Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung đột

Tiểu thuyết gốc · 3033 chữ

-"Ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm thế?" Lâm Phong nhìn thấy Bành Thiên cứ nhìn chằm chằm vào mình liền không khỏi co người, đưa hai tay lên che giữa ngực.

-"Uầy, ngươi làm vậy là sao, đừng tự luyến như thế chứ, ta không phải loại người đó..." Bành Thiên nhìn thấy hành động của Lâm Phong, sắc mặt liền đen đi liền nói.

-"Phù... Thế mà ta cứ tưởng ngươi lại là loại người có sở thích biến thái đó..." Lâm Phong nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.

-"..." Bành Thiên nghe thấy vậy sắc mặt ngày càng đen hơn, chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi nghĩ ta là loại người như thế sao, cơ mà cho dù có thì cũng không đến phiên ngươi đâu.

-"Hai người các ngươi đang nói gì thế?" Lâm Thiên Tuyết đứng bên cạnh nghe không hiểu liền hỏi.

-"À không có gì..." Bành Thiên nghe thấy Lâm Thiên Tuyết hỏi liền xoay người xua tay.

-"Về vấn đề tâm sinh lý ấy mà." Lâm Phong nhúng vai đáp.

-"Tâm sinh lý?" Lâm Thiên Tuyết nghe Lâm Phong trả lời, liền nghiêng đầu khó hiểu.

-"Ừm, ban đầu ta cứ tưởng Bành Thiên huynh đây là loại người biến thái thích đàn ông, nhưng thật ra lại không phải, chỉ là hiểu lầm." Lâm Phong gật đầu nói.

-"..." Vừa dứt lời, Bành Thiên liền xoay người về phía Lâm Phong, khóe mắt không khỏi co giật, sắc mặt còn đen hơn trước, ngươi có thể không nói được mà, đâu cần nhất thiết phải nói thẳng tên ta như vậy a.

-"Thật sao?" Lâm Thiên Tuyết nghe đối phương nói thế, liền không khỏi xoay đầu về phía Bành Thiên quan sát thật kĩ.

-"..." Bành Thiên nhìn thấy hành động đối phương liền á khẩu, trong nội tâm có một khỏa nghẹn tức không nói thành lời, ta không phải loại người như thế, các ngươi làm gì dùng ánh mắt đó nhìn ta.

-"Nhìn kĩ cũng giống lắm, Bành Thiên, ngươi thực sự là kiểu người như thế à?" Lâm Thiên Tuyết tay chống càm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Bành Thiên hỏi.

-"Các ngươi có thể ngưng đề tài này được không, lo tập trung phía trước đi." Bành Thiên nghe vậy liền không khỏi khổ não nói.

Nghe thấy đối phương nói thế, hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Lâm Phong cũng không tìm hiểu kĩ, ánh mắt đầy sắt bén liền hướng về phía cuối thông đạo không khỏi chần chừ, đặc biệt là Lâm Phong, mặc dù hắn vô tình nhặt được kì ngộ thế nhưng hắn vẫn chưa tìm hiểu được nội dung bên trong là gì, nếu bây giờ tiến vào đó, lỡ như đối phương phát hiện ra được đồ vật nằm bên trong người hắn thì xem như toang. Bành Thiên nhìn thấy hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Lâm Phong chần chừ có chút e ngại, liền mở miệng động viên hai người.

-"Đi thôi, dù sao ở đó cũng có Mạc Lôi cùng Lãnh Kim Bằng, biết đâu có thể giải hòa thì sao."

Sau khoảng thời gian chần chừ, cả ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên liền xốc lai tinh thần, xoay người hướng về phía cuối thông đạo mà đi. Càng đến gần, hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên dần cảm nhận được có nhiều luồng khí cực kì khủng bố đang dần hiện rõ ra hơn bao giờ hết, về phần Lâm Phong phải mãi đến tận bây giờ, hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được mối đe dọa từ phía tận cuối hang động. Không lâu sau, cả ba người liền đến thẳng vị trí cần đến, đập vào mắt bọn họ liền xuất hiện một đầu Hắc Xà cực kì to lớn ngủ say, luồng hắc khí phát ra từ nó cũng cực kì khủng bố, khiến cả ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên không khỏi biến sắc, lạnh cả người.

