Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình yêu đã mất (7)

Phiên bản Dịch · 738 chữ

Chương 23: Tình yêu đã mất (7)

Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Beta: Hắc Thiên

-----------------------------------------------------

Căn cứ theo lời Nhuận nói, từ khi tốt nghiệp đại học hắn vẫn luôn ở đây, vậy không nên xuất hiện thói quen mở cửa phòng đi vệ sinh chứ……

Nghĩ kỹ lại, rất nhiều đồ đạc trong căn nhà này đều không hoàn toàn phù hợp với thói quen sinh hoạt của hắn, tuy rằng điều gì cũng không nhớ rõ nhưng ký ức cơ thể vẫn còn, thí dụ, thời điểm hắn nằm trên sô pha xem TV đều lơ đãng giơ tay sang phải lấy điều khiển từ xa, cảm thấy chỗ đó hẳn phải có một cái ngăn tủ, nhưng bên phải sô pha được đặt dựa sát vào tường, điều khiển vẫn luôn nằm trên bàn trà trước mặt……

Trong đầu quẩn quanh nghi hoặc, Âu Dương ngủ thiếp đi. Dường như hắn nằm mơ, ở trong mơ, hắn lúc nhỏ đang ngồi trên ghế ăn cơm, đưa lưng về phía cửa sổ. Bỗng nhiên một cục đá bay tới từ bên ngoài, chẳng những đập nát kính thủy tinh mà còn đập luôn lên đầu hắn, tấm lưng bị mảnh vỡ sắc bén đâm trúng. Hắn lớn tiếng khóc, một cô bé tầm tuổi hắn chạy tới, rõ ràng chính mình đang khẩn trương muốn chết lại vẫn liều mạng an ủi hắn……

Hắn mơ hồ thấy được, trên tay cô bé cũng bị một khối thủy tinh cắt rất sâu, máu tươi chảy ra không ngừng…… Âu Dương nỗ lực ngẩng đầu, nhưng dù thế nào cũng không thể nhận rõ khuôn mặt đối phương, rõ ràng cái biểu tình nóng vội kia đã khắc sâu vào tận đáy lòng, nhưng đều không cách nào trông thấy rõ……

……

Âu Dương mở to mắt, mệt mỏi rên rỉ, giấc mơ này quá chân thật, ấn tượng quá sâu, quả thực không giống như nằm mơ, này là ký ức thật sự của hắn sao?

Thời điểm ăn cơm, Âu Dương liền hỏi về vấn đề này.

Nhuận ngẩn người, nghi ngờ nhìn Âu Dương, sau đó mỉm cười nói: “Quả thật có chuyện như vậy, từ đó về sau anh không bao giờ ngồi ở vị trí đưa lưng về phía cửa sổ nữa.” Liếc nhìn cửa sổ, Nhuận tiếp tục nói: “Cho nên ban đầu em mới cảm thấy kỳ quái lúc anh ngồi vào cái ghế dựa kia.”

“À……” Thì ra là vậy, nói như thế, chuyện trong giấc mơ đêm qua thật sự đã từng xảy ra trong quá khứ, là từ rất lâu rất lâu rồi……

Trong lúc vô tình, Âu Dương nhìn lướt qua cánh tay bóng loáng của Nhuận, đột nhiên nhớ tới hình như trên tay cô bé kia cũng bị thủy tinh cắt qua…… Nếu thế vết thương…… Hẳn phải lưu lại sẹo chứ? Cô bé kia…… là chị gái hắn sao?

Giữa trưa bỗng nhiên có tiếng đập cửa. Cả người Nhuận chấn động, dừng việc đang làm lại, lo lắng nhìn về phía cửa ra vào. Âu Dương biết, Nhuận đang lo lắng sau khi mở ra sẽ nhìn thấy người không muốn gặp nhất, cũng chính là chị gái hắn. Tiếng đập cửa liên tục, nhưng rất nhẹ nhàng, không giống khí thế của người hận không thể phá cửa xông vào, vì thế, Nhuận vẫn mở hé cánh cửa một chút……

“Hi!”

Hoa Bác dùng giọng điệu thân thiết chào hỏi: “Cô chính là Nhuận? Tôi là Hoa Bác, bằng hữu của Âu Dương, Âu Dương đã từng kể cho tôi nghe về cô, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”

Nhuận chỉ lễ phép cười cười, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hoa Bác cũng không biết là thật sự thân quen hay mặt dạn mày dày, tiếp tục tùy ý nói: “Không có gì, tới kêu Âu Dương ra ngoài uống rượu, lần trước hắn lỡ hẹn nên lần này tôi trực tiếp tới tìm hắn.”

Nhuận tỏ vẻ xin lỗi đáp: “Thật ngại quá, gần đây thân thể Âu Dương không được tốt, khả năng có hơi bất tiện……”

“Không có việc gì, tôi biết hắn mất trí nhớ, cho nên mới muốn dẫn hắn tới những cửa hàng thường đến trước đây! Tiếp xúc một chút hoàn cảnh quen thuộc có lẽ có thể tìm về ký ức……”

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.