Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành lang và thang lầu (11)

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Chương 11: Hành lang và thang lầu (11)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

-----------------------------------------------------------------

"Chính tôi cũng không ngờ được, người mà tôi tiến hành thôi miên lại là một bậc thầy thôi miên không hề thua kém mình..."

Hoa cười khinh thường: "Anh thấy sách trong phòng tôi rồi à?"

Âu Dương gật gật đầu: "Đừng nói với tôi anh đọc mấy thứ đó chỉ để giết thời gian, tôi biết những cuốn sách này, đều là sách chuyên khoa tâm lý cùng sách giáo khoa thôi miên, giống y đúc lúc tôi còn đi học."

"Cho nên?"

"Cho nên tôi có lý do để tin tưởng, lúc đó không chỉ có mình tôi tiến hành thôi miên! Tôi thôi miên anh, anh thôi miên tôi, tâm trí hai bên tạo thành một cây cầu, đem ý thức tôi tiến vào thân thể của anh, không, phải là tiến vào thế giới nội tâm của anh mới đúng."

"Tất cả sự việc diễn ra đều xuất phát từ tiềm thức: hành lang, căn phòng, cầu thang, sách vở, thậm chí là hình dáng của anh và Bác; mọi thứ đều chỉ là một dạng tín hiệu thần kinh, đại não của tôi xử lý tất cả những tín hiệu đó rồi chuyển thành hình dạng mà bản thân có thể lý giải được. Hành lang không có điểm cuối vì ý thức tôi một mực luẩn quẩn trong đại não của anh, căn bản sẽ không tìm thấy đường ra. Cầu thang cũng vậy. Tôi hiện tại giống như một loại nhân cách xâm lấn, thời điểm mới xuất hiện còn chưa thích ứng nên không điều khiển được cơ thể, đồng thời cũng không thể nhìn thấy cầu thang. Dần dần, thời gian trôi qua, bắt đầu thích ứng với thân thể của anh..."

[Lời của edit: dịch xong cũng muốn não luôn TvT]

"Anh suy đoán cũng thật nhiều."

Âu Dương không để ý đến lời mỉa mai của Hoa, một hơi nói xong lời giải thích dài như vậy, hắn cũng có chút mệt, thở phào rồi tiếp tục: "Hay nói cách khác, anh đúng là có hai nhân cách, bởi vì trị liệu, thân thể xảy ra vấn đề nên mới xuất hiện tình trạng ho ra máu, máu biến mất đại biểu cho việc ý thức của các người đang yếu dần... Rõ ràng là anh chiếm ưu thế còn Bác thì sắp biến mất..."

Nhắc tới Bác, ánh mắt Hoa liền trở nên hung hăng, nắm cổ áo Âu Dương ấn hắn lên tường. Âu Dương bị lửa giận trong mắt Hoa chấn trụ, trong phút chốc không biết nên nói cái gì. Hoa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, hô hấp nặng nề.

Qua thật lâu, Hoa rốt cuộc buông lỏng tay, Âu Dương trượt xuống chân tường, thở gấp từng ngụm. Hắn quả thật bị dọa sợ, chắc là đụng vào vảy ngược của Hoa rồi...

Anh ta đang nghĩ thế nào.

"Thật sự cho rằng tất cả mọi việc đều không liên quan đến bản thân?" Ánh mắt Hoa lạnh như băng: "Anh tưởng mình là một người ngoài cuộc vô tình tham dự vào à?"

Âu Dương sửng sốt, câu hỏi này có ý gì?

Hoa cười lạnh một tiếng, gằn giọng: "Không phải anh nói học đại học chuyên ngành tâm lý sao? Vậy được, giảng viên tên gì?"

Âu Dương ngây ngẩn cả người, vì sao lại hỏi hắn chuyện này? Giảng viên...

Phải rồi, giảng viên tên gì?

"Nghĩ không ra hả?" Hoa không hề cảm thấy kỳ quái, hơn nữa dường như đã sớm đoán được: "Cứ cho là thời gian quá lâu, quên mất, ít nhất cũng phải nhớ được giảng viên là nam hay nữ chứ? Đơn giản hơn, tên trường nhất định phải nhớ rõ đúng không?"

Âu Dương một câu cũng không trả lời được, bởi vì...hắn không có chút ấn tượng nào...

Không, không chỉ vậy, mọi thứ đều dừng ở mức "biết", chỉ có ý thức, biết mình là bác sĩ, biết mình có cha mẹ, biết mình đã học thôi miên, nhưng hết thảy đều chỉ là biết, không có bất kỳ ký ức nào về những điều đó...

Hắn cự nhiên chẳng hề phát hiện... Chính mình...hoàn toàn không có quá khứ...

Âu Dương liều mạng suy nghĩ, muốn tìm ra dấu vết liên quan đến quá khứ, nhưng hết thảy vẫn y như tờ giấy trắng. Ký ức ban đầu là thời điểm nhìn thấy Hoa Bác, còn trước đó, hắn không nhớ bất cứ điều gì cả...

"Anh bảo hai bên tiến hành thôi miên tạo cầu nối cũng chỉ là lý thuyết, không có khả năng thực hiện." Hoa vừa nói, vừa kéo Âu Dương dậy, mở cửa phòng ra, đẩy hắn vào bên trong...

Căn phòng này Âu Dương chưa từng bước vào, nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc, nơi đây là phòng làm việc của hắn!

Thanh âm Hoa lạnh lùng: "Nhưng anh cũng có một phần đúng, nơi này đích thực là chỗ giao nhau giữa tâm linh cùng hiện thực, chúng tôi bởi vì trị liệu nên thân thể càng ngày càng yếu. Nhưng mà, tôi cũng không có khả năng trở thành nhân cách duy nhất, nhân cách cuối cùng có thể lưu lại ... là anh!"

"Không... Không thể nào..."

"Kết quả của việc điều trị nhân cách phân liệt đều giống nhau, có thể xóa bỏ một nhân cách, nhưng cũng có thể tạo ra một nhân cách hoàn toàn mới. Thời điểm anh xuất hiện chính là lúc chúng tôi bắt đầu suy yếu. Anh càng mạnh, càng chậm rãi lấy được toàn bộ trí nhớ, trở thành duy nhất, mà chúng tôi cùng thế giới này, sẽ vĩnh viễn biến mất..."

Hoa từng bước từng bước tiến lại gần, Âu Dương thở hổn hển lùi ra sau. Bỗng nhiên, bàn chân đạp vào khoảng không, ngã xuống. Không biết từ khi nào, phòng làm việc bắt đầu sụp đổ, biến mất. Thứ cuối cùng Âu Dương thấy được trước khi rơi xuống là ánh mắt lạnh như băng của Hoa...

...

...

...

Không biết qua bao lâu, Âu Dương lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt là phòng bệnh trắng tinh, Âu Dương theo bản năng cầm lấy bảng thông tin trên giường bệnh...

Âu Dương Hoa Bác....

Âu Dương Hoa Bác khẽ cười một tiếng, nào giống giấc mơ kỳ quái gì đâu, quá chân thật...

Hẳn là có thể xuất viện rồi...

Hắn nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái, quả là một giấc mộng chân thật...

Trên tủ đầu giường, một bình thuốc nhỏ màu trắng, in hình mặt trời hồng hồng nho nhỏ...

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.