Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng ngủ

Tiểu thuyết gốc · 2151 chữ

Tiếp theo ngay sau gia đình chú Tư, những người khác trong làng cũng lần lượt kéo đến ăn mừng Trần Hoài Nam vừa mới trở về sau mấy năm trời lưu lạc xứ người.

Bất đắc dĩ, Trần Hoài Nam buộc phải ra mặt tiếp đón từng người một trong khi cậu chỉ muốn cắm mặt vào nhà bếp để tạm lánh đi cái cảnh Tu La Tràng giữa Lily và bé Xuân.

Tính đến thời điểm hiện tại thì hai người đó đã ngồi nhìn nhau khoảng hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chẳng ai thèm mở miệng nói gì cả... Thú thật, cái sự tĩnh lặng ấy đang làm cậu quan ngại cực kì sâu sắc.

Cậu có gửi tín hiệu cầu cứu đến Himiko, cơ mà bản thân Himiko thì cũng đang bận bịu giúp Trần Hoài Nam tiếp khách. Cơn bão câu hỏi từ khách cứ liên tục phả thẳng vào mặt đã làm cho cô ấy bị choáng ngợp, gần như không còn thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.

Nói tóm lại, Trần Hoài Nam chỉ có thể tự thân vận động mà thôi!

"Nam à, đứa nhỏ này đẹp thật đó, bạn gái mày mới dẫn về đó hả? Trời ạ, ông bà già nhà mày có phúc thật đó" Một người bác có tuổi trong xóm vỗ vỗ vai Trần Hoài Nam, tấm tắc gật đầu hài lòng: "Mày có bạn gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy thì tao yên tâm rồi. Khi nào cưới nhớ rủ tao nha mày?"

"Con với Himiko không có mối quan hệ kiểu đó đâu bác Sáu" Trần Hoài Nam vội vàng phủ nhận.

Không chỉ riêng bác Sáu mà gần như toàn bộ khách khứa đến chơi đều đinh ninh rằng Himiko chính là bạn gái của Trần Hoài Nam. Mặc dù cậu đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng nói thật là... Cậu vẫn cảm thấy bất lực cũng như có lỗi với cô ấy vô cùng.

Bị người ta hiểu lầm như vậy chắc là khó chịu lắm... Lẽ ra cậu không nên rủ cô ấy về đây chơi mới phải.

Hoặc ít nhất là cậu đã nghĩ như vậy...

Thực tế, Trần Hoài Nam đâu có biết rằng Himiko hiện tại đang vui sướng đến tê tái đâu?

Phải vất vả lắm cô ấy mới có thể đè nén thứ cảm xúc hưng phấn tột cùng ấy lại để có thể trưng ra bộ mặt điềm đạm lễ phép trước mặt vô số người... Bằng không thì cô ấy sẽ sướng đến phát điên luôn mất.

"Thế hả? Thế thì tại sao tao lại cảm thấy con bé đó không tỏ ra khó chịu cho lắm nhỉ? Từ khả năng phán đoán của một người từng trải, tao khá chắc là nó cũng có chút cảm tình với mày đấy Nam ạ"

"Thôi đi bác Sáu, cô ấy sẽ giết con mất"

"Ôi, tuổi trẻ... Thôi, mày đã nói đến thế thì tao cũng đành chịu" Bác Sáu cười ha hả đập đập lên bả vai Trần Hoài Nam rồi lẽo đẽo vào nhà: "Thằng Lâm Thồn đâu? Ra đây tao bảo này"

"Ha ha ha~"

Lâm Thồn? Đó chắc chắn là biệt danh mà lão già mất nết nào đó đã gán cho ông Lâm rồi đi... Đừng nói là các vị khách đến chơi, ngay cả Trần Hoài Nam khi nghe thấy cũng không tránh khỏi cơn tức cười.

Cũng gần như ngay lập tức, tiếng quát giận dữ của ông Lâm liền từ trong nhà vọng ra: "Đừng để tao biết thằng nào đặt cho tao cái biệt danh ấy, tao giết đấy!"

Bác Sáu: "Là tao đấy, mày ngon thì nhào vô đây giết tao đi này? Đừng tưởng mày trẻ hơn tao mà ngon cơm, tao có thể chấp mày trước nửa chai đấy!"

Ông Lâm: "..."

Cái lão già mất nết này!

"Nam, chuẩn bị tiền mua rượu đi, cứ chống mắt lên xem tao một mình đánh gục từng thằng một đây này" Ông Lâm khe khẽ mài răng, ý định một mình cân hết toàn bộ người dân trong xóm.

"Thôi đi cha ơi, cha mà say ngất là hết cứu luôn đó"

"Cả mày cũng xem thường tao? Giỏi!"

Trần Hoài Nam: "..."

