Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

129

Phiên bản Dịch · 4547 chữ

Âu Dương!"

Triệu Ngọc nói:

" Nói một chút với tất cả mọi người xem lần này đi Liêu quốc như thế nào?"

"Dạ!"

Âu Dương nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, vẫn thành!"

Triệu Ngọc bất mãn hỏi:

" Cái gì gọi là vẫn thành?"

Vấn đề này trả lời thế nào? Âu Dương sau khi ngẫm lại nói:

" Ít nhất nội Liêu không có ai nghị luận chuyện muốn công kích Tống. Mà nay mũi nhọn đa số ở bên kia Kim quốc. Về phần nội chính của nó, dường như cùng với trước kia không có khác nhau bao nhiêu, một hai câu không thể nói rõ."

"Ừm, ngày mai ngươi tới gặp trẫm, lúc đó nói tỉ mỉ lại đi."

Triệu Ngọc cầm ly:

" Hôm nay không hợp nói chuyện công sự, Thái tướng! Ngươi càng vất vả công lao càng lớn, trẫm mời ngươi một chén, chúc Thái tướng phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn."

" Này sao dám!"

Thái Kinh vội vàng đứng lên hai tay cầm lấy ly, lại khách khí nói mấy câu rồi sau đó một hơi cạn sạch.

Kế tiếp đồ ăn đã được đưa lên, mọi người bắt đầu mời rượu. Dựa theo quy tắc trước kia, sau khi Triệu Ngọc uống mấy chén ý tứ một chút sẽ rời khỏi. Nhưng hôm nay Triệu Ngọc dường như cũng không nóng vội, cùng với đại thần bên cạnh trò chuyện câu có câu không, nhìn qua hết sức hòa ái dễ gần. Âu Dương duỗi đầu nhìn một chút, một bàn đồ ăn kia vậy mà không ai đụng vào, ngay cả đũa cũng còn sạch sẽ.

Hoàn Nhan Lan đứng lên, cầm lấy ly đi đến bên cạnh Âu Dương:

" Chén này ta mời ngươi, chúc ngươi sống lâu trăm tuổi."

Âu Dương cầm lấy ly đứng lên:

" Cám ơn! Này có rãnh rỗi phải đi Dương Bình nhé, Huệ Lan vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi."

Cách đó không xa Triệu Ngọc cười với đại thần bên cạnh nói:

" Cổ có Chiêu Quân xuất tái, không biết Âu Dương của Đại Tống ta có thể hay không..."

(Câu chuyện về Chiêu Quân được gọi Chiêu Quân xuất tái (昭君出塞) trở thành một điển tích nổi tiếng trong thi ca Trung Quốc về sau.

Truyền thuyết nói rằng, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạc lớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, liền đàn "Xuất tái khúc". Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ "Lạc nhạn" trong câu "Trầm ngư lạc nhạn" (沉魚落雁; chim sa cá lặn) do đó mà có.)

Lời của Triệu Ngọc còn chưa nói xong liền thất thần tại chỗ.

Âu Dương rượu mới vừa vào miệng, đột nhiên cảm giác bụng chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy trong tay Hoàn Nhan Lan một thanh đoản kiếm xuất hiện ở trên phần bụng mình. Ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Hoàn Nhan Lan một giây, khá là không thể tin được. Nhưng Âu Dương dù sao cũng là Âu Dương, sẽ không đi truy cứu vì sao, mà là dùng chân trái đá Hoàn Nhan ra xa mấy bước, lúc này mới cảm giác được có chút không thở nổi.

" Giết!"

Hai nam tử sau lưng Hoàn Nhan Lan cùng quát một tiếng ngôn ngữ Nữ Chân, tay cầm một đôi đũa chia ra hai bên nhào tới Âu Dương. lúc này bên trong tình huống điện quang hỏa thạch, bản năng nghề nghiệp của Âu Dương nổi lên tác dụng. Lật bàn ngăn trở một người, tiếp theo lui về phía sau.

" Có thích khách!"

" Bảo vệ Hoàng thượng!"