Về phần đám người kia, đối với sự xuất hiện của ba người Lâm Phong cũng không bất ngờ gì mấy, bởi ngay từ đầu đối phương chưa bước vào nơi này, thì bọn hắn đã sớm phát hiện được ba luồng nguyên khí phát ra từ phía bên trong thông đạo đang dần tiến đến nơi này. Trong số đám người đó, có một người thanh niên lam sắc y phục, tay cầm cây quạt sấp, phẩy phẩy bên người, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn về phía ba người Lâm Phong, mặc dù hắn cũng mơ hồ cảm nhận được ba luồng nguyên khí đang tiến về hướng này, thế nhưng hắn không ngờ rằng chủ nhân của ba luồng nguyên khí này lại chính là Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên.

Quả thật không tốn công chạy đi kiếm, đối phương đột nhiên tiến đến nộp mạng, đúng thế, người thanh niên lam sắc y phục này không ai khác chính là Phan Thiên Bá, về phần ba người Lâm Phong cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ hướng bên cạnh, liền không khỏi xoay người nhìn sang, nhìn thấy chủ nhân của luồng sát khí phát ra lại chính là Phan Thiên Bá, sắc mặt liền thay đổi. Nhìn thấy đối phương cũng phát hiện ra mình, Phan Thiên Bá không khỏi cười lạnh, phất tay ra hiệu, đột nhiên từ phía sau hắn, lão giả từ đâu xuất hiện hiện phóng thẳng về phía trước cản đường ba người Lâm Phong.

-"Xin hỏi vị tiền bối này có việc gì, tại sao lại cản đường chúng ta?" Mắt nhìn thấy một lão giả từ phía sau phóng đến trước mặt, Bành Thiên liền đưa hai tay chắp về phía trước, khom người hỏi.

-"Ba người các ngươi chính là Lâm Phong, Bành Thiên và Lâm Thiên Tuyết đúng không?" Vị lão giả hai tay chắp phía sau, thái độ cực kì lạnh lùng nói, không trả lời Bành Thiên.

-"Nếu phải thì sao, còn không phải thì sao?" Bành Thiên nhìn thấy đối phương kiêu căng, không thèm trả lời câu hỏi của mình, liền lạnh mặt nói.

-"Hừ..." Vị lão giả nghe thấy thế liền hừ lạnh.

Thoáng chốc huyết khí từ cơ thể vị lão giả này không ngừng bắn ra, luồng huyết khí cực kì khủng bố khiến cả ba người Lâm Phong không khỏi biến sắc, luồng áp lực cực đại cũng vì thế xuất hiện đánh tới ba ngươi bọn hắn, cả cơ thể không thể nào chống chịu được liền khụy gối, trên trán không khỏi đổ mồ hôi liên tục. Về phần Lâm Phong, do thực lực yếu nhất trong nhóm, chống chịu được một lát khóe miệng liền xuất hiện một sợi tia máu không ngừng chảy xuống, Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy đồng bạn không chịu đựng được sức ép từ đối phương, liền chật vật ngước đầu về phía vị lão giả chuẩn bị mở miệng nói, thì từ đâu hai bóng người nhảy đến che chắn trước mặt họ nói.

-"Khẩn xin Phan tiền bối nể mặt ta thu hồi tay lại, dù sao thì bọn họ cũng là đồng bạn của ta." Một trong số hai người đứng ra, hai tay chắp lại nói.

-"Tiểu tử ngươi có gì mà ta phải nể mặt, dựa vào Lãnh gia các ngươi sao?" Vị lão giả Phan tiền bối hấc mặt đáp.

