Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi

Tiểu thuyết gốc · 3211 chữ

Với tình cảnh trước mắt, Lâm Phong cũng đành hết cách, dù sao thì hắn cũng ngây ngốc tại nơi này suốt hơn nửa năm, cũng đã phải đến lúc rời đi trở về Thiên Môn Trấn, Lâm Phong thầm nghĩ bản thân mình mất tích suốt nửa năm qua chắc hẳn hai người Hùng Thiên Lãnh và Lam Lam lo lắng lắm. Lâm Phong đưa hai tay chống đất lấy thế đứng người lên, nghiêng đầu quan sát khắp nơi căn phòng thêm một lần nữa trước khi rời đi, nghĩ đến viễn cảnh bản thân mình phải rời khỏi nơi này, trở lại cái thế giới tàn nhẫn, không một chút tình người kia thì Lâm Phong hắn lại cảm thấy mệt mỏi, không khỏi thở dài.

Lâm Phong chân đạp đất lấy thế, phóng thẳng về phía lối ra căn phòng, tốc độ của hắn cực kì nhanh, chốc lát hắn liền rời khỏi khu vực sâu của hang động, tiến lên phía tầng trên, bằng vào những gì trong mắt đang thoi diễn, Lâm Phong nhanh chóng liền đi từ căn phòng này qua đến căn phòng khác. Tốc độ của hắn không ngừng một ngày tăng lên, thoáng chốc Lâm Phong liền đến vị trí căn phòng cũ, nơi mà hắn đã bị đám người Lâm Thiên Tuyết bỏ rơi, không màn sống chết, nhìn thấy khung cảnh trước mắt chỉ còn lại một đống đổ nát, Lâm Phong mặt không cảm xúc, thoáng liếc nhìn liền bỏ đi.

Suốt quá trình rời khỏi hang động diễn ra vô cùng thuận lợi, không một chút khó khăn trắc trở nào, nói đúng hơn là không hề gặp bất kì một con yêu thú, dường như xảy ra biến cố nửa năm trước, khi hang động đổ sập xuống, có vẻ như đám yêu thú sinh sống bên trong nơi này cũng không thoát khỏi, tất cả đều mai tán. Lâm Phong liên tục điều động linh khí bên trong cơ thể không ngừng, sáu vòng xoáy bên trong cơ thể hắn liên tục luân chuyển liên tục, quá trình luân chuyển này diễn ra vô cùng chậm chạp, không giống với lúc tu luyện bên trong hang động.

Cảm nhận được lực lượng từ sáu vòng xoáy bên trong cơ thể hắn tuôn ra, thoáng chốc tu vi Lâm Phong tăng vọt lên cực kì kinh khủng, Luyện Khí Cảnh Tầng Ba, Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn, đối với những biến đổi diễn ra trước mắt, Lâm Phong không khỏi giật mình bất ngờ, khóe miệng liền mỉm cười, dường như phát hiện ra thứ gì đó. Lâm Phong ngưng trệ hành động của mình, hai mắt nhắm nghiền, cả người lâm vào trạng thái bế quan, thoáng chốc huyết khí từ cơ thể dần dần phát ra, linh khí dao động không ngừng, vào thời điểm này sáu vòng xoáy bên trong cơ thể hắn xoay chuyển một ngày càng nhanh hơn trước nhiều lần.

Vào thời điểm Lâm Phong mở mắt ra, hàn quang từ tận sâu ánh mắt không khỏi bắn ra vạn dặm, sắt bén vô cùng, dường như có thể nhìn thấu hết tất cả chân tướng từ vạn cổ đến nay, nhìn thấy biến đổi diễn ra trước mắt mình, Lâm Phong không khỏi mỉm cười, hai chân giữ thế, điều động một chút lực lượng bên trong cơ thể. Thoáng chốc, Lâm Phong bản thể liền biến mất khỏi vị trí, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, tạo ra những tiếng gió vượt 'vù vù', khiến những người đi đường đi ngang qua không khỏi cảm giác quái lạ.