Âu Dương thở dốc bi ai phát hiện, hầu hết quân lính đều qua bên bàn Triệu Ngọc rồi, còn tạo bức tường người để Triệu Ngọc và các đại thần rời khỏi. Mà mình thì cách cứu binh hơn mười thước. Tình thế nghiêm trọng, không có cho hắn cơ hội để suy nghĩ nhiều, Âu Dương thuận tay nắm lấy cái ghế bên cạnh nện vào trên đầu thích khách Giáp đang xông đến công kích, thích khách Ất cũng đi theo công kích, hoàn toàn là đấu pháp đồng quy vu tận.

Hoàn Nhan Lan thì tay cầm thanh kiếm đầy máu ngây người tại chỗ. Khóe mắt nhìn thấy có người cầm đao xông tới đây, không nói hai lời, cầm kiếm hướng đến Triệu Ngọc còn chưa ra khỏi sảnh. Nội vệ muốn cứu Âu Dương kinh hãi, vội vàng thay đổi lộ tuyến đi tới chặn lại.

Cứ như vậy một hồi, chính sảnh loạn thành một đoàn, tuy rằng bên trong không gian lớn, người tương đối ít. Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này làm cho mọi người chân tay luống cuống.

"Hây ya!"

Âu Dương cắn răng nín thở, chộp lấy eo, thích khách Giáp, thân mình hướng về sau đem đầu của thích khách Giáp nện trên bàn đá xanh. Mà còn máu ở bụng thì như tên bắn phun èo èo ra ngoài. Lúc này vừa khẽ động đã xuất huyết một lượng lớn, trong nháy mắt khiến Âu Dương khí lực suy kiệt. Thích khách Ất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cầm trong tay một đôi đũa xuyên thẳng vào hai mắt Âu Dương.

Xem xét xung quanh, gã sai vặt gần hắn nhất cũng cách bốn thước, hết rồi...

" Nhanh đi hỗ trợ!"

Triệu Ngọc quay đầu lại cũng trông thấy một màn này, vội vàng nói một tiếng. Hai gã nội vệ lập tức chạy tới Âu Dương bên này. Đáng tiếc bọn họ cũng không biết thuấn di (dịch chuyển tức thời). Một nhánh nỏ tiễn đột nhiên xuất hiện ở trên ót thích khách Ất, thích khách Ất đứng nửa giây rồi té xuống.

Âu Dương quay đầu lại nhìn, hóa ra chính là gã sai vặt kia, trong tay còn cầm lấy nỏ tiễn, rất thân thiết nhìn mình. Âu Dương hữu khí vô lực nói:

" Trốn!"

Cầm nỏ xuất hiện ở đây cho dù là ai cũng chỉ có nước chết. Ngay cả Tam Soái cũng không mang theo gì binh khí gì, chỉ có hai gã nội vệ mang theo đao.

Gã sai vặt chính là Lương Hồng Ngọc, nàng quay đầu lại nhìn thấy Thái Kinh đã ra khỏi sảnh, khẽ lắc đầu. Một tên nội vệ đã xông về Lương Hồng Ngọc, Âu Dương vội hô lớn:

"Đao hạ lưu nhân!"

Nội vệ ngẩn người, nhưng vẫn thu vài phần khí lực, đao gác ở trên cổ Lương Hồng Ngọc quát lên:

" Quỳ xuống!"

" Thích khách chạy!"

Thấy Hoàn Nhan Lan thừa dịp trong sảnh chỉ có duy nhất hai gã nội vệ đeo đao không đếm xỉa tới mình, cầm kiếm liên tục đâm bị thương mấy người xông ra bên ngoài phòng.

Trong ngoài sảnh đều loạn thành một đoàn, mọi người đều rối rít chạy thục mạng, người rơi trong hồ nhiều vô số kể. Lý Cương quát lên:

" Gia đinh Thái phủ thủ hộ cửa ra vào, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi. Võ quan mới nhậm chức thừa lệnh người xung quanh ngồi xuống ngay tại chỗ, lộn xộn thì giết."

Âu Dương bò mấy bước, nửa người trên tựa vào vách tường, nhìn Lương Hồng Ngọc nở nụ cười nói:

" Ta là người đã chết qua một lần, không sợ chết, ngươi không có làm khó Bạch Liên chứ?"

Lương Hồng Ngọc lắc đầu nói:

" Nàng rất tốt."