-"Hừ... Giỏi cho Phan Thiên Hùng ngươi, lại dám mở miệng sỉ nhục Lãnh gia bọn ta, Phan gia các ngươi có tài cán gì lại dám phát ngôn như thế?" Âm thanh lạnh lùng từ phía sau Phan Thiên Hùng phát đến.

-"Lãnh Huy, là ngươi." Phan Thiên Hùng nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền xoay người về phía sau nói, nhìn thấy một người trung niên tuổi chừng năm mươi, dáng người cao ráo, ánh mắt cực kì lạnh lùng, thân mặc bạch sắc y phục liền không khỏi trầm mặt.

-"Là ta thì thế nào, cắn ta sao, lại đây, phóng ngựa lại đây." Lãnh Huy cười lạnh, đưa tay khiêu khích.

-"Lãnh Huy, người đừng khinh người quá đáng." Phan Thiên Hùng nhìn thấy đối phương khiêu khích, mặt liền đen lại nói.

-"Khinh người quá đáng? Bằng vào ngươi mà cũng có thể nói ra được câu đó sao? Đường đường là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh Trung Kỳ, lại đi bắt nạt con nít, ngươi làm vậy không thấy mất mặt sao, chứ ta là ta thấy mất mặt dùm ngươi đấy." Lãnh Huy bĩu môi đáp.

-"Ngươi..." Phan Thiên Hùng mặt đầy tức giận, đưa tay chỉ về phía Lãnh Huy.

-"Ngươi cái gì mà ngươi, còn nữa, đừng giơ tay chỉ trỏ lung tung, coi chừng ta chặt lấy tay của ngươi, đến lúc đó đừng than trời trách đất." Lãnh Huy nhìn thấy đối phương đưa tay chỉ về phía mình, liền lạnh mặt nói.

-"Lãnh tiền bối, Phan gia ta không phải cố ý sỉ nhục Lãnh gia ngài, hôm nay người mà ta tìm là ba người bọn họ, không phải là người Lãnh gia ngài, mong ngài thứ tội." Phan Thiên Bá từ đâu tiến đến, dáng người ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp lại khom người về phía trước nói.

-"Tuy là vậy, thế nhưng dựa theo lời Bằng nhi nói thì ba người này chính là đồng bạn của nó, vậy xem như cũng là khách của Lãnh gia ta, các ngươi làm vậy không thấy có phần hơi quá sao?" Lãnh Huy hai mắt híp lại nói.

-"Về chuyện đó là do Phan gia ta sai, ta ở đây trước mặt Lãnh tiền bối cúi đầu tạ lỗi." Phan Thiên Bá một lần nữa hai tay chắp lại khom người hướng về phía Lãnh Huy.

-"Trẻ nhỏ dễ dạy, không giống như ai đó." Lãnh Huy hai tay vuốt râu, gật đầu, liếc mắt về phía Phan Thiên Hùng nói.

-"Hừ..." Phan Thiên Hùng nghe thấy đối phương lại móc xỉa mình, liền hừ lạnh.

-"Tạ ơn Lãnh tiền bối khen ngợi, về phần ba người này..." Phan Thiên Bá xoay người hướng về phía ba người Lâm Phong ngập ngừng nói.

-"Lãnh thúc, ba người này không thể để hắn dẫn đi, theo ta nghĩ chắc hẳn trên đường đến đây, cả hai đã xảy ra xung đột, dường như tên Phan Thiên Bá này ăn thiệt thòi, rồi dẫn đến cay cú mới làm vậy." Lãnh Kim Bằng hướng về phía Lãnh Huy nói thầm.

-"Ừm, con nói rất có lý, theo ta biết thì tên Phan Thiên Bá này là người kiêu ngạo, ác bá vô cùng, không phải loại người gì tốt. Dựa theo tác phong hắn, chắc hẳn ăn thiệt thòi gì từ ba người bọn họ mới có thái độ như thế." Lãnh Huy vuốt râu, gật đầu nói.

