Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố chấp không thôi

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Ngàn vạn năm cứ thế trôi qua.

Sinh cơ bừng bừng, vạn vật sinh sôi, tất cả lại bắt đầu một khởi đầu mới.

Bóng ma đáng sợ không còn, huyết hải thi cốt vô tận cũng không còn, có chăng chỉ còn lại một mảnh thanh tịnh.

Thác Loạn thời đại đã trở thành lịch sử, trở thành bụi bặm trong dòng thời gian trường tồn dằng dặc này. Dưới dòng thời gian vĩnh tồn này tất cả đều rồi cũng sẽ thành lịch sử. Dù trước đó có chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng lại chẳng phải đều trở thành quá khứ sao ?

Quá khứ là để quên hay để nhớ ?

Hắn không biết.

Hắn chỉ biết quá khứ thường là đặc biệt.

Tất cả mọi người thường nhớ đến những đau khổ trong quá khứ để rồi cười, rồi khóc, rồi thở nhẹ. Có tiếc nuối, có hối hận, cũng có vui vẻ, nhưng rồi cũng chỉ có thể nhớ lại.

Chung quy, quá khứ là một hồi ức đẹp.

Dù đau khổ thế nào thì khi nhớ lại ai cũng phải bật cười khi khóc, rơi lệ khi đang cười và thở dài khi đang hạnh phúc…

...

Mặt nước như gương sáng soi bóng cả trời cao. Sóng nước nhè nhẹ vỗ, cá nhảy lên tung tăng. Vài chiếc lá tại dòng nước đung đưa. Tiếng sáo, tiếng đàn thanh thúy văng vẳng bên tai.

Chiếc cầu gỗ bắt ngang qua sông, phủ đầy hoa đào, từng đoàn du thuyền từ từ trôi theo dòng nước. Đứng trên cầu gỗ, một nam tử đưa tay đón lấy một cánh hoa rơi. Sau khi cánh hoa rơi lên tay, hắn đang định nắm lại thì bỗng một cơn gió thoảng qua cuốn bay cánh hoa đi xa.

Ngẩn người một hồi, nam tử bỗng cười khổ, lắc nhẹ đầu thở dài:

“Trên đời này thật có nhiều chuyện ngoài ý liệu, tưởng có thể nắm giữ được nó, nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi đã rời xa tầm tay rồi. Người thì cố chấp không chịu buông tay, người thì lại theo sợi dây trói buộc của vận mệnh mà bay xa, đến cuối cùng khi nhìn lại cũng đã không rõ đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc nữa rồi...”

Đúng lúc có tiếng nói vang lên, thanh âm như tiếng suối reo, mùi hương thơm ngát theo gió bay đến:

“Không ngờ tới cũng có lúc công tử cảm thán như vậy, đúng là chuyện hiếm thấy.”

Nam tử quay người lại, trong sự mờ ảo của những cánh hoa đào, một nữ tử thân vận bạch y đang đi tới.

Nữ tử rất đẹp, phải nói là rất kinh diễm, mỗi bước đi như tiên nữ phiêu trong hoa vũ, khiến cho từng đóa hoa như nở rộ.

“Đâu đâu cũng có chuyện buồn chuyện vui, cảm thán một chút thì có làm sao... Chẳng lẽ Mộng Điệp cô nương chưa từng thở dài vì một chuyện nào đó hay sao ?”

Nhìn nữ tử trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn lên trời cao, bầu trời bị che trong từng cánh hoa đào, hắn nhàn nhạt nói.

Mộng Điệp mỉm cười, cũng không nói gì mà ngắm nhìn cảnh du thuyền dưới cầu. Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng:

“Công tử có tâm sự ?”

“Cũng không tính là tâm sự, chỉ là một vài chuyện cũ mà thôi. Thấy được, nghe được nhưng lại chẳng thể làm gì được.”

Hắn bất giác thở dài nói.

Trầm ngâm một lúc, Mộng Điệp lại nói:

“Nếu là chuyện cũ, không bằng công tử kể một chút. Chuyện có thể làm công tử thở dài như vậy ta cũng rất tò mò muốn nghe.”

Gió bỗng nhiên thổi mạnh làm từng cánh hoa đào yếu ớt bị cuốn bay, có cánh thì bị xé tung, có cánh thì vùi dập trong cát bụi.

Thanh bào điên cuồng phất trong gió, những cánh đào che kín mắt hắn lại, nam tử trầm ngâm một lúc rồi nhẹ gật đầu.