Âu Dương không dám chắc mình có bị thương tổn đến nội tạng hay không, nhưng lúc này xuất huyết đến muốn cái mạng già của mình, nếu thân thể hoàn hảo, bị thương chính là người khác, chỉ cần không thương tổn đến nội tạng, hắn sẽ có biện pháp xử lý. Nhưng đổi lại bản thân.... Âu Dương nắm lấy góc y phục lấy tay ấn chặt miệng vết thương nói:

" Người đó, nói lại Hoàng thượng, nàng đã cứu ta có thể không làm khó nàng hay không?"

Nội vệ lắc đầu nói:

" Âu đại nhân nên biết, cho dù là mục đích gì, mang theo vũ khí vào sảnh, chính là ngang với tạo phản. Hơn nữa lại nói ty chức lần này cũng khó tránh khỏi sai lầm, Âu đại nhân vẫn nên nghỉ ngơi, thái y sẽ lập tức tới ngay."

Lính của Khai Phong phủ so với thái y tới còn nhanh hơn, lập tức ở dưới sự chỉ huy phong tỏa các lộ khẩu. Đồng thời được ba gã quan sai dẫn đầu mang binh tiến vào Tướng Phủ.

" Bệ hạ không sao chứ?"

Khai Phong phủ doãn chuyện thứ nhất chính là đi vấn an.

" Trẫm không có việc gì."

Từng đại thần đều muốn hỏi một câu, Triệu Ngọc nghe xong phiền lòng hỏi:

" Bắt được thích khách không?"

" Còn có một tên đang chạy trốn, bệ hạ yên tâm, lộ khẩu toàn bộ đã phong kín, thích khách kia có chắp cánh cũng không thể bay được."

" Hừ!"

Triệu Ngọc cả giận nói:

" Thế nhưng lại để thích khách mang theo vũ khí ngồi vào chỗ này, ba người Nữ Chân ngàn dặm đến Đại Tống ta để hành thích, như vào chỗ không người, truyền đi chẳng phải là để khắp thiên hạ cười đến rụng răng sao!"

" Bệ hạ bớt giận!"

Khai Phong phủ doãn đổ mồ hôi lạnh quỳ rạp trên mặt đất.

Một tên quan viên ở một bên nói:

" Bệ hạ, chuyện này có kỳ quái. Ba tên thích khách này dường như chính là nhắm vào Âu đại nhân, không biết có thù riêng gì không?"

"Hửm?"

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hỏi:

" Có người sống sao?"

Nội vệ báo cáo:

" Một người chết, một người hôn mê, còn có một hạ nhân không rõ lai lịch."

"Sai người cạy miệng tên còn sống kia."

"Dạ!"

Nội vệ nói:

" Bệ hạ, thích khách còn chưa có tìm được, đêm khuya mờ mịt, xin bệ hạ mau mau hồi cung."

"Ừm, nâng giá!"

...

" Thái y! Như thế nào?"

Âu Dương hỏi.

Thái y vừa rắc thuốc bột, vừa bắt mạch trả lời:

" Ngắn nhỏ mà mảnh, sau khi đâm vào người vốn không thể xuất máu lớn như vậy, chỉ có khả năng..."

Âu Dương thở dài nói:

" Thái y, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết, kiếm này đâm trúng nội tạng sao?"

Thái y là một lão nhân, khinh bỉ nhìn Âu Dương một cái:

" Ngươi nói cho ta biết, người nào nội tạng trúng kiếm rồi mà còn có thể nói chuyện với ta như vậy. Vốn không có gì đáng ngại, nhưng hẳn là do ngươi cưỡng chế dùng lực, khiến miệng vết thương bị vỡ ra."

" Thái y, nếu ta không dùng lực, ngài ngay cả khoảnh khắc cuối cùng của ta cũng không nhìn thấy được."

Âu Dương hỏi:

" Có thể cứu sao?"

Thái y bí hiểm trả lời:

" Phải xem thiên ý."

"..."

Âu Dương đổ mồ hôi, còn phải xem thiên ý:

" Vậy tại sao ta hiện tại thanh tỉnh như vậy? Cũng cảm giác đau dữ dội?"

" Một hồi liền mơ hồ."

Khai Phong phủ doãn đi lên khẩn trương hỏi:

" Vương thái y, Âu đại nhân có gì nguy hiểm không?"

