Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn duyên tâm bất hối

Phiên bản Dịch · 2265 chữ

Dịch giả: Khả Sinh Ly.

(Dịch giả: Tên chương đại khái là "Chia tay không tiếc" =)) )

Tuy nói đôi bên hòa giải là tốt nhất, nhưng Lâm Trường Sinh sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, nên xử lý sao đều xem quyết định của Trần Thanh Nguyên.

- Dao trưởng lão đã biết lễ mọn, vậy mời cầm về đi thôi.

Hắn trầm ngâm giây lát, nét mặt vô cảm nói ra.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Dao Tố Tố nhíu mày, hỏi lại:

- Trần trưởng lão nói lời ấy có ý gì?

- Năm xưa hôn ước chỉ là nói miệng, đương nhiên không phải là chuyện quan trọng. Chỉ là muốn ta kết thúc đoạn nhân quả này thì bảo Bạch Tích Tuyết tới đây một chuyến đi, ta sẽ không làm khó nàng.

Trần Thanh Nguyên nghiêm túc đáp.

- Đối diện nói rõ, được, nên vậy nên vậy.

Dao Tố Tố còn tưởng hắn định giở trò, xem ra cũng không phải vậy, thì đồng ý:

- Vài ngày nữa ta sẽ để Tích Tuyết tới gặp Trần trưởng lão.

- Còn nữa, nếu Dao trưởng lão quả thực muốn tặng lễ mừng ta quay lại, chỉ một linh mạch trung phẩm còn thiếu rất rất nhiều đấy...

Dù hiện tại chỉ là phàm nhân nhưng ánh mắt sắc lạnh của đối phương như dao băng đâm vào người Dao Tố Tố, làm nàng bỗng dưng có chút hơi e ngại.

- Lúc trước Bạch Tích Tuyết cùng ta thăm dò bí cảnh, mấy tặng vật của ta đều là thiên tài địa bảo, nói riêng linh mạch cũng có 3 cái thượng phẩm, trung phẩm thì càng khỏi bàn.

Nghe thế, Dao Tố Tố lúng túng cười trừ, vội thu lại linh mạch trung phẩm trước mắt về.

Rất rõ ràng, lời hắn nói là thật.

(Dịch giả: Hí hí, chia tay kể quà, không biết có đòi không ha? =)) )

Cả bọn sư huynh tỷ thì nhìn Trần Thanh Nguyên khó tả, năm xưa tên nhóc này lịch luyện nhiều lần, quay về đều bảo là không thu hoạch được gì, vô công mà về, xem ra... đều là cho người ngoài a!

- Nếu không còn việc gì nữa, ta về trước, cảm ơn quý tông đã khoản đãi.

Dứt lời, Dao Tố Tố liền rời đi.

Đợi nàng khuất bóng, trưởng lão hộ tông Đổng Vấn Quân không nhịn được than thở một câu:

- Sư đệ a sư đệ, lần này chơi đến phá sản rồi, tiền qua cửa sổ cũng không vớt lại được tý nào...

- Đổng sư huynh, vật ngoài thân thôi, không đáng bận tâm mà.

Trần Thanh Nguyên mỉm cười.

- Thằng nhóc này, hầy...

Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu.

Cho dù hắn có là phàm nhân, họ vẫn coi là người thân, không chút ghét bỏ hay xa lánh.

Vì vậy nên khi trước lúc quay về hắn mới nghĩ một câu.

"Về nhà rồi!"

...

Vài ngày sau, y hẹn, cung Đông Di lại phái người đến.

Lần này đi là mấy vị trưởng lão cùng hơn mười đệ tử, Bạch Tích Tuyết cũng tới.

Sắp xếp khách nhân xong xuôi, Trần Thanh Nguyên một mình đến gặp Bạch Tích Tuyết, đối phương dĩ nhiên cũng một mình.

Bạch Tích Tuyết hôm nay mặc một bộ váy hồng dài chấm đất, ba búi tóc đen cài lên ngọc trâm, bên hông đeo đai lưng lam nhạt, treo lên một viên ngọc bội Tử Kinh.

