Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Hào

Tiểu thuyết gốc · 1020 chữ

Thôn Thanh Diệp, một buổi sáng bình minh tựa bao ngày khác, yên bình và nhẹ nhàng.

Trong thôn hiện ra cảnh dân chúng bắt đầu mở cửa hàng buôn bán, trông tuy không quá tấp nập nhưng vẫn có không khí của một khu chợ. Tiếng chào hỏi, cười đùa giữa các hàng xóm với nhau thoang thoảng bên tai.

Trần Hào đang bắt đầu phụ giúp thúc thúc của hắn mở cửa hàng bán rau, tuy mặt trời chỉ vừa ló dạng nhưng trông hắn mồ hôi nhễ nhại như vừa đứng một mình giữa trưa trong hàng giờ liền.

-Này, Hào nhi, ăn cơm đi, để thúc thúc giúp cho!- Tiếng thúc thúc của hắn khàn khàn bảo.

-Để con giúp thúc bưng thúng rau này đã.- Hắn cự tuyệt.

-Mụ nôi ngươi, ta có bắt ngươi làm đến xanh cả mặt mày đâu mà ngày nào ngươi cũng làm hăng hái thế, lại đây lại đây, hôm nay vậy là được rồi.

Trần Hào như không lọt vào tai những lời của thúc thúc, hắn vẫn cứ làm cho xong việc rồi mới lại ăn chén cơm tương, vừa ăn hắn vừa gạt mồ hôi.

-Hôm nay để con đi hái rau, thúc ở nhà bán đi.- Nó nhìn bầu trời quang đãng của buổi bình minh, nhẹ giọng nói.

-Đi sớm về sớm, dẫu sao rau vẫn chưa bán hết.

Hắn ăn cơm xong, bèn xách một rìu một thúng quải trên lưng, đứng dậy duỗi người một cái, rồi ngây ngô đi ra ngoài thôn.

Bên trong tiệm, vị thúc thúc kia nhẹ nhàng lắc đầu :

-Cái thằng này a, nó cứ ngây ngô như vậy, không biết khi nào mới trưởng thành để không phụ lòng vị huynh đệ chí cốt đã mất của ta…

Trần Hào đã đi xa nên chẳng nghe được lời này của thúc thúc, hắn một mạch đi ra khỏi cổng thành nhộn nhịp tiếng bán buôn, đi theo một con đường mòn đến khu rừng sau thôn, dưới một dãy núi hùng vĩ mang tên Thiên Thanh sơn.

Hắn làm công việc của mình, đó là nhặt rau, hắn nhặt những bó rau nào ăn được, một vài cọng rau thuốc, rồi bỏ vô thúng, thỉnh thoảng lại dung rìu chặt một ít cành khô dành nấu củi, do phải đi vào rừng, vốn khá ẩm ướt nên hắn lại đổ mồ hôi, ướt cả một tảng lưng áo.

Thỉnh thoảng, hắn lại ngước đầu nhìn dãy Thiên Thanh sơn hùng vĩ kia, nó rất cao và to, tựa như nó muốn bay cao lên, đụng đến mây trên trời vậy, hắn ước một lần được lên đó, muốn một lần được hưởng thụ cảm giác chinh phục một đỉnh núi mà người trong thiên hạ hay thường làm.

Đó là nhiệt quyết của thanh xuân, của tuổi trẻ, hắn chỉ mới mười sáu, vốn vẫn còn là một đứa trẻ. Vẫn còn phải ăn học để thi hương, lập công danh sự nghiệp, nhưng phụ thân hắn đã không may qua đời do bệnh khi hắn chỉ tròn mười tuổi, còn mẫu thân hắn đã chết từ lâu, trước khi lúc hắn tự ý thức được.

Lúc cha hắn mất, hắn trở thành trẻ mồ côi, không còn ai nuôi hắn lớn, cho hắn ăn, cho hắn đi học nữa, may mắn là thúc thúc hắn, từng là an hem kết nghĩa của phụ thân hắn, đã dang tay cứu vớt hắn về với tiệm rau, cho hắn một căn nhà sống tạm bợ, hắn biết rõ, vậy nên hắn đã cố gắng để làm việc thật cật lực để coi như bù đắp ân tình của vị thúc thúc kia.

Hiện tại hắn cũng đã ra dáng thanh niên, cũng cao to rồi, hắn cũng đã có chí riêng của mình, hắn muốn được chu du thiên hạ, ngắm nhìn non sông biển nước, hắn muốn được ung dung tự tại ngạo thị với trời đất.

Sau một buổi sáng nhặt rau thì hắn quay về thôn, khi đi đến cổng thôn, hắn vô tình gặp lão Điền, lão sư ngày trước từng dạy hắn mặt chữ, giờ đã lục tuần, đang ngồi uống ly trà nóng, tay vuốt bộ râu dê, tay kia đọc một quyển sách.

-Chào gia sư.- Hắn cất tiếng chào, đôi mắt sáng long lanh.

-À, Trần Hào à, ta thật tiếc khi con không thể đi học tiếp a, không sao đâu, ở lại với ta, lũ trẻ bây giờ nó lên huyện thành mà thi thố lấy công danh hết rồi, còn mình ta a.- Lão sư an ủi hắn, đây không phải lần đầu tiên lão an ủi hắn, lão đã làm thế từ lúc hắn vừa mất đi phụ thân rồi, lúc đó hắn khóc nhiều lắm, giờ thì cũng đã quen, coi lời an ủi thay cho lời chào.

-Đa tạ lão sư.- Hắn cúi đầu chào hỏi, làm vài cọng rau từ thúng rớt ra.

Một mạch xuyên qua các dãy chợ, hắn về đến tiệm, thấy thúc thúc hắn đang ngồi bán rau cho vài vị khách, hắn luồn qua rồi đặt thúng rau xuống đất, ngồi thở.

Hắn vô tình nhìn lại thân thể mình, thân thể hắn cũng có chút vai u thịt bắp do phải làm việc cực nhọc bao năm, mái tóc tuy được buộc lại nhưng vẫn còn dư vài cọng, rối tung rối mù, gương mặt hắn cũng khá bình thường, không phải anh vũ nhưng cũng không quá xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn. Nước da có chút ngăm do trời nắng.

-Có lẽ, cũng đến tuổi lấy vợ rồi a.- Hắn tự thì thầm.

-Lấy vợ cái rắm, chưa có công danh sự nghiệp, lấy rắm mà lấy vợ à.- Rồi hắn lại tự phản biện bản thân.

Hắn cũng không quan tâm nhiều nữa, bắt củi nấu cơm, ăn chung với tương rồi lăn ra nền đất mà ngủ, đầu hắn gối vào một cái thúng đựng đồ, trông rất trẻ con.

Bạn đang đọc Thiên Thanh Môn sáng tác bởi Seussi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Seussi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.