Thời gian trải qua lâu không, Lâm Phong liền trở về đến Thiên Môn Trấn, đứng trước cửa lối vào Thiên Môn Trấn, Lâm Phong không khỏi bàng hoàng, ánh mắt khiếp đảm, run sợ, hai bàn tay liên tục không ngừng run lẩy bẩy. Nhìn khung cảnh đổ nát trước mắt, Lâm Phong hắn thật không dám tin rằng trước mắt mình chính là Thiên Môn Trấn nếu không nhờ ngay tại vị trí cửa thôn liền đề cánh cổng bằng tre trúc, phía trên có một tấm bảng đính tại ghi ba chữ to lớn Thiên Môn Trấn, hắn còn tưởng rằng chính mình vì đi quá nhanh nên đã vượt qua, đi nhầm đến thôn bên cạnh.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí bước vào bên trong Thiên Môn Trấn, bước đi vô cùng chậm chạp, tâm thái vô cùng bình tĩnh, hắn vừa đi vừa quan sát khung cảnh tan hoang trước mắt mình, từng tòa nhà cửa khắp nơi đều một màu đen bao phủ dường như vừa trải qua một cơn hỏa hoạn, mái ngói tan nát khắp nơi, phía dưới lối đi, xung quanh đều là những bộ hài cốt đang trong quá trình phân hủy lần cuối. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim Lâm Phong không khỏi nhảy lên, nội tâm liền khủng hoảng, sợ hãi, hắn không phải nhìn thấy những bộ hài cốt, nhìn thấy khắp nơi đều bị triêu trụi mà sợ, hắn sợ chính là hai người Hùng Thiên Bá sẽ xảy ra chuyện.

Nghĩ vậy, Lâm Phong liền nhanh chân, băng qua từng con phố, hướng thẳng về phía nhà Hùng Thiên Lãnh, vừa đến nơi, ánh mắt Lâm Phong không khỏi đứng tròng, cả người dường như mất đi lí trí, hành động đồng thời ngưng trệ lại. Không biết trải qua bao lâu, cả cơ thể Lâm Phong bình thản di chuyển về phía trước, ánh mắt liền mở trắng, không chớp dù chỉ một chút, đến đứng trước căn nhà Hùng Thiên Lãnh, bước chân Lâm Phong liền dừng lại, tất cả hành động diễn ra dường như theo khuôn mẫu, giống như một con rối đồng dạng.

Đôi chân cùng tay Lâm Phong không ngừng run rẩy khi đứng trước cửa vào nhà Hùng Thiên Lãnh, trải qua không lâu, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần của mình, hai bàn tay siết chặt đẩy cửa bước vào bên trong. Bốn phía căn phòng một màu đen, phía trên vách tường vẫn còn in lại vết tích cháy do lửa để lại, đồ vật xung quanh vẫn bày trí yên vẹn, không có một dấu hiệu nào đập phá, Lâm Phong tâm trí không ngừng suy nghĩ vấn đề, rốt cuộc là ai làm nên chuyện này.

Lâm Phong tiến thẳng vào vị trí phòng ngủ, nhìn thấy phía trên chiếc giường đơn sơ được làm bằng tre trúc xuất hiện hai bộ hài cốt, một lớn một nhỏ, khóe mắt Lâm Phong liền xuất hiện dòng lệ nóng, dòng lệ nóng này không ngừng chảy xuống hai bên mặt hắn. Lâm Phong tiến đến vị trí hai bộ hài cốt, yên lặng không nói một lời nào, đặt mông ngồi xuống cạnh bên, lưng áp vào thành giường, ánh mắt vô hồn hướng thẳng ra phía ngoài khung cửa sổ, trên mặt đầy nét tan thương.

-"Trước đây, Lãnh đại ca có hỏi ta rằng, ta không phải người tại nơi này đúng không?" Không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói.

-"Thực ra ta cũng không phải là người thế giới này, là từ một thế giới khác xuyên qua đay."

-"Nơi ta sống gọi là Địa Cầu, lối sống ở đó khác hẳn với Lục Linh Đại Lục này, từ vật dụng sống, không gian, lối sống, đời sống, tất cả đều hiện đại hơn rất nhiều..."

