Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U Lam

2142 chữ

Cũng như Ngự Thần Điện, Đấu Thần Điện được bố trí trên một tiểu tinh thạch quay quanh Không Tinh Thạch nơi Nam Thiên học viện tọa lạc.

Ngũ đại thần điện được xếp thành năm vị trí riêng biệt xoay quanh Nam Thiên học viện, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy chúng liên kết với nhau bằng những đường sáng, tất cả tạo thành một ngôi sao năm cánh với Nam Thiên học viện nằm ở trung tâm.

Không như vẻ uy nghiêm của Ngự Thần Điện, Đấu Thần Điện tạo cho người ta cảm giác cổ lão, tang thương. Tòan Đấu Thần Điện được phủ một màu bạc đã ngã màu, thình thoảng từng đàn Quang Điểu từ đó bay ra uốn lượn trên bầu trời.

Trên dãy hành lang rộng thênh thang dẫn tới trung tâm Đấu Thần Điện, từng đoàn người đi lại nhộn nhịp khác hẳn với không khí trầm lắng nơi Tử đang ở.

Dọc đường đi, Tử nhận không ít ánh mắt tò mò từ những học viên nơi đây, bởi vì Tử mang áo choàng che kín toàn thân khác hẳn với trang phục thường thấy nơi đây.

Đấu Thần sinh ra là để chiến đấu, toàn thân họ được bao bọc bởi một bộ chiến giáp che kín người với nhiều vũ khí, kích thướt khác nhau tùy theo mỗi người, nói cách khác mỗi một Đấu Thần không khác gì một cổ máy chiến tranh.

Tử cũng mặc kệ bọn họ, việc của cậu chỉ là đi theo Cao Khiết mà thôi mà cho dù cậu phản ứng thì sao, kết quả có khi còn tệ hơn, kinh nghiệm xương máu từ khi đến đây đã dạy cho cậu điều đó.

“ Vị học đệ này thật thần bí, che kín khắp cả người thật làm người ta tò mò à nha “

Một nữ thiên sứ trong bộ khinh giáp ngồi xuống trước mặt Tử cười nói, hoàn toàn xem Cao Thiết bên cạnh như không khí.

Tử có chút lạnh người, cậu hơi nhích về phía Cao Khiết.

“ Hì hì, học đệ à bộ ta đáng sợ lắm sao ? “

Cô ta quì hai gối xuống đồng thời đặt hai tay lên vai Tử cười nói, Tử có thể nhìn thấy rõ cặp núi đôi hùng vĩ ẩn theo khe ngực giữa bộ giáp của cô ta rung theo từng nhịp.

“ không. . .không, đệ còn phải đến đăng ký lớp nữa “

Tử cười khổ, cậu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cao Khiết.

“ U Lam tiểu thư, chúng ta còn có việc, xin tiểu thư đừng làm khó ta “

Cao Khiết khó khăn giải thích, có vẻ hắn rất sợ cô nàng này.

“ Để ta xem cái nào “

Rất nhanh khuôn mặt Tử lộ ra dưới tấm áo choàng,

“ oh, thì ra đây là người mà Ỷ Lan nhắc đến cả ngày hôm qua “

U Lam đưa tay che miệng thốt lên, hai mắt mở to như thể cực kỳ ngạc nhiên vậy.

Không nói thì thôi, vừa nghe nhắc tới Ỷ Lan, Tử liền xanh mặt cơ mà nghe nói cô ta thuộc Đấu Thần Điện thì phải, nhớ tới câu nói lúc chia tay của Ỷ Lan, Tử bất giác chảy mồ hôi.

“ Trông đệ có vẻ không được khỏe ? “

U Lam cũng rất tinh ý, nhanh chóng phát hiện ra những thay đổi nhỏ ở Tử, cô cũng phần nào nắm bắt đươc vấn đề.

Sự xuất hiện của U Lam khiến dãy hành lang vốn đã đông người nay càng chật ních, cũng như Ỷ Lan, U Lam cũng thuộc top nhân vật ở đây.

“ Tỷ tha cho đệ đi, không khéo trễ giờ mất “

Tử năn nỉ, Cao Thiết bên cạnh cũng tranh thủ nói chen vào.

“ Đúng vậy tiểu thư, khi khác cũng có thể gặp mặt mà “

Đưa mắt lườm Cao Khiết một cái, trước khi đi U Lam còn nhéo vào má Tử một cái đau điếng.

“ Khi khác gặp, ngày tháng còn dài mà “

Đám đông liền chừa một khoảng cho cô nàng cất bước, trước khi bóng cô nàng khuất dãy hành lang, Tử còn nghe vang vẳng câu nói của cô ta.