Nếu Âu Dương chết hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. Vì sao? Không tại sao cả. Liền giống như đại hội thể dục thể thao có một đại thần bị người giết chết, Âu Dương cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Quả thật không tại sao cả.

Thái y bắt mạch xong, gật đầu, lúc này không lừa gạt nữa, nói:

" Hồi bẩm đại nhân, miệng vết thương không lớn, lại không thương tổn đến nội tạng, lát nữa xoa chút thuốc, chú ý điều trị, người trẻ tuổi thể cốt hẳn là không có gì lo lắng đến tính mạng."

Âu Dương nói:

" Phủ Duẫn đại nhân, phiền toái ngươi một việc."

" Âu đại nhân mời nói."

Ngươi đừng là muốn nói di ngôn đó, phủ doãn đổ mồ hôi lạnh, huynh đệ ngươi cũng không thể cứ như vậy mà chết, ngươi chết ta còn thăng quan thế nào, cho dù là Thái Kinh chỉ sợ cũng trốn trách nhiệm.

"Người đã dùng nỏ cứu ta kia, mong rằng hạ thủ lưu tình một chút."

" Được!"

Phủ doãn đáp ứng tương đối thống khoái, chỉ cần ngươi vui vẻ sống lại, cái gì cũng được cả.

Thái y gật đầu nói:

"Sắp bắt đầu mơ hồ... ừm, hôn mê! Rất bình thường nha, ở trong báo hoàng gia nói bậy vết thương xử lý như thế nào đều bị ngươi nói hết rồi, còn muốn chúng ta làm thái y làm gì?"

Thái y hiển nhiên đối với mục thường thức do báo hoàng gia viết ra có điều oán niệm.

...

Trong ngoài Thái phủ loạn thành một đoàn, này đương nhiên không phải là bởi vì Âu Dương, mà là bởi vì sự tồn tại của thích khách. Báo Hoàng gia nghe nói thọ yến ở Thái phủ xảy ra đại sự hành thích, toàn bộ hai mắt như lục quang phóng tới Thái phủ. Rồi sau đó kéo người đến nghe ngóng, hóa ra lão đại của mình sinh tử không biết ra sao, tiểu lão đại Lý Dật Phong bị thương, bầy phóng viên sau khi than thở một giây, một người nói:

" Hoàng Gia báo kỳ này ở Dương Bình lượng tiêu thụ có hy vọng đột phá tám vạn tờ, bản tin sau này có hy vọng đột phá mười vạn tờ, ở Đông Kinh lượng tiêu thụ đạt tới mức cao mới."

Phóng viên Giáp hưng phấn nói:

" Tâm động cũng sắp hành động. Lão đại chính là lão đại, chính là hắn thường dạy bảo chúng ta, có tin tức thì phải đăng, không có tin tức cũng phải đăng. Hắn tự mình tạo ra một tin tức lớn."

" Bây giờ phân công như thế nào?"

Phóng viên Giáp nói:

" Chia nhau phỏng vấn, lão đại từng nói, thân là người tin tức, không cần ngươi quan tâm sống chết của người khác, mà cần ngươi đi ghi chép quá trình người khác sống chết. Ngươi phụ trách hoàng cung, ngươi phụ trách Khai Phong phủ, ta phụ trách đưa tin Thái phủ, ngươi khẩn cấp từ Dương Bình điều người theo dõi tiến triển sinh tử của lão đại, còn có phản ứng triều đình cũng phải ghi chép lại, chuẩn bị một ít bao trắng đưa cho gia quyến người bị thương và tử nạn, sẵn tiện lời nói khách sáo phỏng vấn. Chúng ta phải tận dụng cơ hội trả lại hiện trường như lúc đó. Yêu cầu phải làm công chính, công bằng, công khai!"

Bốn gã phóng viên lập tức tách ra. Phóng viên Giáp đang chuẩn bị đi về hướng Thái phủ, lại không nghĩ vừa đi hai bước, một người áp vào sau lưng nói:

" Đi!"

" Ngươi... Ngươi không phải là thích khách chứ?"