Hoa đào bất định trong gió lớn giống như chiếc thuyền ngoài biển mà không có mục đích, chỉ có thể mặc cho gió đẩy, nếu may mắn còn có thể dạt vào bờ, còn không thì chỉ có thể tại biển lớn mà trôi nổi.

...

Một tinh cầu xa xôi trong vũ trụ, quanh tinh cầu ẩn ẩn một loại đạo tức khó phát hiện, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng dìu dịu như ánh trăng để cho bất cứ ai cũng đều thoải mái.

Tinh cầu này có tên Đạo Nguyệt.

Đêm tối mờ ảo, ánh trăng lung linh tại trên cao rọi xuống thế gian tựa hồ đang dẫn đường cho vạn vật. Xung quanh trăng sáng là những ngôi sao lấp lánh, cùng với mặt trăng tỏa sáng cả bầu trời đêm.

Bốn phía có vô số tu sĩ ngồi quanh, hai mắt nhắm nhẹ như là đang lạc vào trong cơn mộng nào đó, lâu lâu lại lắc đầu mê man. Chính giữa bọn hắn là một nam tử bạch bào, từng đạo huyền khí từ hắn tản ra bốn phương tám hướng, thẩm thấu vào mỗi tu sĩ ở đây. Hắn tựa như đang thì thào:

“Tâm tĩnh lặng xem thế sự vô thường, chuyện thiên hạ mặc kệ gió mây bay…”

m thanh như trên cao vọng xuống, từ dưới đất truyền lên, lại giống như từ bốn phương tám hướng truyền đến, phiêu phiêu bất định.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”

Sau khi âm thanh vừa rơi xuống, toàn bộ tu sĩ ở đây bất chợt run nhẹ, cũng không biết trải qua bao lâu, tất cả từ từ mở mắt ra. Ánh mắt si dại dần dần lóe sáng, một vẻ cơ trí thấu hiểu dần hiện lên trong mắt.

“Đáng tiếc thật, không thể nhìn thấy thánh nhân lần cuối...”

Sau cùng mọi người nhìn về phía trước, nhưng lúc này đã không thấy người mà bọn hắn muốn thấy, tất cả thở dài đầy tiếc nuối.

Hắn vẫn tiếp tục đi đến từng nơi truyền đạo, vì mong muốn tất cả chúng sinh đều có thể tĩnh tâm, buông bỏ hết thảy chấp niệm, phiền muộn trên đời, một lòng hướng đến đạo tự nhiên.

Năm này qua tháng nọ, hắn đi hết nơi này đến nơi khác, bất cứ nơi nào trên Đạo Nguyệt Tinh hắn đều đi qua. Đương nhiên, danh tiếng của hắn càng lúc càng lớn, Tinh Vũ Các do chính hắn sáng lập ngày một nhiều người hơn, đầy đủ loại người gia nhập.

Sau khi giảng đạo ở Cửu Tinh Đảo xong, hắn đi đến một ngọn núi gần đó để thả tâm ngắm nguyệt.

Trên núi, gió lạnh thổi qua, nam tử chắp tay lặng lẽ nhìn trời đêm. Tuy rằng gió lạnh thế nhưng khi thổi qua người hắn thì lại trở nên ôn nhu, trở thành một cơn gió ấm.

“Đêm khuya trăng sáng tỏ tường, người nơi Vọng Nguyệt cố hương chốn nào...”

Hắn khẽ ngâm một tiếng, âm thanh theo làn gió ôn nhu truyền đi xa. Trong câu thơ này có ẩn một loại mong nhớ, là mong nhớ quê hương, hay là đang mong nhớ cái gì có lẽ cũng chỉ có hắn là rõ ràng thôi.

Đúng lúc này phía sau có tiếng động vang lên, một thiếu nữ hướng nơi này đi đến. Khi thấy hắn nàng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dừng bước chân. Đứng song song với hắn, thiếu nữ nhìn bầu trời đêm rồi thở dài.

Nam tử nhìn qua nàng, cảm giác không rõ nổi lên trong lòng.

Thiếu nữ lúc này mới nhìn kỹ hắn, bỗng mở to mắt cười nói:

“Là người ! Chào người a.”

Thiếu nữ này là đệ tử Tinh Vũ Các, Mị nhi. Hắn gật đầu rồi lại im lặng không nói gì.

“Hôm nay nóng quá, Mị nhi phải ra đây để hóng gió cho mát đây. Chẳng biết sao lại nóng như vậy nữa.”