“ Mà cậu tên gì, cậu bé ? “

“ Tử “

Tử hét lớn, không cần biết U Lam có nghe được không nhưng chỉ cần thoát khỏi đây là đươc rồi.

U Lam đi rồi Cao Khiết thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng dẫn Tử đi khỏi chốn này, ở đây càng lâu sợ rằng muốn đi cũng khó.

Cao Khiết dẫn Tử đi đến một góc trong khuôn viên Đấu Thần Điện nơi có một tấm bảng khổng lồ đặ ở đấy.

Xung quanh cũng khá đông người, phần lớn là những tiểu thiên sư vừa mới nhập học như Tử.

Trên tấm bảng dán chi chít những mẩu thông báo cũng như danh sách các lớp, loay hoay mãi Tử vẫn chưa tìm thấy tên mình.

Cao Khiết sau khi dẫn Tử đến đây thì hắn cũng coi như xong việc, nhìn lại Tử cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

“ Để tỷ tìm giúp đệ “

Nhận ra giọng nói không thể quen thuộc hơn, Tử liền giật mình.

Ngay lập tức cậu được nhấc bổng lên, ngồi chễm chệ trong lòng một ai đó, giọng nói và tư thế quen thuộc này ngoài Ỷ Lan ra thì còn ai vào đây nữa.

“ Sao tỷ biết đệ đến đây ? “

Tử cất tiếng hỏi.

“ Ta chờ đệ cả sáng rồi đấy mà phải xem ta là ai chứ? Chút việc này không làm khó được ta “

Ỷ Lan vểnh mặt tự đắc, dưới ánh ban mai cô chu cái mỏ lên cực kỳ dễ thương khiến Tử ngẩn người chốc lát.

“ Nhìn gi mà nhìn ? “

Ỷ Lan trừng mắt.

“ Tỷ thật đẹp, đệ nói thật đấy “

Tử vô tội đáp, được một đứa bé khen khác hoàn toàn với một người trưởng thành.

“ Điều đó là dĩ nhiên “

Ỷ Lan tự cho là đúng, so về mặt nhan sắc ở tại Đấu Thần Điện này cô thuộc hàng nhất lưu.

Hai người mãi mê nói chuyện mà không để ý hàng loạt ánh mắt xung quanh, đến khi phát hiện ra có chút không đúng, Ỷ Lan mới dừng lại màn tự sướng của mình.

Không như Tử, Ỷ Lan chỉ nhìn sơ qua là biết Tử ở lớp nào, theo đó cậu nằm ở lớp A3 thuộc khu học viên sơ cấp.

“ Chúng ta đi thôi “

Bế lấy Tử, Ỷ Lan phi thân ra khỏi nơi này, cô nàng không ngừng lạng lách qua từng dòng người, mặc dù đang được Ỷ Lan bế trên tay nhưng Tử có cảm tưởng mình đang đua xe cúp C1.

Nơi học của Tử nằm trên một tòa tháp phía tây nam, trên đỉnh tòa tháp có gắn một cái chảo khá giống rađa kiếp trước, toàn bộ tòa tháp được bao quanh bởi hàng tường dày cộm.

Ở bốn góc tường, từng chùm đén chiếu ảnh giả lập không ngừng phát sáng, với biểu tượng là các chiến binh trong từng bộ giáp khác nhau.

Tại đây các thiên sứ sẽ được huấn luyện từ nhỏ cho đến trưởng thành, các điều luật của thiên thần cũng được phổ cập dần theo từng cấp học.

Thiên thần là những người làm việc theo nguyên tắc, tuân thủ triệt để các giới luật cũng như mệnh lệnh từ cấp trên, điều này ngay từ khi trên ghế nhà trường họ đã được học.

Họ luôn cho mình là người duy trì trật tự tinh không, đảm bảo sự cân bằng của các thế giới, các thế hệ thiên thần không ngừng thay nhau thực hiện điều đó.

Lớp học của Tử nằm tại khu A dãy số 3 của toà tháp, khi Tử tới nơi lớp trông khá vắng người. Sau khi chia tay Ỷ Lan, Tử chọn một góc cuối lớp mà ngồi.

Từ đây cậu có thể quan sát toàn lớp học, cậu thấy từng người, từng người nối đuôi nhau vào lớp, nhiều người trong số đó bắt đầu làm quen lẫn nhau.