-"Ở chỗ ta, không phải giải quyết bằng vũ lực, cũng không phải chỉ dựa vào nắm đấm, nào là cười giả vi tôn các kiểu, tất cả những thứ đó, bọn ta đều cho vào trong những tiểu thuyết... Ở chỗ ta, vũ lực đều được giải quyết bằng tiền, bất kì thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền, còn nếu không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất rất nhiều tiền."

-"Ở chỗ ta, mỗi khi di chuyển, muốn đi đây đi đó cũng không cần phải ngồi xe ngựa, xe bò, hay đánh lừa, thay vào đó bọn ta chỉ cần một cú điện thoại là có thể đi đến bất kì nơi đâu. À quên, điện thoại là thứ mà bọn ta dùng để liên lạc với nhau, ở đây ta không biết các ngươi dùng thứ gì để liên lạc, chắc là chim đi, hahaha..."

-"Chắc hai người thắc mắc rằng ta ở bên đó làm gì sao? Thực sự mà nói thì ta ở bên đó cũng không tốt lắm, cùng lắm cũng chỉ làm chân sai vặt, gia nhập hắc bang, ức hiếp những người dân thiện lương khác. Tuy là ta gia nhập hắc băng, thế nhưng cho đến bây giờ, ta vẫn chưa hề làm bất kì một chuyện gì xấu cả nha, chưa hề ức hiếp, phóng hỏa giết người bao giờ đâu..." Lâm Phong vừa nói vừa đưa tay gãi đầu.

-"Hai người thắc mắc tại sao ta lại qua được thế giới này à? Ta cũng không rõ, ta chỉ biết rằng vào khoảnh khắc gần như sắp sửa chết, đột nhiên từ đâu xuất hiện mấy hạt ánh sáng, đem cả cơ thể ta bao phủ lại rồi phát sáng, đùng cái ta xuất hiện tại thế giới này." Lâm Phong đưa tay chống càm nói.

-"Vào thời điểm ta xuyên việt qua nơi này, ta cảm giác rằng vận mệnh của ta sẽ thay đổi giống như những tiểu thuyết mạng ghi chép, nào là được bàn tay vàng trợ giúp, nào là sở hữu năng lực hùng bá thiên hạ, sinh ra trong gia tộc quyền quý, vậy mà trời cao lại không có mắt, linh hồn của ta không những xuyên qua mà còn mang theo bản thể, aiiii, nói ra thật thất vọng."

-"Tuy nói là nói thế, cũng may ta may mắn gặp được cơ duyên, đặt chân vào con đường tu tiên, bắt đầu ước mộng bấy lâu nay." Lâm Phong ngã người vào thành giường, hai tay đưa ra phía sau gáy, nghiêng đầu lên phía bầu trời ngoài khung cửa sổ nói.

Cứ thế, Lâm Phong một người luyên thuyên cùng hai bộ hài cốt không biết trời trăng mây gió, thời gian dần trôi qua, một đêm không có gì liền đi qua một cách nhanh chống, vào thời điểm trời đứng bóng, từng tia sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, hướng thẳng đến mặt Lâm Phong, liền đưa hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại. Mắt nhìn thấy hai bộ hài cốt vẫn còn ở đó, trái tim Lâm Phong không ngừng đau đớn, khóe mắt lại một lần nữa xuất hiện hai dòng lệ nóng, hắn thà rằng bản thân mình như không tỉnh lại, đắm chìm trong giấc mộng vui sướng kia còn hơn phải đối mặt với thực tại tàn khóc này.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, cả cơ thể đứng dậy giương vai khởi động, tiến thẳng ra phía sau nhà vệ sinh thân thể, mặc dù đã bước vào con đường tu tiên, không cần ăn uống ngủ nghỉ, cũng không cần phải ngủ, chỉ cần sử dụng một chút linh khí liền có thể làm xong mọi thứ. Thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn khó có thể bỏ được nề nếp lối sống thường dân hằng ngày, muốn bỏ cũng không phải ngày một ngày hai liền có thể làm được huống chi bản thân hắn lại xuất thân từ một thế giới hiện đại.