Phóng viên Giáp run rẩy hỏi, một thứ cứng ngắc chĩa vào sau lưng hắn. Ngẫm lại cũng phải, thích khách là một người, có thêm mình là hai người, lại thêm mình quen mặt, kèm chặt mình vẫn có giá trị hơn.

" Bớt nói nhảm đi, đi!"

Phóng viên Giáp dưới sự bức ép, bất đắc dĩ xoay người đi lên trên đường. Có điều trong lòng vẫn còn có chút an ủi, mình bây giờ là độc nhất vô nhị phỏng vấn thích khách tham dự việc này. Tin này vừa đưa lên, Lý Dật Phong sắp bị mình giẫm nát dưới chân rồi. Hết cách rồi, nội bộ cạnh tranh khốc liệt quá, mặc dù không có nguy hiểm hạ top, nhưng tiền thưởng tiền lương còn có cổ phần thì khác biệt rất lớn. Bình thường Lý Dật Phong ăn thịt, bọn họ chỉ có thể húp được nồi nước. Bây giờ Lý Dật Phong bị thương, đương nhiên phải thay đổi khẩu vị.

" Xin chào..."

Một con ngỏ nhỏ một bóng đen thở dốc ngăn cản hai người đi đường, phóng viên Giáp nương theo ánh đèn lồng nhàn nhạt quan sát, suýt nữa thổ huyết, không ngờ lại là Lý Dật Phong. Lý Dật Phong khập khiễng vịn tường đi tới nói:

" Hoàn Nhan cô nương, tại hạ xã trưởng Lý Dật Phong phân xã Hoàng Gia báo thường trú ở Đông Kinh, có thể làm phiền ngươi đồng thời bắt giữ con tin và tiếp nhận phỏng vấn của bổn báo không."

Ánh mắt hắn lợi hại, đùi bị đâm một kiếm, đồng thời lập tức khóa chặt mục tiêu, lặn xuống nước, chui lỗ chó, khó khăn lắm theo sát được nàng đón đầu ở trong con hẻm tối này.

Đây là chuyên nghiệp, một phóng viên có tinh thần nghề nghiệp đủ tiêu chuẩn! Sự kết hợp giữa tinh thần phóng viên chiến địa hiện đại và nhân dân lao động cần cù dũng cảm, luôn có thể sinh ra một vài quái vật.

...

Âu Dương nghe xong lời của thái y liền biết mình sắp không xong rồi, trong lòng không có gánh nặng gì ngất đi, dù sao không cần đoán cánh cửa sau tử vong là thế giới nhiều màu sắc hay là vực sâu vô tận. Mở mắt ra, là ban ngày, nhưng không biết là ngày nào. Một tên đạo sĩ ở bên cạnh mình chống đầu gật gù buồn ngủ. Người ngủ trong giờ làm việc phải phạt tiền, đây là điều thứ mười bảy trong điều lệ nha môn Dương Bình.

Âu Dương không hề suy nghĩ mình đang ở đâu, mà là đang nghĩ Hoàn Nhan Lan tại sao phải giết mình. Giả thiết A Cốt Đả muốn giết mình, lý do muốn giết cùng giá trị để cho Hoàn Nhan Lan chôn cùng dường như không thích hợp lắm. Đại tướng bên này bị thương, sang tay bắt muội muội của đại tướng đi chịu chết, A Cốt Đả cho dù là chán ghét Hoàn Nhan Lan cũng không thể nào hồ đồ như vậy.

Còn có một khả năng, Hoàn Nhan vì yêu sinh hận, đây cũng không đúng. Nàng thích mình thì đúng rồi, nhưng mình vẫn không có cưới vợ, lại không hề chiếm hữu nàng, nàng dựa vào cái gì vì yêu sinh hận?

Lại có khả năng, nàng nhận lầm người. Cái này có thể bỏ qua không tính, nhân vật xuất sắc giống như mình ở Đại Tống, chỉ một ngón tay thì có thểm đếm được.

Lại có thêm khả năng, mục tiêu của nàng vốn dĩ không phải mình, nhưng sau khi nhìn thấy mình, tràn ngập ý nghĩ yêu thương không cách nào biểu đạt, thuận tay cho mình một kiếm để biểu đạt ái mộ với người mình yêu... Suy đoán này dường như có chút thái quá.

