Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc trò chuyện nửa đêm.

Tiểu thuyết gốc · 2402 chữ

Nửa đêm, trên một cánh đồng gần nhà Trần Hoài Nam, một cô gái với mái tóc đen tím vẫn đứng yên ở đó chơi đùa cùng bầy Huyết Ô của mình. Cô ấy giờ đã thoát khỏi thế giới của riêng mình và đứng tại nơi này, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Ngay bên cạnh thiếu nữ, một ông lão lớn tuổi với ngoại hình cực kì ngăn nắp và thanh lịch lặng nhìn cô ấy một lúc lâu rồi mới hỏi: "Damselette, tôi vẫn chưa hiểu lí do tại sao cô muốn nán lại đây lâu đến vậy. Kế hoạch mà chúa tể đề ra đã sắp sửa tiến hành rồi, ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa đâu"

Người đàn ông thanh lịch ấy dĩ nhiên chính là The Monsieur, người được xem như bộ não chỉ huy của The Wayers.

"Hm... Cứ đợi thêm chút nữa, tôi có cảm giác cô ấy sắp đến rồi" The Damselette cười nói: "Huống hồ tôi gia nhập The Wayers chỉ vì ông đã giúp tôi thôi. Vì vậy, tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo mệnh lệnh của tên ngốc đó"

"Kể cả vậy, ngài ấy vẫn là chúa tể của tôi, và là chúa kể của chúng ta. Thế nên tôi hi vọng cô sẽ tôn trọng những quyết định của ngài ấy một chút" The Monsieur cũng cười đáp lại một cách chân thành.

"Thật tình... Tôi cũng chẳng hiểu vì sao ông lại trung thành với tên đó đến vậy"

The Damselette thở dài rồi vô thức nhìn về một phương, nơi một tà váy trắng đột nhiên xuất hiện lất phất giữa cánh đồng lúa dưới ánh trăng khuya. Có vẻ như người cô ấy muốn đợi đã tìm đến rồi.

"Là cô ta? Tôi thật sự không ngờ luôn đấy" The Monsieur nói.

"Ừm, tôi cần giao dịch với cô ta một lát. Ông hãy mau nấp đi, năng lực của cô ta không khác gì bản nâng cấp của ông đâu"

"Tôi hiểu rồi"

Dứt lời, thân thể The Monsieur ngay lập tức tan thành một làn bụi đen, thật nhẹ nhàng hoà tan vào hư không tựa như hắn ta vốn chưa từng tồn tại.

Một lát sau, cô gái váy trắng kia đã tìm đến chỗ thiếu nữ tóc đen. Cô gái ấy không ai khác chính là Lily, chỉ có điều... Cả ánh mắt lẫn khí chất của cô bé đều không giống ngày thường, ngược lại còn có vẻ gì đó trầm tĩnh và u tối.

"Quả nhiên là cô vẫn ở đây" Lily nói.

"Hm... Thì tôi ở đây để đợi cô mà" The Damselette đứng dậy, khẽ cười một tiếng: "Chính vì vậy, tôi cũng biết cô đến tìm tôi vì lí do gì, Lily ạ. Cô không yên tâm kể cả khi đã lắng nghe lời giải thích của anh ta có đúng không?"

"Nửa thật nửa giả, tóm lại là không đáng để tôi hoàn toàn tin tưởng. Vì vậy, tôi phải đích thân xác nhận một chuyến phòng trường hợp anh ấy thật sự giấu tôi chuyện gì đó"

Lily nheo đôi mắt tím sẫm lại, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo đi đôi phần: "Cho nên, nếu không phiền thì cô có thể cho tôi biết nội dung cuộc trò chuyện hôm đó không? Hoặc ít nhất thì... Tôi muốn biết kết quả bói toán thật sự là gì"

"Hmm... Có lẽ tôi phải chọn vế sau rồi. Nội dung của cuộc nói chuyện thì không tiện tiết lộ cho lắm, bởi vì nó liên quan đến quyền riêng tư cá nhân. Tuy nhiên, về kết quả bói toán thì tôi không có nghĩa vụ phải giữ bí mật nha..."