Mị nhi ngồi xuống đất, hai tay chống cằm, tinh nghịch nói.

“Nóng lạnh là tất nhiên, nó sinh ra nhiều thứ khác nhau để tạo nên cuộc sống. Có nóng ta mới đi tìm cái mát mẻ, có lạnh nên phải đi tìm sự ấm áp, không có gì là dư thừa cả. Đây là quy luật, trời đất là vậy, đời người cũng vậy.

Hắn đưa tay ra trước như muốn đón lấy sự nóng lạnh mà quy luật đã tạo ra.

“Người nói thật hay nhưng mà Mị nhi không hiểu gì. Mà người xưng hô thế nào ạ, cho Mị nhi biết được không ?”

Mị nhi cười nói.

Hắn lạnh nhạt như không nghe thiếu nữ nói gì. Chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy không gì sánh được, hắn lúc này giống như một hố đen, nhìn mãi không thấy đáy. Thiếu nữ bất giác thất thần nhưng rất nhanh lại lên tiếng.

“Này này, sao lại không nói gì, nói gì đi chứ.”

Nghe thiếu nữ không ngừng hỏi, hắn hơi nghiêng đầu nhìn qua như muốn nói đừng làm phiền hắn, hoặc cũng có thể hắn thấy hứng thú, nói chung không ai biết tâm tư của hắn.

Thiếu nữ thấy hắn nhìn qua cũng tưởng hắn để ý nên cười tươi, hỏi lại:

“Người tên là gì vậy ?”

“Dạ Ảnh.”

Nam tử chậm rãi lên tiếng.

Trời càng lúc càng tối, ánh trăng cùng những vì sao càng thêm lung linh. Sau khi nói xong nam tử hoàn toàn im lặng, không nói một lời. Thiếu nữ thì không chút ngượng ngùng, ngồi lại một lúc rồi cũng rời đi.

Nam tử không quan tâm đến nàng, vẫn không ngừng hồi tưởng những ký ức đã cũ kỹ kia, nhẹ thở dài, trăm ngàn năm vẫn thế.

"Tâm Như, nàng đang ở đâu…"

Mặt trời ló dạng, sau khi phân phó đệ tử Tinh Vũ Các làm một vài chuyện hắn lại đi đến Vu Sơn, đây là nhà của hắn, cũng là nhà của nàng.

Hôm nay hắn được một vị quân chủ mời đi dự hội, ở đây hắn gặp đủ loại người, có yêu đế, tiên vương cùng thần hoàng, và các tộc khác, họ đều là những vị đại năng của Đạo Nguyệt Tinh cùng vài tinh cầu xung quanh.

Hắn lên đây đơn giản chỉ là để tìm kiếm thân ảnh của cố nhân, đáng tiếc vẫn không tìm được. Đại hội chuẩn bị đến phần tiếp theo thì hắn cáo từ trở về Tinh Vũ các.

Trên đường hắn nhìn thấy thiếu nữ đang tắm, khi thấy cái bớt hình uyên ương trên vai nàng hắn lập tức ngẩn người, ngày ấy, hắn định tặng nàng món quà hình uyên ương…

“Mị nhi… Như nhi…”

Từ lần gặp gỡ Mị nhi ở Vọng Nguyệt sơn, hắn phát hiện nàng càng ngày càng tới đây thường xuyên. Nàng cũng không nói nguyên nhân. Mà thiếu nữ này không ngừng hỏi hắn, người khác sợ là bị nàng làm đến phiền.

Nhưng hắn không để ý, hơn nữa nàng còn là đệ tử Tinh Vũ Các, nên không có bài xích gì, lâu ngày cũng thành quen. Ở bên thiếu nữ cũng khiến hắn thoải mái, thích trêu đùa nàng. Thật ra là hắn đang do dự, liệu nàng ta có phải là người trong quá khứ kia.

Hai người đứng ở đó nhìn trời, rồi lại trò chuyện với nhau. Thiếu nữ kể về bản thân mình cho hắn nghe, rồi vài chuyện tình thường ngày của nàng.

Hắn cũng nói một vài chuyện của chính mình, nói ra một vài quá khứ của hắn, như nói thẳng ra tại sao hắn lại có tới ba cái tên, đương nhiên chuyện gì không cần nói hắn liền không nói. Hắn vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng suy nghĩ thật kỹ hắn vẫn quyết định nói, ít ra, lúc nói ra tâm trạng của hắn tốt hơn không ít.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.