Ơ kìa, con như vậy hồi nào?

"Cha mày giận cá chém thớt rồi, kệ đi" Chú ruột của Trần Hoài Nam khoác vai Trần Hoài Nam với một nụ cười: "Mà, dù gì thì chú cũng là em trai của cha mày... Không ít thì nhiều, chú cũng nên giúp đỡ anh ấy một chút"

"..."

"Mà chú hỏi này, con bé đó là bạn gái mày thật chứ?" Người chú ruột lại hỏi.

Trần Hoài Nam ra sức lắc đầu.

"Có khỉ mới tin mày đấy. Trên đời này làm gì có đứa con gái nào chấp nhận đến nhà một người con trai mà không chút đề phòng cơ chứ? Hơn nữa cứ coi như là không phải thật đi, con bé cũng không hề tỏ ra bất mãn khi bị hiểu lầm... Mày nghĩ thử coi điều đó đang chứng tỏ điều gì?"

"Điều gì cơ? Cô ấy chỉ thấy chán quá nên đi theo con chơi cho vui thôi mà?"

"...Thằng ngủ, tao không nói với mày nữa, đúng kiểu nước đổ đầu vịt"

Chửi xong, người chú ruột tiến vào nhà.

Trần Hoài Nam: "..."

Theo sau lưng chú ruột, người thím hiền từ cũng nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi thở dài: "Nam à, mày đúng là thằng ngủ"

Trần Hoài Nam: "???"

Mọi người bị làm sao vậy? Sao cứ nhè mình ra mà chửi thế?

Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, một mặt tức tưởi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Khách sắp đến hết rồi đó, đông thật"

Lúc này, Himiko mới tiến tới chỗ Trần Hoài Nam với một nụ cười dễ nhìn: "Thế nào vậy? Sao lại trưng ra cái biểu cảm đó?"

"Tôi chỉ đang khó hiểu tại sao mọi người lại chửi tôi với bộ mặt bất lực..."

"À" Himiko tỏ ra đã hiểu: "Họ chửi cũng phải thôi, mà thật ra tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện ấy cho lắm~"

"Trở lại vấn đề, cậu định giải quyết chuyện giữa Lily với bé Xuân như thế nào đây? Một bên là thiên thần nhỏ, một bên là thanh mai trúc mã nha... Tôi đang tự hỏi không biết cậu sẽ chọn ai đây" Himiko lại nở một nụ cười, nhưng mà là một kiểu cười rất giễu cợt.

"Cái con nhóc đó đầu óc có vấn đề cực kì, tôi không muốn dây dưa với nó một chút nào cả" Trần Hoài Nam thở dài: "Nó kiểu... Có chút máu Yandere trong người ấy. Mọi thứ mà nó làm đều rất thái quá... Đâm ra tôi có hơi sợ nó sẽ làm điều gì đó liều lĩnh"

"Tỉ như?"

"... Bất ngờ "a lê hấp" tôi chẳng hạn?"

"À"

Himiko gật gật đầu, tỏ ra rất thờ ơ trước nỗi sợ hãi lớn nhất của Trần Hoài Nam... Tuy nhiên, vẻ mặt thờ ơ đó vẫn chỉ là lớp bình phong che giấu đi ý nghĩ thật sự rằng cô ấy đã sớm ném bé Xuân vào thẳng danh sách đen rồi.

Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy đã nảy sinh ý định trừ khử đối phương luôn cho nhanh gọn... Cơ mà ý nghĩ đó nguy hiểm quá, thành ra rất nhanh thôi cô ấy đã tự mình dập tắt nó đi.

Có lẽ người anh không đứng đắn kia đã không nhìn lầm. Cô ấy thật sự có chút máu Yandere trong người... Bất quá, cô ấy lại không cảm thấy sợ hãi chính mình, bởi vì điều đó càng chứng minh cho việc tình cảm của cô ấy là thật lòng thật dạ.

"Mà này, cậu có ổn không khi bị người ta hiểu lầm nhiều như vậy?" Trần Hoài Nam đột nhiên hỏi.

"He he, cậu thử đoán xem?"

Trần Hoài Nam lặng nhìn điệu cười hắc ám của Himiko, sống lưng phút chốc trở nên lạnh ngắt: "Tôi hiểu rồi... Ừm, khi khác tôi sẽ cố gắng nghĩ cách bù đắp cho cậu"

"Ngoan lắm, như thế mới là người đàn ông tinh tế chứ" Himiko uyển chuyển lướt tới, yêu kiều thì thầm bên tai Trần Hoài Nam bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình: "Chồng~ yêu~ của~ em~"

"Này!"

"Ha ha ha~ Thích lắm có đúng không~?"