"Nói"

"Chẳng là... Người anh đáng kính của cô sắp chết rồi đó~"

Nghe đến đây, đồng tử của Lily tức khắc co rụt lại.

Tuy đã có một vài suy đoán trước đó nhưng cô bé thật sự không ngờ kịch bản đáng sợ nhất đã thực sự xảy ra... Rằng trong tương lai không xa, anh Nam... Anh ấy rồi cũng sẽ chết.

"Cho tôi mượn tinh bàn của cô một lát"

"Muốn xem nguyên nhân cái chết hửm? Cũng được thôi, nhưng phải có một vật gì đó làm tiêu điểm để tinh bàn tìm kiếm trong tương lai nha"

Lily không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một sợi tóc dài. Đó chính là sợi tóc của Trần Hoài Nam, được lấy vào ngay cái lúc cô ấy giúp cậu ta giải rượu mới không lâu trước đó.

"... Cũng được, nhưng máu sẽ hiệu quả hơn nhiều đó"

"Tôi không đủ nhẫn tâm để lấy. Vả lại tôi cũng vô cùng tự tin vào khí vận của mình"

"..."

Thành thật mà nói, The Damselette đã bắt đầu cảm thấy sợ cô nhóc này rồi. Cô bé của hiện tại so với lần đầu tiên gặp mặt tựa như hai người khác nhau, đến mức ngoài ngoại hình ra thì cô ấy không thể tìm ra được bất kì điểm chung nào khác nữa.

Tinh bàn được mang ra, sợi tóc cũng được cho vào bên trong làm tiêu điểm. Kết quả là sau một lúc làm phép, tương lai khả định của Trần Hoài Nam đã dần hiện ra... Đó không phải màu đen thuần túy, mà là một tương lai thật sự.

Ở đó, Lily nhìn thấy Trần Hoài Nam đang nằm bất động trên giường, cả người đều bê bết máu đỏ. Vẻ mặt cậu ta nhăn nhít như vỏ cây me, tựa như đang phải chịu một nỗi thống khổ đến tột cùng của tạo hoá.

"Bị bệnh sao? Tại sao mình lại không giúp được anh ấy chứ? Mình không tin Bạch Thuật của mình không chữa được bệnh tật của con người" Lily một mặt nghi hoặc.

"Ôi chà... Riêng bệnh này thì không chữa được đâu cô gái. Một khi đã phát tác thì coi như là thần tiên cũng không chữa được luôn... Bởi vì nó từ chối toàn bộ linh lực tiến vào cơ thể rồi. Cô càng cố làm phép chỉ càng khiến cho nó kinh khủng thêm mà thôi"

Lily nhăn mày lại, không thể giấu được nỗi buồn trên gương mặt dễ thương: "Thật sự không thể chữa được sao? Mình không tin, khó khăn lắm mình mới có một gia đình... Mình tuyệt đối không thể..."

Ba~

"Stop!" The Damselette vỗ tay, sinh sinh chặt đứt dòng suy nghĩ của Lily: "Thật ra cũng không phải không có cách. Tôi có thể gợi ý cho em phương án giải quyết, miễn là em trả công cho tôi một cách xứng đáng"

"Trả công thế nào?" Lily đáp lại ngay, gấp gáp như thể cô bé vừa nắm lấy được sợi cỏ cứu mạng.

"Hãy giúp tôi giải thoát cho những linh hồn đang vất vưởng tại đây. Đó chính là phần trả công mà tôi muốn"

"Linh hồn?" Lily nhìn xung quanh, trầm tư một lúc rồi hỏi: "Sao tôi không thấy ai cả? Hay là mấy linh hồn mà cô vừa nói đều do cô cố tình mời đến?"

