh Trạch này. Thứ quý giá như Lục Dực Tử Linh này nói bỏ qua là bỏ qua luôn?

- Phong Đề Tối Nhĩ là tu vi Đại Tiên mà? Tu vi của gã tại sao lại xuất hiện trong Cực Tinh Trạch này?

Diệp Mặc nhìn Chân Băng Du hỏi.

Chân Băng Du vốn dĩ thông minh, bây giờ Diệp Mặc hỏi như vậy, cô liền hiểu ra nói:

- Gã nói gã cũng là vì Hỗn Độn Thanh Địch mà đến?

- Nếu như tôi đoán không nhầm, 99% chính là như vậy. Ở Cực Tinh Trạch còn có thứ gì quý giá hơn Lục Dực Tử Linh nữa?

Diệp Mặc trầm giọng nói.

- Ý của anh là phi kiếm mà gã vừa nhận được là tin tức của Hỗn Độn Thanh Địch?

Chân Băng Du sớm đã hiểu ra ý tứ của Diệp Mặc, lập tức liền nói. Chỉ có Hỗn Độn Thanh Địch mới có thể quý giá hơn Lục Dực Tử Linh này được.

Diệp Mặc trực tiếp phóng ra pháp khí phi hành cực phẩm:

- Mau lên đi, chúng ta đi xem xem.

Chân Băng Du mặc dù lên phi thuyền, nhưng có chút lo lắng hỏi:

- Chúng ta đi như này có thích hợp không? Tu vi của tên Phong Đề Tối Nhĩ đó căn bản không phải là người mà hai chúng ta có thể đánh được, cho dù là Hỗn Độn Thanh Địch có tốt…

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Nếu như cô không đi, vậy thì tôi đưa pháp khí phi hành này cho cô, một mình tôi đi.

Chân Băng Du sắc mặt lạnh lùng cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Mặc, con mắt của Niệm Mân đúng là có vấn đề.

Diệp Mặc muốn chết cô cũng không có cách nào, không đi cùng Diệp Mặc, tỷ lệ bản thân mình mất mạng khi rời khỏi Cực Tinh Trạch cũng không nhỏ.

Pháp khí phi thuyền cực phẩm còn chưa kịp bay lên, thì một bóng đen lao đến, phía sau bóng đen này còn có ba bốn bóng đen nữa.

- Chiểu Hổ Ngạc…

Chân Băng Du mặc dù tu vi bị áp chế, nhưng thị lực vẫn còn, cô không ngờ những Chiểu Hổ Ngạc này lại giảo hoạt như vậy, Tiên nhân luyện thể Tiên niết thể kia vừa mới rời khỏi, đám Chiểu Hổ Ngạc này đã đến báo thù rồi.

Không đợi Chân Băng Du tuyệt vọng, Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã được phóng ra.

Huyễn Vân Vực Sát đao.

Những đường đao màu tím mang theo sự trói buộc không gian mãnh liệt, xoẹt lên trên không trung của Cực Tinh Trạch mông lung, thậm chí còn mang theo đường cầu vồng màu tím nhạt.

Xoẹt xoẹt mấy tiếng truyền đến, một màn máu vẩy lên không trung, mấy con Chiểu Hổ Ngạc đang lao đến trước mặt phi thuyền bị một đao của Diệp Mặc chém chết, chỉ có con chiểu hổ ngạc cấp ba mau chóng tránh thoát khỏi đao khí màu tím của Diệp Mặc trên không trung.

Con Chiểu Hổ Ngạc cấp ba kia lập tức hiểu ra tên lúc trước hình như bó tay chịu trói kia, cũng không phải loại dễ trêu, sau khi mấy con Chiểu Hổ Ngạc cấp hai bị giết chết, lập tức quay người đi luôn.

Diệp Mặc nếu như đã lộ ra tu vi của mình, làm sao lại để con Chiểu Hổ Ngạc kia đi được? Hắn lại càng từ phi thuyền bay thẳng ra, Tử Đao lại lần nữa được phóng ra.

Mấy đường đao màu tím chặn lại đường đi của Chiểu Hổ Ngạc, lúc này Chiểu Hổ Ngạc này mới thực sự nóng nảy. Trong từng trận gầm từ, trực tiếp phun ra hơn mười đường kiếm khí.

Chiểu Hổ Ngạc cấp ba phun ra kiếm khí cũng có thể mang theo những âm thanh xuy xuy của không gian, nếu như đánh lên người, cho dù là tu vi luyện thể như Diệp Mặc, cũng khó có thể chịu nổi, chắc chắn sẽ bị thương.

Nhưng Diệp Mặc bây giờ lại đang vội vã đuổi theo tên vừa mới đi, cho dù bị thương rồi, hắn cũng cần phải trong thời gian ngắn nhất giết được con Chiểu Hổ Ngạc này đã.

Sau khi con Chiểu Hổ Ngạc này phun ra kiếm khí xông đến, Diệp Mặc căn bản cũng không có ý trốn tránh, Tử Đao lại lần nữa được phóng ra, đồng thời phóng mấy tia sét ra.

Chiểu Hổ Ngạc bị mấy tia sét vừa đen vừa to đánh trúng, cũng không kịp tiếp tục tấn công Diệp Mặc nữa, chỉ phun ra vài đường kiếm khí, rồi quay người đi mất.

Bụp mấy đường kiếm khí đánh vào người Diệp Mặc, Diệp Mặc suýt chút nữa phun ra máu, áo giáp trên người cũng đã bị đường kiếm khí này đánh thành một lỗ lớn, ngay lập tức bị phun máu ra ngoài.

Còn Chiểu Hổ Ngạc bị tia sét của Diệp Mặc dọa cho chạy cũng bị một đao của Tử Đao đánh trúng, đồng thời cũng phun ra một đường máu tươi.

Diệp Mặc ném mấy thi thể của Chiểu Hổ Ngạc vào trong nhẫn trữ vật, lại lần nữa xông lên phi thuyền, dọc theo hướng của Phong Đề Tối Nhĩ đi mà nhanh chóng phóng đến.

Chân Băng Du lúc này mới hiểu được, cô khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói:

- Anh không ngờ không bị trói buộc tu vi? Anh sao có thể làm được? Hơn nữa anh còn là một tu sĩ lôi linh căn nữa?

Lúc này cô rút cục cũng hiểu ra lúc trước những lời Diệp Mặc nói là có ý gì rồi, Diệp Mặc không bị trói buộc tu vi, với bản lĩnh hắn có thể vượt cấp giết địch, quả thực cũng không sợ tên Phong Đề Tối Nhĩ kia. Nếu như hai người đánh nhau, nói không chừng Diệp Mặc có thể giết chết được đối phương. Chẳng trách Diệp Mặc nói không nợ Phong Đề Tối Nhĩ cái mạng nào cả, mà ngược lại Phong Đề Tối Nhĩ lại nợ hắn mấy con Chiểu Hổ Ngạc.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 45
Lượt đọc 4953

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.