"Ếu nhé, làm ơn đừng có chọc ghẹo tôi kiểu đấy nữa! Đau tim lắm đó cô nương!"

...

...

Trong nhà, trong lúc Himiko cùng Trần Hoài Nam bận bịu tiếp khách thì trận chiến giữa Lily và bé Xuân đã chính thức phân thắng bại.

Người thắng không hề kì lạ khi đó là Lily với khả năng nhìn thấu cảm xúc của người khác... Mà thật ra thì cũng chả ai biết là họ đã đấu với nhau cái gì nữa. Chỉ thấy sau khi xong chuyện, bé Xuân ngồi tựa lưng vào ghế với vẻ mặt trông giống như muốn khóc.

"Trò quỷ gì vậy?"

Thấy bé Xuân có dấu hiệu muốn quậy phá, Trần Hoài Nam liền tiến tới hỏi chuyện với vẻ mặt lo lắng. Đồng thời, cậu cũng thuận tay vỗ vỗ đầu bé Xuân: "Anh không biết hai đứa đã thi đấu với nhau cái gì nhưng hình như em đã bị áp đảo rồi thì phải?"

"Gian lận..."

Bé Xuân bĩu môi, trông bất mãn ra mặt: "Em còn chưa hôn anh lần nào, thế mà con nhóc đó đã hôn anh tận mấy lần... Thật không công bằng chút nào"

Trần Hoài Nam: "..."

À...

Giờ thì cậu biết hai cái đứa này vừa mới thi thố với nhau cái gì rồi.

Lớn đầu mà cứ hành xử như con nít vậy, thật hết nói nổi mà.

"Còn non lắm" Lily ngồi vắt chân, ưu nhã thưởng thức chén chà của mình với tâm thế của một kẻ chiến thắng.

"Xuân này, anh tự hỏi đến khi nào em mới chịu bỏ cuộc đấy... Mà thật ra anh cũng chẳng hiểu lí do gì khiến cho em cố chấp với anh đến vậy"

"Tình yêu sét đánh đó. Em nói thế anh có tin hay không?" Xuân nói: "Hồi nhỏ anh trông ngầu cực, lại còn mấy lần cứu em khỏi cái bọn quậy phá đó... Thử hỏi với tâm lí non nớt của một thiếu nữ, em làm sao có thể tránh khỏi sự rung động hở anh?"

Trần Hoài Nam tái mặt: "Anh hồi nhỏ mà ngầu á..."

Khéo đùa, lúc đó mình trông có khác gì mấy thằng bặm trợn côn đồ đầu đường xó chợ đâu nhỉ? Thẩm mỹ quan của con bé này có vấn đề gì vậy?

"Ô? Anh ấy hồi nhỏ ngầu lắm hả?" Lily nghe đến đây liền sáng mắt lên: "Không biết dì có lưu trữ hình lại hay không nữa... Thật muốn xem quá đi"

Himiko khẽ gật đầu.

Trần Hoài Nam phất phất tay, thái độ trông có phần mất tự nhiên: "Thôi dẹp đi, cá nhân anh chẳng thấy anh hồi đó trông cool ngầu chút nào cả. Nếu không muốn thất vọng thì tốt nhất là đừng có xem"

"Dì ơi~"

"Tới ngay~"

Tựa như đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến giờ, bà Hằng ngay lập tức đáp lại Lily với quyển Album dày cộp trong tay. Tuy rằng phần bìa trông đã rất cũ kĩ nhưng những gì bên trong lại vô cùng nguyên vẹn, chứng tỏ rằng nó đã được bà ấy bảo quản rất kĩ dù đã mười mấy năm đã trôi qua.

"Mẹ..." Khoé miệng Trần Hoài Nam nhảy một cái: "Thế này có khác gì đang vạch hắc lịch sử của con ra cho người ta xem đâu? Cả cha lẫn mẹ luôn đó... Có thể thôi đào hố con đi có được không?"

"Thằng ngủ, tao đang giúp mày đấy!" Bà Hằng hung ác lườm con trai một cái.

Trần Hoài Nam: "???"

Lại nữa? Sao bị chửi hoài vậy? Lại là còn cùng một câu chửi nữa chứ!?

"Yay~" Lily hai tay hoan hô đón lấy quyển Album với vẻ mặt hứng khởi khó mà che giấu được: "Giờ thì em lại sắp biết thêm về anh rồi đó~ hì hì~"

Trần Hoài Nam: "..."

"Aiz..."

"Sao nào? Anh có gì muốn nói với em sao?"

"..."

"Muốn làm gì thì làm"

Dứt lời, cậu ta liền quay mặt rời đi. Không phải vào bên trong tiếp tục tiếp khách mà là đi ra ngoài, và cũng chỉ có trời mới biết cậu ta định đi đâu.

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.