Làm xong hết tất cả sinh hoạt cá nhân, Lâm Phong liền tiến về phía căn phòng, thu dọn hai bộ hài cốt Hùng Thiên Bá cùng Lam Lam, đem ra phía sau nhà chôn cất tử tế, lập hẳn cho hai người hai phần bia mộ, một phần khắc tên Hùng Thiên Bá - Thiên Môn Trấn, phần còn lại liền đề Lam Lam - Thiên Môn Trấn. Nhìn thấy phía trên hai phần bia mộ khắc vài dòng chữ đơn sơ tạm bợ, Lâm Phong liền gãi đầu cười khổ, thực ra hắn cũng rất muốn khắc gì đó cho văn vẻ tí, thế nhưng thân từ hắc bang, sống tại trại mồ côi, học vỡ lòng còn chưa đến thì lấy đâu ra văn với chả vẻ mà đề, với lại mặc dù sống tại đây gần hai năm, thế nhưng ngoài biết hai người bọn họ tên Hùng Thiên Lãnh và Lam Lam ra thì hầu như Lâm Phong không còn biết gì nữa.

Hoàn thành xong mục đích, Lâm Phong thu dọn hành trang của mình rời khỏi nơi này, rời khỏi Thiên Môn Trấn tan hoang này, suốt cả dọc đường đi ra khỏi khu vực Thiên Môn Trấn, Lâm Phong gần như không gặp được bất kì một người nào, hầu như một bóng người cũng không thấy, đến cả những động vật hoang dã cũng không có, dường như nơi này như bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài vậy. Cảm nhận được tình huống vô cùng kì quặc, Lâm Phong không ngừng suy nghĩ nhiều vấn đề, liền thì thầm nói.

-"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra tại Thiên Môn Trấn? Suốt nửa năm qua tột cùng xảy ra chuyện gì? Người dân Thiên Môn Trấn đã làm gì mà xảy ra thảm kịch như thế?"

-"Dựa theo những vết tích để lại trên vách tường nhà Lãnh đại ca cùng những ngôi nhà trên phố thì có vẻ như Thiên Môn Trấn bị một ngọn lửa thiêu trụi, nhấn chìm trong biển lửa. Những đồ đạc trong nhà cũng không có dấu hiệu bị đập phá, dựa theo dấu vết để lại trên bộ hài cốt Lãnh đại ca cũng không có tình trạng bị thương, bị đánh đập, về phần trường hợp xảy ra xung đột dẫn đến bị giết có thể loại bỏ." Lâm Phong tay sờ càm nói.

-"Nếu không phải do xung đột dẫn đến thảm sát, vậy thì sao Thiên Môn Trấn lại bị thiêu trụi toàn bộ, hành động của hung thủ thật khó hiểu, nếu chỉ ra tay giết rồi quay người bỏ đi, người khác nhìn vào sẽ biết ngay do xảy ra xung đột dẫn đến bị thanh lý môn hộ, cần gì phải đốt sách toàn bộ?"

-"Chẳng lẽ đối phương muốn che giấu chuyện gì đó mà không muốn giới ngoại biết đến nên bắt buộc phải thiêu đốt Thiên Môn Trấn, xem ra cũng chỉ có thể lý giải như thế? Rốt cuộc là đối phương muốn che giấu thứ gì?" Lâm Phong hai mắt híp lại, hai đầu lông mày liền chau lại suy nghĩ.

-"Ngoài ra, cũng có một chuyện khiến mình thật khó hiểu, dựa theo vết tích thì đáng ra toàn bộ người Thiên Môn Trấn đều chết cả, thế nhưng mình đã đi kiểm tra khắp gia hộ từng người, nơi nào cũng có hài cốt, không lớn cũng nhỏ, thế nhưng có mỗi khu biệt viện Tần gia - Tần Mộng Thư lại không có một bóng người nào, vật dụng cũng biến mất. Hung thủ đã dám ra tay thảm sát toàn bộ người trong Thiên Môn Trấn thì chẳng lẽ lại buông tha một gia hộ bỏ trốn, chuyện này là không thể nào." Lâm Phong quả quyết lắc đầu nói.