Dựa theo tình huống lúc ấy phân tích, Hoàn Nhan Lan nếu như là công vụ, cơ hội giết chết hoàng đế thấp hơn là cơ hội giết chết mình. Tất nhiên làm phải làm mối lớn. Bản thân bát phẩm, tri huyện nhỏ bé, người ta vô phẩm, hoàng đế trên vạn người. Nói như thế nào cũng là giết chết hoàng đế thì khá là lời hơn. Hơn nữa bình thường nữ thích khách có cảm tình với mục tiêu hành thích, cuối cùng nhất định sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa, từ thế giương cung bạt kiếm sẽ chuyển sang giường chiến. Tại sao đến lượt mình, vô cùng thật sự đâm cho một nhát kiếm chứ? Đây chính là cổ đại, nếu như là không có thái y và dược phẩm đại nội, người thường cơ bản cũng là toi mạng rồi.

Hắn buồn bực, Triệu Ngọc cũng buồn bực. Nàng triệu kiến Lý Hán Trương Huyền Minh, câu nói đầu tiên đã quẳng ra hoài nghi của mình:

" Các ngươi nói lúc ấy, ám sát ai không ám sát, tại sao cứ phải chằm chằm nhắm vào một tên tri huyện? Trong sảnh lúc đó quan viên tứ phẩm khắp nơi đều có, hơn nữa ả ta nếu như mượn cơ hội mời rượu trẫm, trẫm nhất định cũng khó lòng mà an toàn trở ra. Chẳng lẽ thật là bởi vì ân oán cá nhân?"

Trương Huyền Minh lắc đầu:

" Không thể nào, vi thần lúc ấy ở ngay bên người Âu hiền đệ, nếu nói nữ thích khách kia thì thôi đi. Nhưng ánh mắt của hai gã nam thích khách kia tuyệt đối không giống ân oán cá nhân gì, hoàn toàn là liề chết lao qua. Vi thần cảm thấy có thể là hành vi ám sát lần đầu của người Nữ Chân."

Lý Hán lắc đầu:

" Hoàn Nhan Lan ta từng nghe nói, ở Dương Bình mấy ngày. Người này là muội muội của đệ nhất ái tướng của Hoàn Nhan A Cốt Đả, hành động ám sát bình thường đều là là đồng quy vu tận, không thể nào phái ra nhân vật quyền quý như vậy. Vi thần cảm thấy hẳn là ân oán cá nhân. Sớm nghe nói Âu đại nhân cùng nữ tử Nữ Chân này có chỗ mờ ám, Âu đại nhân còn trẻ, có thể là đã chiếm đoạt thân thể người ta nhưng không chịu thừa nhận, kết quả...."

"Khụ!"

Triệu Ngọc ho khan một tiếng, sao nghe thế nào cũng giống như đang nói mình vậy? Triệu Ngọc hỏi:

" Người Nữ Chân hôn mê kia tỉnh lại chưa?"

" Bẩm bệ hạ, phỏng chừng cho dù tỉnh lại, chỉ sợ cũng là ngu ngốc. Âu hiền đệ đã ra đòn chết."

" Báo!"

Một tên nội vệ ở ngoài cửa nói:

" Dương Bình Triển Minh mang theo Thẩm Mị thương lộ Tống Kim hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cầu kiến."

" Cho truyền."

...

Thẩm Mị nói:

" Bẩm bệ hạ, ba người Nữ Chân này là theo thảo dân đi thuyền đến Đại Tống. Nhưng vừa tiến vào Vị Hà, ba người trở mặt, trói chúng ta ở trên thuyền. Rồi sau đó lên thuyền nhỏ lên bờ. Về sau một thuyền đánh cá bản địa đi ngang qua, lúc này mới cứu thảo dân."

Triệu Ngọc hỏi:

" Bọn họ tại sao tới Đại Tống?"

Thẩm Mị trả lời:

" Hoàn Nhan A Cốt Đả nói muốn tìm Âu đại nhân đặt hàng, cho nên phái người đến Dương Bình xem hàng."

" Hàng gì?"

" ... La bàn thêm một gậy trúc, thêm một nam châm."

Thẩm Mị lau mồ hôi lạnh.

Triệu Ngọc vỗ thành ghế quát:

" Ngươi xem trẫm là đồ ngốc sao, người đâu..."