“ Ta có thể ngồi đây được không ? “

Đang thả hồn theo gió chợt một cánh tay vỗ nhẹ lên vai, quay đầu lại nhìn, một cô bé trong bộ váy trắng tinh khiết với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt màu pha lê đang nhìn lấy cậu.

“ Cứ tự nhiên “

Tử lười biếng đáp, có chút không tình nguyện xích ra.

“ Ta tên Nhã Trân, ngươi tên gì ? “

Vuốt nhẹ mái tóc màu bạc của mình, cô bé hỏi.

“ Tử “

Tử đáp cộc lốc, cô bé cũng không tỏ vẻ khó chịu, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trong khi chờ đợi để giết thời gian, Tử bắt chuyện với Nhã Trân, cả hai chuyện trò chuyện linh tinh cho đến khi giáo viên đến.

“ Cốp . . .cốp . . .cốp “

Tiếng bước chân vang vọng dãy hành lang, bước vào lớp là một người đã đứng tuổi.

Bên mắt trái khuôn mặt ông ta là một vết sẹo lớn kéo dài hết khuôn mặt, hàm râu quai nón đen bóng duỗi thẳng ra như những mũi kim.

Ông ta mặc trên mình một bộ trọng giáp đã sởn màu, có thể thấy từng vết xước trên đó như là dấu hiệu về những trận chiến ông đã trải qua.

“ Xin tự giới thiệu, ta là Lôi Áo chủ nhiệm của các ngươi trong khóa sơ cấp này “

Lôi Áo nói, giọng âm trầm bổng vang vọng toàn phòng.

“ Bây giờ ta sẽ điểm danh, ai không có tên có thể trực tiếp liên lạc với ta “

Nói rồi ông mở cuốn sổ dày cộm mang theo bên mình ra, từng tiếng lật sách phát ra xột xoạt giữa căn phòng im ắng.

“ Miên Phong “

Cái tên đầu tiên được cất lên, Lôi Áo đưa mắt nhìn xuống dưới.

“ Có “

Một tiểu thiên sứ tóc đỏ đứng lên, cũng như màu tóc của mình, toàn thân cậu ta cũng màu đỏ nốt.

“ Lưu Trầm “

“ Khoan đã, chờ ta với. . .hộc . . .hộc “

Giữa lúc cả lớp đang yên lặng, một thằng mập chạy thẳng đập cửa vaò.

“ Xin lỗi lão sư . . .hộc . . .hộc . . .ta đến muộn “

Tên mập chống hai tay vào gối thở hổn hển.

“ Sẽ không có lần sau, vào lớp đi “

Chỉ liếc nhìn tên mập một cái, Lôi Áo liền tiếp tục công việc của mình.

“ Lưu Trầm đâu ? “

Bàn ghế bây giờ đã chật kín người, tên mập để ý cuối lớp vẫn còn vài chổ trống, hắn liền tiến đến vị trí thằng nhóc mặc áo choàng tím đang ngồi.

“ Ta là Đại Ôn, ta có thể ngồi đây được chứ “

Không chờ Tử trả lời, hắn leo tọt lên ghế bên phải Tử mà ngồi.

“ Người đâu mà vô ý thức “

Nhã Trân thấp giọng nghị luận, Tử cười trừ coi như đồng ý.

“ Tử “

Cuối cùng cũng đến phiên mình, Tử đứng lên trả lời, sau đó lần lượt là Đại Ôn và Nhã Trân.

Một lát sau màn điểm danh cũng kết thúc, Lôi Áo phổ biến nội qui lớp học và các điều cần thiết cho các hoc viên.

“ Các ngươi theo ta về ký túc xá, riêng Tử là trường hợp đặc biệt nên được miễn “

Tử cũng đã biết trước việc này, cậu cười chào mọi người rồi quay về Ngự Thần Điện, đoàn chừng đám người Phương Tuyết cũng sắp về rồi.

Cũng không nằm ngoài ý muốn, phía cuối con đường, hai bóng người đang chờ cậu, ở đây ngoài Ỷ Lan và U Lam ra thì còn ai.

“ Ngày đầu tiên thế nào nhóc ? “

U Lam xoa đầu Tử cười nhẹ.

“ Không có gì đặc biệt “

“ Đi, chúng ta dẫn ngươi đi tham quan Đấu Thần Điện “

Ỷ Lan nắm lấy tay Tử chạy đi, U Lam thấy thế cũng đi theo.

Được song hành với mỹ nữ, Tử đón nhận không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ lẫn ganh tị phía sau.

“ Lần này bị hành đúp bồ rồi “ Tử cười khổ.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Chí Thần của Shone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.