-"Nói cách khác, chỉ có hai trường hợp giải thích cho sự việc này, thứ nhất Tần gia vào trước ngày xảy ra đại thảm sát, liền biết được Thiên Môn Trấn sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa, thế nên đã thu dọn tất cả hành trang rời khỏi, về phần tại sao Tần gia lại biết trước được sẽ xảy ra chuyện có vẻ như tám chín phần có người cáo tri, về phần trường hợp thứ nhất này khả năng cao có thể xảy ra."

-"Về phần trường hợp còn lại cũng là trường hợp có ít khả năng xảy ra nhất, đó chính là trong vụ thảm sát này, Tần gia ít nhất có một tay nhúng vào, vì thế Tần gia bọn hắn mới không bị tru diệt, an toàn rời khỏi nơi này, nếu quả thật là trường hợp này, Tần gia chắc chắn có âm mưu gì đó, một gia tộc to lớn lại chôn sâu tại nơi khỉ ho cò gáy này suốt tận hơn hai mươi năm qua thì đúng là không bình thường chút nào." Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Phong liền không khỏi sắt bén, hàn quang bắn ra khắp bốn phía, khiến cây cỏ xung quanh không ngừng rung chuyển.

-"Dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, muốn biết được thực hư thế nào chỉ có thể tìm người Tần gia, nếu ta nhớ không lầm thì Tần gia Tần Mộng Thư cách đây một năm trước từng có quen biết với đệ tử cà bông, tóc tai ngáo ngố, mặt ngu ngu đần đần Linh Tông, tên cái gì Thanh nhỉ?" Lâm Phong nghiêng đầu, suy nghĩ hỏi.

-"Là Lý Thanh." Một âm thanh nam từ đâu vang lên bên tai, khiến Lâm Phong không khỏi giật mình.

-"Đúng rồi, là Lý Thanh." Lâm Phong vỗ tay nói.

-"Vị huynh đài này... Nhìn ngươi có phần quen mắt, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi chăng?" Dường như cảm giác có gì không đúng, Lâm Phong liền hướng người xoay về phía bên phải, nhìn thấy người thanh niên mặc bạch sắc y phục, trong cực kì quen mắt nói.

-"Ta là cái người mà ngươi nói đệ tử cà bông, tóc tai ngáo ngố, mặt ngu ngu đần đần Linh Tông, Lý Thanh." Người thanh niên bạch sắc y phục Lý Thanh nghe thấy đối phương tiếp tục trào phúng mình, tức muốn học máu, sắt mặt kéo đen, cố nhịn nói.

-"Cái gì? Lý Thanh? Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, tính ra ngươi mà chết chắc hẳn linh lắm." Lâm Phong vừa nghe đối phương xác nhận danh tính, liền bất ngờ không thôi, miệng mỉm cười nói.

-"Ngươi muốn chết." Lý Thanh tay siết chặt, ánh mắt trở nên băng lãnh hét lớn.

-"Bớt hò hét ở đây đi, kể ra cũng lạ, ngươi tại sao ở hoang vắng này, Tần Mộng Thư đâu, nàng không đi cùng ngươi à?" Lâm Phong phất tay, ra hiệu đối phương ngừng lại, liền nói.

-"Hoang vắng? Hừ... Mở mắt chó ngươi ra nhìn cho kĩ nơi này là nơi nào?" Lý Thanh hừ lạnh nói.

-"Nơi này? Oa, cái quái gì thế?" Lâm Phong nghe thấy đối phương nói lời khó hiểu, liền ngước đầu nhìn lên, thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng hùng vĩ liền hét lớn.


Uầy, mỗi một tuần lại viết ra được 3 chương, cảm thấy thật thua thiệt với nhiều lão tác khác, bọn họ mỗi tuần ra 7 8 chương thật cảm thấy hâm mộ.

Hôm nay lại tiếp tục 3k chữ nhé.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.