-"Thế nhưng chúng ta cũng không thể nào dây vào đám người này được, mặc dù Phan gia bọn hắn không tính là gì, thế nhưng thế lực phía sau Phan Thiên Bá cũng không phải là thứ chúng ta có thể trêu chọc." Lãnh Huy tiếp tục nói.

-"Biết là thế, nhưng mà hai người kia, một người là đệ tử Hồng Thiên Tông, một người là đệ tử Mộng Nhật Nguyệt Tông, cả hai tông môn đều có giao hữu với chúng ta." Lãnh Kim Bằng thấp giọng, đưa tay chỉ về phía hai người Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết nói.

-"Hồng Thiên Tông cùng Mộng Nhật Nguyệt Tông sao? Thế còn người thanh niên kia?" Lãnh Huy nghe thấy thế liền không khỏi giật mình, hướng đầu về phía Lâm Phong hỏi.

-"Người kia à? Hắn gọi là Lâm Phong, có thể gọi là tán tu, không môn không phái." Lãnh Kim Bằng không khỏi khó xử nói.

-"Tán tu? Không môn không phái?" Nghe thấy thế, Lãnh Huy liền nhíu mày, lâm vào trầm tư.

-"Lãnh tiền bối, ý ngài như thế nào?" Nhìn thấy Lãnh Kim Bằng cùng Lãnh Huy thì thì thầm thầm, Phan Thiên Bá liền hướng về phía hai người hỏi.

-"Về chuyện này..." Lãnh Huy không khỏi khó xử, ấp úng nói.

-"Vậy thì thế này đi, xem như nể mặt Lãnh tiền bối đây, ta chỉ cần một người này thôi, hai người còn lại, ta có thể không đưa đi, ý Lãnh tiền bối thế nào?" Phan Thiên Bá hướng tay chỉ về phía Lâm Phong nói.

-"Không được." Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nghe thấy thế liền biến sắc, nói.

-"Im lặng, nơi này không phải là nơi hai người các ngươi có quyền lên tiếng." Phan Thiên Hùng hét to, áp lực phát ra từ Phan Thiên Hùng khiến hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên không khỏi biến sắc, liền không dám lên tiếng.

-"Về chuyện này... Cũng được." Lãnh Huy trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu nói.

-"Lãnh thúc..." Lãnh Kim Bằng nghe thấy Lãnh Huy gật đầu đáp ứng, không khỏi hoảng hốt nói.

-"Bằng nhi, làm người phải biết lúc nào thì đủ, không phải Lãnh thúc ta không giúp ngươi, là mà thế lực phía sau Phan Thiên Bá quá kinh khủng, chúng ta không thể nào trêu chọc được, hắn đã đồng ý hạ thấp mình để đưa ra điều kiện rồi, nếu chúng ta vẫn còn cứ làm khó đối phương, thì không chừng sẽ xảy ra xung đột." Lãnh Huy nhíu mày, hướng về phía Lãnh Kim Bằng nói.

-"Huống chi đám người Lăng Kiếm Các hành xử ngươi cũng không phải không biết, độc đoán vô cùng, phàm là ai dám đụng, gây chuyện đến đệ tử bọn hắn, liền sẽ phải trả cái giá rất thảm." Lãnh Huy tiếp tục nói.

-"Thế nhưng..."

-"Không có nhưng nhị gì cả, vậy là được rồi, dù sao tên kia cũng không có tông môn gì, chúng ta đừng để tâm đến hắn. Thế giới này là vậy đó, mạnh được yếu thua, nắm đấm ai to thì người đó chính là quyền lực." Nhìn thấy Lãnh Kim Bằng muốn nói gì đó, Lãnh Huy lập tức đánh gãy, không cho hắn nói.