Gương mặt nàng ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng mềm, mi mày như vẽ.

Ngồi trong gian phòng, nàng ngọc thủ nắm lại đặt trên đùi, không dám đối mắt với Trần Thanh Nguyên, xem ra tâm trạng có chút lo lắng.

(Dịch giả: mắt là mắt, không phải mặt =)) )

- Tại sao không nói chuyện?

Hắn ngồi phía đối diện, lạnh lùng lên tiếng.

- Xin lỗi...

Bạch Tích Tuyết thật ra đã chuẩn bị thiên ngôn vạn ngữ giải thích, thậm chí hiện tại nàng vẫn nhớ rõ mồn một, chỉ là... không cần thiết, lời duy nhất nói được là xin lỗi.

- Ta sống lại, nhìn nàng có vẻ hơi hoảng nhỉ?

Trần Thanh Nguyên bình thản nhìn Tích Tuyết, ánh mắt như nhìn người dưng.

- Không phải, muội đã rất mừng khi Trần đại ca bình an quay về.

Bạch Tích Tuyết mím môi, cuối cùng đáp lời.

- Hồn đăng diệt, sinh mệnh vong. Nàng không thể cả đời nhung nhớ người thiên cổ, ta hiểu. Hôm nay cũng không phải hưng sư vấn tội gì, vả lại nàng cũng không có tội, ta chỉ muốn kết thúc đoạn trần duyên này thôi.

(Dịch giả: 6 chữ đầu là đèn tắt người chết, người thiên cổ là người chết, hưng sư vấn tội là hỏi tội + trách phạt, đại ý là thái độ cực kỳ gắt luôn, nghĩa đen là tướng quân xuất binh (hưng sư) đi hỏi tội kẻ địch (vấn tội) ấy mà =)) )

Trần Thanh Nguyên quả không trách cứ gì Bạch Tích Tuyết, dẫu sao cũng là hữu duyên vô phận thôi, cần gì phải làm quá mức?

- Nếu huynh về sớm một chút, có lẽ mọi sự cũng không đến nước này.

Bạch Tích Tuyết nhẹ giọng.

- Không không, dù có sớm hơn nhưng vẫn chỉ là phàm nhân, dù có khác quá trình nhưng kết quả là vẫn thế.

Trần Thanh Nguyên lắc đầu:

- Đây là vấn đề thực lực, nàng biết mà.

Bạch Tích Tuyết vẫn muốn giải thích, nhưng cuối cùng lời ra đến miệng lại ngừng, im lặng không đáp.

- Được rồi, nàng yêu người kia không?

Trần Thanh Nguyên hỏi dò.

(Dịch giả: Chà chà chà chà... =)) )

Với câu hỏi này, Bạch Tích Tuyết sắc mặt khẽ biến, không có trả lời.

Nhìn bộ dạng này, đoán chừng nàng với thiếu tông chủ kia cũng không có nhiều ít tình cảm gì, quan hệ lợi ích có lẽ chiếm đa phần đi.

Nếu lần này Trần Thanh Nguyên vẫn là cường giả như cũ, Bạch Tích Tuyết nhất định sẽ là thái độ khác.

Với tu sĩ, trăm năm thời gian cũng không dài, chỉ như chớp mắt mà thôi. Nếu nàng đối với hắn chân tâm thực ý, sẽ không có khả năng dễ dàng thay lòng đổi dạ. Vả lại bây giờ hắn trở về, hoàn toàn có thể tiếp tục tiền duyên.

Nhưng, Bạch Tích Tuyết đến đây không phải cùng Trần Thanh Nguyên ngôn tình luận ái, mà là đoạn tuyệt quan hệ.

(Dịch giả: ngôn tình luận ái = nói chuyện tình cảm, đứa nào không có người yêu thì sao mà hiểu được, bỏ đi bỏ đi =)) )

Có lẽ trăm năm về trước nàng đã yêu hắn.

