Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

38 : Nhân Hoàng Nam Đế

1149 chữ

Phương Minh Linh lực bộc phát khuếch tán tứ phương hướng về Huyền Tôn trấn giết, hắn ra tay bá đạo vô cùng mỗi quyền rơi xuống hư không đều run rẩy cực kỳ đáng sợ.

Huyền Tôn thần hi ánh thể, rọi sáng mãnh thiên địa này, hắn dũng không thể địch vận dụng Cửu Huyền Thiên Công đến mức tận cùng oanh kích lại Phương Minh.

Xoạt!

Một mũi tên từ xa hướng thiên linh cái của Huyền Tôn nó nghiền ép hư không mà đến cực kỳ khủng khiếp, đây là một chùm khủng bố lôi điện bị Tống Kiệt diễn biến thành mũi tên bắn đến.

Có thể diễn hóa lôi điện kinh khủng đến như thế, người này thiên tư thật sự rất kinh người chẳng trách ở thế hệ tuổi trẻ bên trong được xưng Tam Anh quả là không hư.

Huyền Tôn chụp lại mũi tên nhảy lên không trung, thuận thế xoay liền vài vòng trên không hướng Tống Kiệt phóng mũi tên đến.

"Xoạt!"

Mũi tên xé gió lao ra nhanh như tia chớp tựa như lệ quỷ rít gào đáng sợ vô cùng.

Trần Lâm giống như U Linh ẩn nấp trong hư không rình rập Huyền Tôn, hắn thoắt ẩn thoắt hiện ra tay, mỗi lần ra tay đều là một kích chí mạng nguy hiểm cực điểm.

"Cheng!"

Ánh lửa lóe lên, Huyền Tôn quay lưng dùng nấm đấm vô kiên bất tồi của mình đối kháng một kịch tất sát của Trần Lâm, xuất kích thất bại hắn tiếp tục ẩn giấu trong hư không chờ cơ hội ra tay.

Huyền Tôn một người độc chiến tam đại Thiên Kiêu khiếp sợ mọi người, không cần Huyền Tôn thắng chỉ cần hắn bất bại qua hôm nay nhất định sẽ danh chấn Đế Đô, thậm chí là truyền đến các đại giáo cổ quốc khác, đây là dấu hiệu của một đời Thiên Kiêu quật khởi.

Huyền Tôn càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, một mình độc chiến Tam Anh mà vẫn thong dong đối đấu từng người, ra vào vòng vây như chốn không người.

"Phốc!"

]

Huyền Tôn tế ra Thuận Thiên kiếm một kiếm chém ra như muốn phân cách thiên địa chém xuống cánh tay của Trần Lâm.

"Hôm nay tất sát ngươi!" Phương Minh con mắt đỏ lên, được xưng tụng là Tam Anh vậy mà hôm nay vây công người khác lại còn để một người bị thương, chuyện này nếu truyền ra ngoài tất nhiên sẽ là vết nhơ lớn trong đời hắn.

"Tam Anh có là gì, cũng chỉ là tảng đá kê chân để ta giẫm lên trên con đường vấn đỉnh thế gian mà thôi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh được làm tảng đá kê chân cho ta." Huyền Tôn bộc phát toàn bộ chiến lực muốn kết thúc sớm trận chiến này.

"Phốc Xích!"

Lại một kiếm chém ra hư không nghiền nát phân liệt như muốn mở ra đại giới chém xuống nữa thân người của Phương Minh, máu tươi như dũng tuyền phun ra bắn lên cao thiên.

Như dê vào bày hổ Huyền Tôn thế như trẻ che liên tiếp đánh bại Tam Anh, lần lượt chém giết Trần Lâm cùng Phương Minh kinh sợ mọi người.

"Chỉ còn mình ngươi cũng nên kết thúc đi." Huyền Tôn giống như một vị Thần Quân giáng lâm thiên hạ, ngạo thị thế gian đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn thừa thế xông lên trấn giết Tống Kiệt.

"Phốc!

Thêm một tiếng "phốc" vang lên, Huyền Tôn nấm đấm ngưng tụ hỗn độn khí vô kiên bất tồi đấm thủng thân thể Tống Kiệt máu tươi chảy ra như suối không ngừng lại được.

Huyền Tôn giờ phút này giống như một vị Hỗn Độn Chiến Thần cách thời gian không gian mà đến, quan lâm mảnh thiên địa này, có khí thôn sơn hà bao quát thế gian tư thái, hắn bễ nghễ quần hùng khinh thường thiên hạ giống như một vị Đế Thần ở trên cao thiên nhìn xuống vạn linh chư giới.

Trong lòng mọi người có mặt ở đây đều sẽ nhớ kỹ thời khắc này, hôm nay là ngày mà một vị Thiên Kiêu quật khởi sáng chói trên bầu trời.

Cũng cùng giờ khắc này tam đại Vương Hầu phủ đều có một vị khủng bố sinh linh mở mắt nhìn đến nơi đây.

"Dám đánh giết nhi tử ta đáng chết." một giọng nói mang theo khủng bố khí tức khếch tán vang vọng khắp vùng thiên địa này khiến cho mọi người nguyên thần đều đang run rẩy nôm nốp lo sợ.

"Xoạt!"

Phía trên cao thiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ còn lớn hơn cả cự sơn hướng Huyền Tôn áp xuống muốn diệt sát hắn.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, không mang theo bất kỳ áp bách khủng bố khí tức gì cả lại khiến cho khổng lồ bàn tay kia tan biến, ở phía xa trong Kim Viễn Hầu phủ một người trung niên sắt mặt tái nhợt phun ra một ngụm tiên huyết.

Cùng lúc đó ở Thọ Đình cùng Lôi Uy hầu phủ chỗ sâu, hai vị sinh linh hình người hướng về nơi phát ra tiếng hừ lạnh nhìn đến, ánh mắt co rụt lại lộ ra kiêng kỵ chi sắc.

Sau đó phía trên bầu trời cũng xuất hiện một bàn tay khổng lồ còn to lớn hơn bàn tay lúc nãy hướng về Kim Viễn Hầu Phủ chộp đến muốn trấn giết Kim Viễn Hầu.

"Bành!"

Lại một cánh tay ở hoàng cung bên trong xuyên qua vòm trời cách không mà đến chặn lại rồi cái bàn tay lớn kia kèm theo tiếng nói vang đến.

"Đạo hữu hà tất đuổi tận giết tuyệt, tha được cứ tha đi, ta nhận thấy trạng thái ngươi không tốt hay là cứ dừng lại ở đây."

Hừ!

Đáp lại tiếng nói truyền ra từ trong hoàng cung chỉ là tiếng hừ lạnh, sau đó trên bầu trời hai đại thủ đều biến mất, khủng bố khí tức cũng lui đi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Huyền Tôn đứng ở đó chắp tay sau lưng xem xét hết thảy, từ đầu đến cuối hắn vẫn trấn định thong dong, giống như mọi chuyện điều không liên quan đến hắn, hắn chỉ là người ngoài vậy.

(Ý tưởng không thông viết không thuận với lại đây là lần đầu ta viết về hỗn chiến nên chất lượng sẽ không tốt. Ta PR truyện nhiều quá nên có mấy lão rủ nhau troll ta rớt xuống 7.7 rồi, ai muốn bạo chương thì vote giùm ta phiếu 5 sao lên được 8.2 ta sẽ cố gắng bạo chương^^.)

Bạn đang đọc Thiên Tử Huyền Tôn của ✯๖ۣۜTà✯๖ۣۜThiếu✯
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.