-"Tạ ơn Lãnh tiền bối, tiểu tử không làm phiền ngài nữa." Phan Thiên Bá nghe thấy Lãnh Huy đáp ứng, liền hai tay chắp lại khom người cảm tạ, khóe miệng không khỏi cười lạnh nội tâm không khỏi vui mừng, thực ra mục đích của hắn cũng chỉ muốn bắt Lâm Phong, về phần hai người kia, hắn không hề quan tâm, nay mục đích đạt được, hắn không vui sao được.

Về phần ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa đối phương, sắc mặt liền hoảng hốt, đặc biệt là Lâm Phong hắn, hắn biết một khi rơi vào tay Phan Thiên Bá liền không có kết quả gì đẹp. Mọi chuyện diễn ra dường như tốt đẹp, liền phía bên kia Hắc Xà đột nhiên mở mắt choáng tỉnh, nhìn thấy đám người Lâm Phong, Phan Thiên Bá cùng Lãnh Kim Bằng không khỏi gầm lớn, cả đám người nghe thấy tiếng gầm liền hướng người quay sang vị trí phát ra, khi nhìn thấy chủ nhân tiếng gầm không ai khác chính là Hắc Xà thì không khỏi biến sắc.

-"Không ổn, nó tỉnh giấc rồi." Một trong đám người có mặt tại nơi này liền hét to.

Cả đám người nhìn thấy thế liền không khỏi nhao nhao, tranh nhau chạy trốn, về phần Hắc Xà nhìn thấy đám người tranh nhau bỏ chạy, liền quất chiếc đuôi to lớn hướng về phía bọn họ đánh tới. "Ầm", chiếc đuôi to lớn đập thẳng về phía bọn họ tạo ra tiếng động cực kì lớn, khiến không gian bốn phía hang động không ngừng rung chuyển, chưa dừng lại ở đó, Hắc Xà miệng há to, phun một loại chất lỏng gì đó về phía một nhóm người khác, chất lỏng từ trong miệng Hắc Xà dính thẳng lên trên cơ thể bọn chúng, thoáng chốc tầng lớp da trên người không ngừng tan chảy, tiếng kêu la, đau đớn va vọng khắp hang động, khiến người nghe không khỏi run sợ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hắc Xà liền giải quyết được hai nhóm người cực kì nhanh chóng, ánh mắt nó liền hướng về một hướng khác, nơi mà đám người Lâm Phong đang đứng, mắt nhìn thấy Hắc Xà hướng mục tiêu về phía mình, người Lãnh gia, Phan gia, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết, Bành Thiên cùng Mạc Lôi liền biến sắc. Đặc biệt là hai người Lãnh Huy cùng Phan Thiên Hùng, mặc dù tu vi bọn họ đã đến Trúc Cơ Cảnh Trung Kỳ thế nhưng đối mặt với loại yêu thú Hắc Xà này, bọn hắn cũng không dám nắm chắc có thể đánh bại được nó hay không.

Cả thân hình Hắc Xà liền cử động, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt đám người Lâm Phong, Lãnh Huy cùng Phan Thiên Hùng nhìn thấy thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống, cả hai liền thoi động linh khí, huyết khí từ cơ thể phát ra cực kì khủng bố, khiến đám tiểu bối liền lùi về phía sau. Về phần Hắc Xà dường như không chịu bất kì tác động nào đến từ huyết khí từ hai người Lãnh Huy và Phan Thiên Hùng, ánh mắt cực kì thờ ơ nhìn về phía đối phương, dường như nó xem đối phương như người chết, không mải để tâm.

-"Khi hai người bọn ta ra tay, thì các ngươi tranh thủ chạy trốn, chúng ta không phải đối thủ của con Hắc Xà này đâu." Lãnh Huy cảm nhận được khí tức cực kì khủng bố từ Hắc Xà phát ra, liền trầm giọng, hướng về phía đám tiểu bối Lâm Phong nói.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.