Cơ mà hiện tại mọi thứ thay đổi a.

(Dịch giả: Tao thấy hành xử như thế cũng hợp lý cơ mà xem chừng tác giả định đẩy Tuyết vào phe đối lập rồi =)) )

- Đây là lựa chọn của nàng, không cần hối tiếc. Ta đồng ý từ nay về sau, hai ta là người dưng nước lã.

Trần Thanh Nguyên cuối cùng nói ra.

Trong phòng lặng tờ, không khí nặng nề.

Hồi lâu có một trưởng lão Đông Di cung nhẹ nhàng gõ cửa, ra ý nên kết thúc rồi.

Lúc đứng dậy, Bạch Tích Tuyết liếc mắt nhìn Trần Thanh Nguyên, thấy hắn không còn thần thái ngày xưa, bình bình phàm phàm không có tý linh khí nào. Sự hổ thẹn trong đáy mắt dần hóa thành bình thản, căng thẳng lo lắng trong lòng cũng tan biến theo.

Nhìn chăm chú đối phương một hồi, nàng không nói lời nào im lặng đẩy cửa mà ra.

Trần Thanh Nguyên mặc dù không còn tu vi nhưng vẫn nhìn ra vừa nãy Bạch Tích Tuyết đã bóp nát một ngọc phù, thông báo vị trưởng lão đến phá vỡ cục diện bế tắc này.

(Dịch giả: Tức là lúc im im ấy thì nhỏ này dùng đồ báo cho người nhà đến gõ cửa kêu về để trốn, xem chừng đứt rồi, tao chỉ có thể nghĩ ai cũng có điểm đến của mình, không bắt bẻ người khác được =)) )

- Ai, xem ra những ngày chịu khổ của ta vô nghĩa cả rồi nhỉ?

Trong Thiên Uyên Cấm khu, cô gái đồ đỏ yêu thích hắn, muốn kết duyên thành đạo lữ. Chỉ là Trần Thanh Nguyên lấy cớ hôn ước, nhiều lần từ chối.

Vì thế hắn phải chịu đủ loại hành hạ, dẫn đến tu vi phế, linh căn đoạn.

Ừm, con mẹ nó theo lời cô gái kia thì đây đều là vì tốt cho hắn.

Dù rằng thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng cuối cùng vẫn thiếu chút, vô vọng vấn đỉnh. Muốn đi xa hơn, nhất định phải tái tạo căn cơ, mà muốn làm lại, trước tiên phá cái đã có.

"Xong việc, giờ nên đi làm chuyện của mình rồi."

Trần Thanh Nguyên vẫn nhớ kỹ ước định giữa hắn và người kia, muốn mấy ngày nữa sẽ khởi hành.

...

Mấy ngày gần đây, tin tức Trần Thanh Nguyên sống lại dần lan đi xa hơn.

Vô số thế lực muốn tìm hiểu nội tình Thiên Uyên, đều phái người đi đến Huyền Thanh tông thăm dò. Với cái này, Đạo tông nhất mực đối ngoại cơ thể hắn không khỏe, không tiếp bất kỳ vị khách nào.

Đối mặt đủ loại khách nhân, bất kể quan hệ như nào, uy bức lợi dụ hay hữu hảo ác ý, Huyền Thanh tông đều bảo vệ không để hắn bị phiền phức bởi mấy tên ất ơ này.

Âm thầm, Trần Thanh Nguyên dưới sự sắp xếp của Đổng Vấn Quân, lặng yên không tiếng rời khỏi Huyền Thanh Đạo tông.

Mặc dù rất tò mò với hướng đi tiếp theo của hắn nhưng mọi người cũng không có hỏi quá nhiều, chung quy họ vẫn luôn muốn Trần Thanh Nguyên bình an một đời là tốt rồi.

Hắn tu vi không còn, đi khỏi chốn hỗn loạn này cũng coi như một lựa chọn.

