Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu.

Phiên bản Dịch · 964 chữ

Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng đối với người làm cha làm mẹ, nửa đêm không có nghĩa là cái ngày mệt mỏi này đã hoàn toàn chấm dứt.

Chính giữa phòng khách, là cô con gái út của họ đang đứng sừng sững như cái cây xoài ngoài vườn. Bây giờ đã lên đại học rồi, nhưng cách suy nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt với những bạn cùng tuổi. Hướng logic của cô hoàn toàn đi lệch khỏi không gian trái đất, một khi đã mở miệng ra nói thì người đối diện không thể không gọi cô là... "cái con đầu tôm"...

Điều làm cha cô đau đầu là: có phải hồi cô 7 tuổi cha cô nhỡ "làm rơi" con gái mình, nên lớn lên bây giờ mới thế?

Điều làm mẹ cô đau đầu là: phải chăng lúc mang thai con gái út của mình, bà ăn quá nhiều đào nên chuyện mới ra nông nỗi này?

Nhưng trên cả là chị gái cô đang cảm thấy tội lỗi đầy mình, đáng ra chị không nên mang internet đến với cuộc đời em gái mình, tất cả là do chị. Ôi, đáng ra chị không nên để nó đọc phải mấy quyển ngôn tình, đáng ra chị phải ngăn cản nó đến với z*ngme. Không, không! Chính xác phải là chị không nên được sinh ra để rồi làm hại đời em gái bé bỏng của mình như này.

- Cha! Tại sao giờ này cha còn không đi làm đi? Nửa đêm không phải thời gian tuyệt nhất dành afia ra ngoài sao? Đừng lo ẹ và chị, con sẽ bảo vệ họ...

- Thiên Ý à... Bố thật sự...

- Con tên là Băng! - Cô giãy nảy, mái tóc đen dài quá mông đung đưa làm người ta không thể không liên tưởng đến The Ring.

Đến giờ phút này thì người cha không thể chịu nổi được nữa. Nắm chặt giấy khám bệnh của con mình trong tay như muốn vò nát, ông đập bàn đứng dậy:

- Tao nói ày biết! Lý do vì sao tên mày là Thiên Ý! - Người cha ré lên - Bởi vì mày không giống cả bố cả mẹ mày, ngoại hình không đẹp, thông minh bằng 0! Thế mà mẹ mày vẫn sinh ra mày... Mày! Chính là ý trời! Chắc hẳn kiếp trước tao đã làm gì có lỗi với tổ tiên...

Người mẹ bấu chặt vào tay chồng, định lên tiếng an ủi:

- Mình à...

- Cô bỏ tôi ra! Dù xét nghiệm ADN tôi cũng không thể tin nổi.... Cô nói đi, có phải là do cô ngoại tình... Tôi không tin tôi không tin... Tại sao nó cứ bắt tôi phải làm mafia cô nói đi!!!

Người bố rít lên, người mẹ ôm mặt khóc, còn cô chị cả thì ngồi trong góc, miệng lầm bầm như sắp phát điên đến nơi: " Tất cả là tại con, tất cả là tại con, con sẽ ra đầu thú... "

Chỉ mình nhân vật chính của chúng ta, Trần Thiên Ý, vẫn đứng đực tại đó, nhìn cảnh gia đình mỗi người một vẻ mặt mà tái mét. Từ lúc cô nói ra suy nghĩ của bản thân, không ngày nào là nhà cô không như thế này. Nhưng bản thân Thiên Ý hoàn toàn tin tưởng, mình chính là con gái của mafia! Bố không thể giấu cô được đâu, cô biết, cô biết hết! Nhưng mà Thiên Ý cũng không dám nói to, vì phản ứng của gia đình hơi bị khoa trương, nói nữa không khéo sẽ bị kéo vào bệnh viện tâm thần, mà cô không điên!

- Thiên Ý, ngày mai con dọn vào kí túc trường ngay. - Mẹ cô thở dài - Vali đồ của con kia, mẹ đã đóng sẵn từ chiều. Bố đã thông báo cho hiệu trưởng trường hợp của con. Ở trong phòng y tế trường sẽ có một bác sĩ tâm lý, cứ sau khi học xong thì con phải vào điều trị.

- Nhưng con...

Thiên Ý bối rối. Đến rồi! Chính là lúc gia đình đang gặp nguy hiểm, họ phải gửi con gái đến một nơi không ai biết để bảo toàn tính mạng cho nó. Rồi cha sẽ phải cầm súng lên chiến đấu với kẻ thù để bảo vệ sự bình yên của gia đình này... Đúng thế... cô sai rồi... Cha cô chỉ muốn làm một người bình thường, sống những ngày tháng yên bình với vợ con, quên đi quá khứ mafia kia. Thiên Ý trầm mặc, tại sao cô không hiểu cho cha hơn. Để không gây ra bất kì rắc rối nào nữa, cô sẽ nghe mẹ vào kí túc trường ở, giấu đi thân phận thực sự của bản thân, lo cho bản thân thật tốt để cha mẹ không phải lo lắng.

- Con hiểu rồi, ngày mai con sẽ chuyển vào kí túc trường.

Cả nhà trợn tròn mắt lên nhìn Thiên Ý. Chị cả còn tưởng hôm nay tỷ muội tương tàn, sống chết phải ép nó ra ngoài, còn chuẩn bị sẵn cả dây trói và thuốc gây mê động vật phòng trừ mọi trường hợp kia mà. Woww, mọi chuyện cứ như vậy thật là quá dễ dàng với con bé sống ảo này...

Thiên Ý nhẹ nhàng xoay người, cầm vali. Bác sĩ tâm lý ư... chắc chắn là người mình. Cha mẹ, họ đã chuẩn bị sẵn cả người bảo vệ cho cô.

Cha, mẹ, chị cả, ba người hãy bảo trọng, hôm nay con sẽ đi...

- Thiên Ý! Mày cầm cái vali đi đâu giờ này? 6 giờ sáng tao mới đưa mày đến trường!

Bạn đang đọc Thiên Ý, Mày Bệnh Tật Đầy Mình của maltese253
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.