" Đợi một chút."

Thẩm Mị bất đắc dĩ nói:

" Ba vật này tổ hợp có thể thành công cụ dò mìn, có thể ở ngoài mấy trượng thăm dò được vật dưới lòng đất."

" Đợi đã!"

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hỏi:

" Âu Dương bán địa lôi cho Liêu quốc?"

" Vâng!"

" Rồi sau đó bán công cụ dò mìn cho Kim quốc?"

Ta cũng thấy làm như vậy không thỏa đáng, nhưng người ta là đại nhân, ta có thể làm gì chứ. Thẩm Mị một thân mồ hôi lạnh:

" Đại nhân còn nói, trở về lại bán địa lôi mà công cụ dò mìn không thể dò được cho Liêu quốc, rồi lại bán công cụ dò mìn có thể dò thứ mà công cụ dò mìn không thể dò cho Kim quốc..."

" Biết rồi."

Triệu Ngọc thở dài:

" Dù sao một câu, tiểu tử này chính là muốn tiền không muốn mạng. Hơn nữa bán Kim quốc nhất định không cần nộp thuế. Có điều... Hoàn Nhan A Cốt Đả này dường như cũng chẳng có lý do giết Âu Dương?"

" Dường như... Hoàn Nhan A Cốt Đả rất là kiêng kị Âu Dương. Mỗi lần thuyền đến Kim quốc, hắn đều muốn phái người hỏi chúng ta gần đây Âu Dương đang làm gì, qua lại với người nào."

Thẩm Mị nói:

" Thảo dân cảm giác, hắn với Âu đại nhân rất có lòng đề phòng."

Trương Huyền Minh ở một bên nói:

" Đại khái có lẽ chính là như vậy. Bệ hạ thấy đó Âu hiền đệ đưa vũ khí đến cho Liêu quốc, liền giúp cho Liêu quốc liên tiếp bại trận đánh được một trận thắng nhỏ, người Kim sau đó lui binh trăm dặm cố thủ, không dám tiếp chiến. Nếu như có thể loại trừ Âu hiền đệ, bệ hạ thấy, Liêu quốc không còn vũ khí cung ứng, sẽ cản được người Nữ Chân như lang như hổ sao? Vi thần còn nghe nói, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình bởi vì Âu hiền đệ du thuyết, sớm cung ứng cung ứng muối, sắt cho người Nữ Chân, mà thay vào đó là đồ sứ, tơ lụa những mặt hàng xa xỉ phẩm. Ta nghĩ Âu hiền đệ sớm đã nhìn ra dã tâm người Nữ Chân. Mà Hoàn Nhan A Cốt Đả giống như cũng cảm thấy được chuyện nào Âu Dương làm cũng để kiềm hãm Nữ Chân. Đặc biệt là những sản phẩm do xưởng công nghiệp quân sự làm ra uy lực to lớn nằm ngoài dự đoán mọi người... Vi thần trước đây đã thấy Âu hiền đệ dâng lên vài món đồ mới mẻ, có thể nói khá đáng sợ, lúc này mới vài năm, nếu duy trì liên tục... A Cốt Đả là người hiểu biết, biết nhìn người, bằng không cũng sẽ không từ bộ lạc nhỏ bé quật khởi, đánh bại Liêu cường, chiếm được hơn phân nửa giang sơn."

" Không được!"

Lý Hán lắc đầu:

" Hoàn Nhan Lan này chỉ là quận chúa, như lời ngươi nói, nếu hắn đúng là một kiêu hùng, tất nhiên sẽ không phái muội muội của đại tướng đi chịu chết, đây chính là làm lạnh lòng quân tâm."

" Báo!"

Nội vệ ở ngoài cửa nói:

" Dương Bình nhật báo đến."

" Lát nữa rồi nói."

Nội vệ nói:

" Bên trên có độc quyền đưa tin phỏng vấn thích khách Hoàn Nhan Lan!"

" ... Không ngờ Hoàng Gia báo so với Khai Phong phủ còn thủ đoạn hơn."

Triệu Ngọc không biết nên bi ai hay là nên may mắn:

" Trình lên!"

"Dạ!" Trước Sau

Bạn đang đọc Thiên Tống của Ta Hà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.