"Không, họ vốn dĩ đã ở đây ngay từ đầu"

Đáp lại, thiếu nữ khẽ vươn tay ra. Lập tức một vòng tròn pháp thuật màu máu khổng lồ hiện lên ngay trước mắt Lily, để lộ bên trong đó là vô số linh hồn màu đen đã sớm bị tha hoá thành quỷ dữ...

Tuy vậy, sở dĩ bọn chúng không thể gây hại cho người khác là vì chúng đã bị phong ấn bên trong pháp thuật khổng lồ này. Chính vì vậy nên dù bao nhiêu năm đã trôi qua, mảnh đất này vẫn bình yên vô sự tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Bọn họ là...?"

Với số lượng linh hồn lạc lối khổng lồ như thế này, ngay cả Lily cũng cảm thấy có hơi quá sức đối với mình. Tuy nhiên, để có thể cứu lấy người mình yêu thì hi sinh một chút công sức có làm sao đâu?

Hoặc ít nhất thì cô bé đã thầm nghĩ như vậy.

"Bọn họ hả...? Đều là những người mà tôi đã vô tình giết chết trong cơn tuyệt vọng. Tuy nói không phải cố ý nhưng có tội vẫn là có tội, cô có bắt bẻ gì tôi cũng không cãi lại được" Thiếu nữ khẽ cười: "Hmm... Như vậy, cô có nguyện ý giúp tôi giải thoát cho những linh hồn hắc ám này hay không?"

"Được" Lily đáp lại ngay.

Hỏi làm gì, cô ấy đã sớm không có sự lựa chọn trong chuyện này rồi.

Coi như là không giao dịch, cô ấy vẫn sẽ cứu lấy những linh hồn đáng thương này.

Đứng trước pháp trận khổng lồ, Lily khẽ hít sâu một hơi, trong lòng thầm cầu nguyện với người mẹ đã khuất của mình rồi bắt đầu thi triển Thánh Thuật thanh tẩy linh hồn.

Từ cái ngày đến thế giới này, Lily đã có thể cảm nhận được bên trong mình có một nguồn sức mạnh khổng lồ đang lớn dần.

Mỗi khi nghĩ lại về nguồn gốc xuất thân, cô bé cũng không lấy làm lạ khi mình mạnh mẽ vượt xa người bình thường... Bất quá để xoá đi khái niệm khoảng cách với những người mình yêu thương, cô bé đã không sử dụng nguồn sức mạnh đó, ngược lại còn giấu nhẹm nó đi mà chẳng thèm nói với ai.

"Nhìn thấy" một vòng tròn pháp thuật màu trắng khổng lồ khác đột ngột xuất hiện giữa không gian rồi xếp chồng lên pháp thuật của mình, The Damselette chỉ khẽ cười rồi phá hủy phép phong ấn.

Tách~

Pháp thuật giam cầm màu đỏ máu vỡ tan, từ đó giải phóng vô số oán linh bay tán loạn đến khắp nơi cùng chốn. Tuy nhiên, bản năng muốn được giải thoát của chúng đã khiến chúng nhanh chóng tụ hội trở lại về nơi vòng tay của Lily... Đồng thời cũng là nơi mà Thánh Thuật của cô bé đang ngự trị.

Dưới luồng ánh sáng màu trắng thuần khiết và ấm áp như mặt trời, tất cả những gì ô uế bên trên các linh hồn đồng loạt bị rửa trôi đi một cách thần kì. Kể từ đó, bọn họ dần dần khôi phục lại nhân dạng con người rồi hướng mắt về phía Lily, cùng nhau cúi đầu cảm tạ.

"Cảm ơn cô, cô bé... Giờ thì chúng tôi đã không phải chịu nỗi thống khổ đoạ đày đó nữa..."