Đến một tòa thành gần đó, Trần Thanh Nguyên mua một ít linh phù chỉ cần linh thạch là sử dụng được, không cần dùng linh khí điều khiển.

Tốn một tháng trời, hắn đến được Minh Nguyệt thành.

Một nơi hẻo lánh ở Bắc Hoang, thuộc vào diện vùng sâu vùng xa.

Trong thành, ở cuối phố có một gian nhà đơn sơ xung quanh vắng người qua lại.

- Ai thế?

Trần Thanh Nguyên gõ cánh cửa đóng chặt, lát sau có một giọng nói già nua vọng ra.

- Tiền bối mở cửa ra sẽ biết.

Hắn lên tiếng.

Két...

Đại môn mở, âm thanh ma sát chói tai vang lên.

Một lão nhân nước da hơi tái, tay chống gậy trúc, dáng người hơi gù, nhìn qua rất yếu đuối. Ông nhìn kỹ Trần Thanh Nguyên mấy lần, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng già nua vàng khè:

- Ừm... công tử... có phải đi nhầm đường rồi không?

- Không có đâu, đúng là ta đến tìm tiền bối đấy.

Nói đoạn, Trần Thanh Nguyên chìa ra một tấm thẻ gỗ lớn chừng bàn tay.

Thấy vật này, sắc mặt lão giả nghiêm lên, lập tức đổi giọng trịnh trọng mời:

- Công tử vào nhà nói chuyện.

Đây là đồ vật hắn mang ra từ Thiên Uyên, có người bảo người làm ra mộc bài này từng mắc nợ một đại ân tình, dùng thứ này làm tin, sẵn sàng giúp đỡ chủ nhân của nó bất cứ việc gì, kể cả có là tự vẫn đi chăng nữa.

- Ngươi lấy đâu ra cái này?

Cửa đóng, lão đầu nháy mắt biến thành người khác, lạnh lùng lườm hỏi.

- Thiên Uyên.

Trần Thanh Nguyên cũng trả lời thẳng.

Nghe vậy, ông già lập tức thôi cảnh giác, cúi đầu bái một bái với hắn biểu thị kính ý đồng thời tạ lỗi thái độ vừa nãy.

Kế đó như nghĩ đến việc gì, lão đầu hỏi:

- Chẳng lẽ công tử là Huyền Thanh tông Trần Thanh Nguyên?

- Đúng vậy.

Trần Thanh Nguyên gật đầu thừa nhận.

- Cũng được, ngài cầm nó đến đây chắc hẳn đã biết tác dụng vật này, lão cũng không nhiều lời, xin hỏi có chuyện gì muốn phân phó?

Lão đầu cũng sẵn sàng hy sinh tính mạng, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

- Tiền bối có cách gì giúp ta tái tạo căn cơ chăng?

- Có.

Ông già nhìn cơ thể hắn một hồi liền hiểu ra, gật đầu khẳng định.

Còn nghĩ là đại sự, không ngờ đơn giản quá mức như vậy.

- Tiền bối chắc chắn?

Trần Thanh Nguyên ngờ vực hỏi lại.

- Nhất định.

Lão đầu chém đinh chặt sắt gật đầu.

- Dám hỏi tôn tính đại danh của ngài?

(Dịch giả: Tôn tính đại danh là tên trang trọng cho người quan trọng hoặc tài giỏi trong lĩnh vực nào đó, ví dụ dễ hiểu là Tố Như (Nguyễn Du) hay Tề Thiên Đại thánh (TNK) =)) )

Tất cả cao tầng Huyền Thanh tông nghĩ đến to đầu cũng không ra cách giúp hắn, ấy vậy mà ông lão trước mắt này một lời khẳng định như thế, Trần Thanh Nguyên nổi lên kính ý, ôm quyền dò hỏi.

- Ha ha, chỉ là một lão già nát rượu mà thôi.

Lão nhân tự giễu mỉa mai cười nhạt.

Bạn đang đọc Thiên Uyên của Mộc Tiêu Tam Sinh

Truyện Thiên Uyên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.