Cuối cùng, các linh hồn bay thẳng về phía trời cao rồi tan biến hoàn toàn. Điều này đồng nghĩa với việc họ đã hoàn toàn siêu thoát, không còn vương vấn tại nhân gian nữa.

Tách~

Rồi thì Thánh Thuật của Lily cũng vỡ nát, rút cạn gần như toàn bộ số thần lực mà cô bé vừa thức tỉnh. Làn da của cô bé vốn đã trắng tinh nay lại còn nhợt nhạt hơn, biểu hiện rõ ràng cho sự kiệt sức ở cô bé.

"Chóng mặt quá..."

The Damselette tiến tới với gương mặt điềm nhiên như thường, cười nói: "Cảm ơn nhé... Mặc dù chỉ mới nhiêu đây thì chưa thấm vào đâu so với những tội lỗi mà tôi đã từng gây ra"

Lily: "..."

"Giờ thì đến phần trả công nhé" The Damselette nói tiếp: "Chú của cô... À không, phải gọi là Huyết Diệt Tà Thần chứ... Hắn ta cũng là một vị thần đàng hoàng đấy, nên có lẽ hắn ta sẽ có cách giúp cho anh trai quá đỗi tốt bụng kia"

"Cô biết chú ấy!?"

"Ờ, bị hố một vố cảm giác có tức không?" The Damselette lại cười như đang trêu tức: "Đùa thôi, thay vì cứu người, kêu hắn ta đi giết người có khi còn thuyết phục hơn nhiều. Nói tóm lại thì người mà cô cần tìm chính là vợ của hắn ta, một người mà đến tôi còn chẳng thể nhìn thấu"

"Ngoài ra, tôi mong cô không nên quá tin tưởng vào những tương lai mà mình vô tình nhìn thấy. Tương lai suy cho cùng cũng chỉ là một loại "khả năng" mà "khả năng" thì lại có vô vàn, không có cái nào là hoàn toàn giống nhau cả, cũng không ai có thể nói trước được tương lai nào chắc chắn sẽ xảy ra..."

"Nói cho cùng, tương lai là thứ sẽ được dẫn dắt bởi những sự lựa chọn mà..."

"Sao cô lại nói với tôi những điều này?"

"Vì tôi đoán cô rồi sẽ trở nên lạm dụng phép thuật tiên tri. Nó rất hữu dụng trong một vài trường hợp... Tuy nhiên nếu như cô quá lạm dụng nó, nó sẽ trở thành thứ tai hoạ khủng khiếp nhất mà cô sẽ không thể nào ngờ tới được"

Lily: "..."

Vừa rồi đúng là cô ấy có ý định học cách sử dụng pháp thuật tiên tri. Thật không ngờ là cô ấy lại bị đối phương nhìn thấu nhanh đến vậy.

"Tôi phải đi rồi đây, tạm biệt nhé. Hi vọng cô sẽ không mắc phải sai lầm cố hữu của các nhà tiên tri trong quá khứ"

The Damselette quay lưng, phất tay tạm biệt một cái rồi hoàn toàn tan biến vào hư không, chỉ để lại trên mặt đất chiếc tinh bàn xem như một món quà cảm ơn.

Phản diện gì mà làm ăn sòng phẳng thế?

Lily không khỏi tự hỏi rồi nhặt chiếc tinh bàn lên, ánh mắt nhìn về phương xa với một tâm trạng cực kì phức tạp.

"Huyết Diệt Tà Thần ư... Danh xưng của chú ấy ngầu thật, nhưng tính cách thì lại tệ không sao nói hết"

Thú thật thì Lily cũng rất thắc mắc lí do tại sao cô gái kia lại biết về mối quan hệ của cô ấy với ông ta... Nhưng mà thôi kệ đi, việc ấy không quan trọng. Đến lúc đó cứ hỏi chú ấy một tiếng là được.

Giờ thì mau về thôi, kẻo bị anh ấy phát hiện thì phiền phức to.

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.